Tống Lâm tiễn nhân viên giao hàng, đóng cửa lại, mới chính thức chuẩn bị đi gặp sủng vật hắn mới mua.
Lồng sắt được đặt ở giữa phòng khách, được bao trùm bởi một tấm vải lớn. Đôi tay Tống Lâm cắm trong túi, chậm rãi đi tới. Đầu tiên hắn đi xung quanh lồng sắt một vòng, rồi mới chậm rãi đem tấm vải kéo xuống.
Hắn mua nhóc ma cà rồng này ngoại trừ cảm thấy vẻ ngoài của đối phương coi như cực phẩm, còn cảm thấy mình và đối phương rất có duyên phận. Vốn hẳn là thời gian ngủ của nó lại bởi vì trùng hợp lúc mình tới liền tỉnh dậy. Hắn vẫn luôn cho rằng nuôi sủng vật, có duyên phận rất quan trọng.
Ánh sáng tự nhiên ở nơi này so với tầng hầm ngầm lúc trước nhiều hơn, lúc tấm vải bị kéo xuống, tình huống bên trong lồng sắt liền nhìn được không sót gì.
Ma cà rồng hắn mua về đang ngủ, toàn bộ thân thể cuộn tròn ở trong tấm thảm màu nâu, chỉ lộ ra vài sợi tóc màu đen lòa xòa. Trước khi lên máy bay đã ngủ, bây giờ vẫn ngủ. Quả nhiên là một nhóc ma cà rồng vô cùng thích ngủ.
Tống Lâm ở trước lồng sắt ngồi xổm xuống, hắn duỗi tay vỗ vỗ song sắt, “Tịch Đăng?”
Lồng sắt không có động tĩnh.
Tống Lâm suy tư một lát, đứng lên đi vào phòng bếp. Sau đó hắn bưng một chén máu nhỏ đi tới, ống tay áo ở cánh tay trái của hắn bị cuốn lên một nấc, mặt trên có một vết thương nhỏ, rõ ràng là vừa dùng đồ vật sắc bén cắt qua.
Thông thường máu ma cà rồng hút đều là máu nhân tạo. Bên trong chứa hàm lượng thành phần máu tươi của nhân loại rất thấp, chỉ miễn cưỡng dùng để duy trì sinh mệnh của ma cà rồng. Mà máu tươi của nhân loại mới là thứ ma lực hấp dẫn vĩnh cửu đối với ma cà rồng.
Tống Lâm mới vừa đi đến bên lồng sắt, liền nhìn thấy thảm giật giật, sau đó một cái đầu từ bên trong ló ra.
Ma cà rồng rõ ràng có chút mê man, đôi mắt nửa mở, nhưng thân thể đã hoàn toàn bị hương thơm của máu hấp dẫn. Cái mũi của nó giật giật, chậm rãi bò đến bên thành lồng sắt, đôi tay bắt lấy song sắt.
Tống Lâm lại một lần nữa nhìn thấy gương mặt kia, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Nuôi dưỡng một con ma cà rồng, thật lâu trước đây hắn đã có suy nghĩ này, chẳng qua không có thời gian. Hắn ở trên mạng tra qua rất nhiều thông tin, học rất nhiều tri thức làm như thế nào để nuôi dưỡng ma cà rồng. Có người nói máu của nhân loại đối với ma cà rồng mà nói, giống như là anh túc
(thuốc phiện)
, không cách nào từ bỏ.
Có người cho rằng chủ nhân không nên dùng máu nuôi dưỡng ma cà rồng, bởi vì ma cà rồng sẽ đối với loại máu này hoàn toàn sinh ra ỷ lại. Trong trường hợp bọn họ không chiếm được máu có khả năng sẽ công kích chủ nhân. Tuy rằng loại trường hợp này rất ít. Nhưng càng nhiều trường hợp, sau khi chủ nhân đình chỉ cung cấp máu, ma cà rồng sẽ bởi vì không chiếm được máu mà sinh ra nhiều loại bệnh tật nghiêm trọng.
Tống Lâm lựa chọn dùng máu, nguyên nhân là bởi vì hắn muốn cho ma cà rồng xinh đẹp này hoàn toàn ỷ lại mình.
“Tịch Đăng, em muốn uống không?”
Tống Lâm lắc lư ly rượu, nhìn thấy song sắt bị lay động. Hắn tâm tình tốt cười cười, nếu không có chìa khóa, nhóc ma cà rồng này không có khả năng chui ra từ bên trong.
