Nội dung quay quảng cáo kỳ thật rất đơn giản, nhưng diễn vào ban đêm vẫn gặp khó khăn.
Nội dung kịch bản là một thiếu niên đi nhầm vào một tòa nhà, nhìn thấy một thanh niên mặt một bộ cổ trang hồng y đang trang điểm trước gương, trên mặt bàn đặt chính là mỹ phẩm của công ty Tống Lâm.
Màn lụa đỏ thẫm tầng tầng lớp lớp, trong nhà an tĩnh chỉ có tiếng hít thở và tiếng bước chân của thiếu niên dẫm trên sàn gỗ.
“Có ai không?”
Thiếu niên rất khẩn trương, lúc nói không ngừng xoay đầu liếc nhìn xung quanh.
Đột nhiên không biết từ nơi nào một trận gió mạnh thổi tới, thổi bay tầng tầng màn lụa, mà cảnh tượng phía sau màn lụa cũng chậm rãi lộ rõ ra trước mắt thiếu niên.
Một người ngồi phía trước một chiếc bàn trang điểm cổ xưa, người kia tóc như nha vũ*, hồng y phết đất, rõ ràng là ngồi ở trước gương, nhưng trong gương lại không phản chiếu gương mặt của người ấy.
*Nha vũ: Lông quạ.
Thiếu niên nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy, “Ngươi là người hay quỷ?” Âm thanh hàm răng va chạm phá lệ rõ ràng.
Giây tiếp theo, thiếu niên chợt thấy mình hoa mắt, khi một lần nữa nhìn rõ, mình đã ngồi ở trước mặt bàn trang điểm.
“Ta đã mấy trăm năm không có ngửi được mùi vị máu người.” Một thanh âm trầm thấp u ám ở bên tai thiếu niên vang lên.
Thiếu niên lập tức hoảng sợ phát hiện bên cạnh mình xuất hiện một khuôn mặt. Gương mặt kia sinh ra vô cùng xinh đẹp, sắc diễm như đào mận, phong vận như tùng trúc. Chủ nhân gương mặt đang hướng về phía trong gương cười, sau đó chậm rãi lộ ra răng nanh nhòn nhọn.
“Két….. Tịch Đăng, cậu……”
Lại xảy ra vấn đề.
Tịch Đăng quay đến đây, luôn cúi đầu, mà dựa theo kịch bản viết cậu phải hoảng sợ mà trốn về phía sau.
Tịch Đăng ôm lấy đầu, duỗi tay che miệng không nói lời nào. Ánh mắt Tống Lâm có điểm lo lắng, nói với đạo diễn quay quảng cáo: “Nếu không nghỉ ngơi một lát đã?”
Đạo diễn quảng cáo vẻ mặt đau khổ, “Thời gian không còn sớm, đã kéo rất lâu rồi.”
Tống Lâm trấn an hắn, “Vậy cho tôi một phút đồng hồ.” Hắn nói xong liền nhanh chóng chạy tới giữa sân, khi hắn đi đến bên người Tịch Đăng, Kim Dịch mới từ bên tai Tịch Đăng ngẩng đầu lên. Kim Dịch nhìn thấy Tống Lâm, thậm chí thoải mái lên tiếng chào hỏi, liền đi ra chỗ khác.
Tống Lâm không để ý đối phương, vòng đến trước mặt Tịch Đăng ngồi xổm xuống, cầm đôi tay lạnh như băng của đối phương, “Sao vậy? Lúc trước quay rất tốt mà.”
Tịch Đăng không ngẩng đầu, chỉ lắc lắc đầu.
Tống Lâm trong lòng cảm thấy kỳ quái, muốn đem mặt cậu nâng lên, lại bị đối phương ôm cổ.
“Tống Lâm.” Thanh âm Tịch Đăng rất thấp.
Tống Lâm vỗ vỗ lưng cậu, vừa ôn nhu vừa ấm áp nói: “Không sao, hôm nay có phải mệt lắm rồi không? Ngày mai quay tiếp cũng không sao cả.”
Tịch Đăng liếc mắt nhìn cái cổ trắng nõn của Tống Lâm, đôi mắt càng ngày càng đỏ, cậu muốn……
“Ngươi có phải rất muốn hút máu hay không? Ha hả.” Đây là lời lúc nãy Kim Dịch nói ở bên tai cậu.
Tịch Đăng nhắm mắt, đem dục vọng càng ngày càng mãnh liệt trong lòng đè ép xuống.
“Tống Lâm, em muốn về nhà.”
Tạm thời không thể ở chung một chỗ với Kim Dịch, chỉ cần Kim Dịch càng ở gần cậu, dục vọng muốn hút máu của cậu liền càng ngày càng mãnh liệt hơn, cơ hồ đến trình độ không thể khống chế được.
Không phải đơn giản chỉ là hút máu.
Tống Lâm nghe xong lời này lập tức đau lòng vô cùng, liền cùng đạo diễn quay quảng cáo thương lượng ngày mai sẽ quay tiếp.
Đạo diễn quảng cáo có điểm khó xử, nhưng ngại chức vị của Tống Lâm, hắn chỉ có thể đồng ý, tiếp đó dặn dò sai khiến những người khác thu dọn đồ đạc, đêm mai quay tiếp.
Kim Dịch chậm rãi đi đến bên cạnh Tịch Đăng, trong gương phản chiếu khuôn mặt như ngọc thạch của hắn.
“Tối nay ta tới tìm ngươi, nhớ phải mở cửa sổ.” Nắm tay của hắn ở trên vai Tịch Đăng nhẹ nhàng một bóp, nói tiếp nửa câu sau, “Nếu như ngươi không muốn mất đi lý trí hút khô máu Tống Lâm.”
Tịch Đăng ngẩng đầu lên, cậu đối diện với Kim Dịch qua gương. Đôi mắt Tịch Đăng rất đỏ, môi gắt gao mím chặt, vẻ mặt cảnh giác nhìn Kim Dịch trong gương, thoạt nhìn tựa như là một chú thỏ con bị hoảng sợ.
Kim Dịch mặc trang phục hồng y lướt tay chậm rãi tới cổ Tịch Đăng, cũng chính là nơi có hoa văn phức tạp kia. Ngón tay lạnh băng cọ xát trên da thịt lạnh băng, kỳ thật cũng không có cảm giác gì, nhưng động tác gần như triền miên của đối phương vẫn khiến