“Muốn uống, thì phải học nghe lời chủ nhân. Tôi tên là Tống Lâm, từ nay về sau chính là chủ nhân của em. Em có thể nghe hiểu lời tôi nói chứ?”
Tuy nói, ma cà rồng đều có thể nghe hiểu tiếng nhân loại, nhưng một số ma cà rồng ở thời kỳ ấu niên bị tiêm vào quá nhiều nước thuốc làm cho chỉ số IQ của đại não bị tụt thấp sẽ có trường hợp nghe không hiểu.
Lúc này cặp mắt đỏ kia của ma cà rồng hoàn toàn mở ra, cậu chính nhìn chằm chằm vào máu tươi trước mặt, hoàn toàn không dời mắt nổi.
Tống Lâm thấy đối phương như vậy, chậm rãi đem tay trái của mình duỗi qua. Đầu ngón tay mới vừa đụng đến gương mặt đối phương, tay đã bị bắt được.
Hắn không nhúc nhích. Ở mắt cá chân của ma cà rồng bị buộc một cái vòng rất nhỏ màu vàng, mà cái vòng này không phải là cái vòng bình thường. Đây là sau khi cửa hàng sủng vật buôn bán ra ma cà rồng, vì bảo hộ sự an toàn của chủ nhân mà trói buộc ma cà rồng. Vòng của ma cà rồng chính là tử mang (vòng con), ở bên trong chứa thiết bị dẫn điện. Chủ nhân mang chính là mẫu mang (vòng mẹ), mẫu mang cũng không phải là một cái vòng, mà là một chiếc nhẫn, mang ở ngón út. Nó có thể khống chế tử mang.
Nếu ma cà rồng có bạo động, chủ nhân chỉ cần ấn xuống cái nút trên mẫu mang, tử mang sẽ nhanh chóng phát điện, mà ma cà rồng cũng sẽ trong vòng một giây bị điện giật ngất xỉu.
Khi Tống Lâm còn chưa xác định mức độ nguy hiểm của đối phương, đương nhiên không ngốc như vậy. Hiện tại hắn đã đem ly rượu buông xuống, ngón tay cái đã nhẹ đặt ở phía trên ngón út.
Nhưng không nghĩ tới nhóc ma cà rồng này không chuẩn bị bạo động.
Cậu nghiêng đầu cúi xem cái tay kia, sau đó chậm rãi xích gần tới, đôi môi đỏ thắm kia liền dán lên miệng vết thương lúc trước Tống Lâm cắt ra để lấy máu. Tống Lâm cảm nhận được miệng vết thương của mình truyền đến cảm giác ướt át.
Nhóc ma cà rồng tham ăn này đang liếm láp miệng vết thương của hắn, cái loại ngưa ngứa này khiến trong lòng Tống Lâm dâng lên cảm giác khác thường.
Lúc này hắn đem tay phải của mình đưa tới, bởi vì ma cà rồng đang ăn uống căn bản vô pháp phân tâm, cho nên dễ dàng để cho hắn thành công chạm vào gương mặt của nhóc ma cà rồng. Lạnh như băng, nhưng rất mềm.
Ma cà rồng vẫn một mực liếm, Tống Lâm từng tra qua tư liệu, ma cà rồng có răng nanh, mà răng nanh cũng là một loại vũ khí rất lợi hại của bọn họ. Vì sao nhóc ma cà rồng này chỉ liếm?
Hắn đột nhiên đem tay phải bóp chặt cằm của ma cà rồng, cưỡng bách đối phương há mở miệng. Lúc thấy rõ ràng hàm răng bên trong, Tống Lâm liền hiểu.
Răng nanh của ma cà rồng này bị người mài phẳng hết, cho nên mới không có tính công kích mà vẫn luôn liếm, đổi thành ma cà rồng khác đã sớm đem răng nanh đâm vào trong cơ thể hắn.
Răng nanh của cậu là bị chủ cửa hàng sủng vật mài phẳng sao?
Ma cà rồng này nếu bị bỏ rơi, không người nuôi dưỡng, năng lực sinh tồn cơ bản cũng không có.
Như vậy có phải rất quá đáng hay không?
Nghĩ đến đây, Tống Lâm đem tay phải của mình thu trở về, vung tay phải lên, liền có một màn hình ảo xuất hiện trước mặt hắn. Sau khi hắn ấn vài cái nút, hình ảnh một người bạn tốt của hắn liền xuất hiện trên màn hình.
“Lưu Viễn, răng nanh sủng vật nhà cậu có bị mài phẳng không?”
Ánh mắt sắc bén của Lưu Viễn thấy được nhóc ma cà rồng bên cạnh Tống Lâm, liền phát ra một tiếng còi thanh, “Cậu cũng mua một con? Xem dáng vẻ sườn mặt khá tốt, tóc màu đen rất hiếm thấy nữa, cậu ta đang làm gì thế?”
Tống Lâm hơi hơi dịch chuyển thân thể, chặn trước mặt ma cà rồng còn đang tiếp tục liếm cổ tay hắn.
“Ừ, mới vừa mua, cậu nói đi, con nhà cậu có răng nanh không?”
Lưu Viễn gật đầu, “Đương nhiên là có, nhưng mà cũng có một ít sủng vật không có, có điều rất ít thấy, thông thường đều là do một số chủ nhân đưa ra yêu cầu đặc biệt. Mài phẳng răng nanh tuy rằng mức độ nguy hiểm đối với chúng ta ít đi. Nhưng nghe nói mài phẳng răng nanh đối với bọn họ là một loại tổn thương rất lớn, rất nhiều ma cà rồng đều không chịu nổi lúc răng nanh bị mài phẳng. Tử vong trong vòng một tuần sau phẫu thuật rất thường thấy. Tôi cảm thấy đã có nhiều biện pháp đối phó với ma cà rồng như vậy, không cần thiết phải mài phẳng răng nanh.”
Tống Lâm cười một cái, “Tôi đã biết.” Nói xong, liền tắt dụng cụ truyền tin đi.
Hắn quay đầu nhìn về phía ma cà rồng kia.
Trên người mang hoa văn thần bí, răng nanh bị mài phẳng, con ma cà rồng này tựa hồ có chút không bình thường.
Lúc trước không lưu lại phương thức liên hệ của chủ cửa hàng sủng vật đó, dường như có điểm thất sách.
Tống Lâm lúc này đem tay trái cường ngạnh thu trở về.
“Còn muốn uống máu? Vậy cùng tôi đi tắm rửa trước đã.”
Dùng máu tươi dụ dỗ thật là một biện pháp tốt.
Tống Lâm đem cái ly chứa máu đặt vào trong tủ kính pha lê ở trong phòng tắm. Điều này làm cho ma cà rồng lúc tắm rửa, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào trong tủ kính.
Tống Lâm đang gội đầu cho ma cà rồng, bởi vì vừa mới qua thời kỳ ấu niên, cho nên thân hình nhóc ma cà rồng này, giống như hình thể nhân loại ở thời kỳ thiếu niên.
Làn da của chủng tộc ma cà rồng này một chút tì vết cũng không có. Mà Tống Lâm cảm thấy sủng vật dưới tay mình hẳn là thuộc về loại cực phẩm. Không chỉ có một điểm tì vết nào cũng đều không có, hơn nữa màu sắc làn da lại trắng như tuyết, xúc cảm cũng rất tuyệt. Hắn đã từng sờ qua một số ma cà rồng của mấy người bạn tốt của hắn. Chắc là do bị ánh mặt trời chiếu nhiều, làn da luôn là có vẻ tái nhợt, xúc cảm cũng không đủ tốt. Mà cậu nhóc này hoàn toàn trơn mềm, Tống Lâm tận mắt nhìn thấy một giọt nước từ mái tóc rớt ở trên vai của cậu, chỉ trong vòng hai giây liền trượt xuống, không hề dừng lại giữa chừng.
Mười lăm vạn tệ, xem ra mình mua rất đáng giá.
“Tịch Đăng, nhắm mắt lại, phải xả nước.” Lúc Tống Lâm nói xong, phát hiện đôi mắt đối phương một cái chớp cũng chưa chớp, vẫn tiếp tục nhìn cái ly bên trong tủ kính.
Tống Lâm nhéo khuôn mặt của ma cà rồng một cái, “Nhắm mắt lại, bằng không tắm rửa xong sẽ không có máu uống.”
Lần này đối phương ngoan ngoãn nhắm mắt.
Quả nhiên vẫn là dùng máu dụ dỗ hữu dụng nhất, hơn nữa nhóc ma cà rồng này rất thông minh, hoàn toàn nghe hiểu được lời của hắn, chỉ là có đôi khi không nghe hết toàn bộ.
Gội đầu xong, Tống Lâm liền bắt đầu tắm rửa người đối phương. Lúc tắm đến hoa văn, hắn tăng mạnh lực độ, dùng sức xoa xoa, lại phát hiện nhan sắc hoa văn kia càng diễm lệ hơn, cũng không có dấu vết biến mất. Tay của hắn ở trên hoa văn tạm dừng, rồi mới tiếp tục đi xuống.
Tống Lâm phát hiện một chuyện thú vị, khi hắn tẩy đến giữa hai chân nhóc ma cà rồng này, chân cậu có ý muốn khép lại, nhưng lúc bị chính mình tách ra, đôi lông mi dài thấp thoáng run run, ánh mắt cũng từ trên tủ kính thu trở về, biểu tình có chút luống cuống nhìn hai tay của Tống Lâm đặt ở giữa hai chân của mình.
“Còn biết xấu hổ?” Tống Lâm bật cười, hắn nhéo “tiểu đậu đậu” nhan sắc giống như chủ nhân của chính nó, “Còn nhỏ như vậy, cũng biết xấu hổ? Em biết tôi mua em về làm gì không? Làm ấm ổ chăn cho tôi đó.”
Tịch Đăng ở trong lòng phun tào, ai cũng biết ma cà rồng không có nhiệt độ cơ thể, anh để cho ma cà rồng làm ấm ổ chăn cho anh, đầu óc có vấn đề à?
Tịch Đăng là nhân vật tác giả quân sáng tạo ra, cậu phụ trách chính là hoàn thành tâm nguyện của mỗi pháo hôi. Lần này cậu nhận được nhiệm vụ là tâm nguyện của một ma cà rồng.
Con ma cà rồng này ở nguyên văn thuộc về một nhân vật vô cùng đáng thương. Bởi vì dung mạo của mình, không gặp được một chủ nhân tốt, lại gặp phải một thương nhân lòng dạ đen tối.
Người thương nhân đó mua con ma cà rồng này mục đích chính là vì ép khô giá trị của nó. Hắn làm thí nghiệm trên người ma cà rồng, ý đồ nghiên cứu ra một loạt ma cà rồng không cần uống máu tươi mà lại có vẻ ngoài xinh đẹp như nguyên thân, có thể dùng giá cao bán đi. Thí nghiệm đương nhiên thất bại, nguyên thân ở phòng thí nghiệm vĩnh viễn nhắm lại hai mắt của mình.
Tâm nguyện của hắn là, “Tuy rằng rất xin lỗi vai chính công, nhưng ta cũng muốn hưởng thụ ấm áp một lần, cho nên nhờ ngươi.”
Nguyên thân cùng vai chính công đều cùng ở một cửa hàng sủng vật, nhưng thời điểm vai chính thụ Tống Lâm lên sân khấu, nguyên thân bởi vì đang ngủ, hoàn toàn bỏ lỡ cuộc gặp gỡ tình cờ cùng vai chính thụ, mà lúc ấy vai chính công tính cách cổ quái không hiểu sao lại hợp mắt vai chính thụ Tống Lâm. Hơn nữa ông chủ của hàng sủng vật vẫn luôn không trị được vai chính công. Thậm chí ngay cả khuôn mặt của vai chính công hắn cũng chưa lần nào thấy rõ ràng, liền trực tiếp dùng tám ngàn tệ đem vai chính công bán rẻ cho vai chính thụ.
Tịch Đăng xuyên không đến, chuyện thứ nhất làm chính là đem mặt của mình rửa sạch sẽ, dùng khuôn mặt đi chinh phục vai chính thụ hoàn toàn bị nhan khống, triệt để cắt đứt cuộc gặp mặt của vai chính công thụ.
Sự thật chứng minh, cậu thành công.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm OOC:
Vai chính công: Ngươi nói ai tính tình cổ quái? Chờ ông đây từ cửa hàng thú cưng đi ra ngoài, vài phút ngủ ngươi!
Tống Lâm: EXCUSE ME! Ngủ ai?
Vai chính công: Ngủ hắn.
Tịch Đăng: Này!
Tống Lâm: Ha ha, ngủ hắn! Ta chém chết ngươi trước tiên.
Tịch Đăng: Nhiệm vụ này xong!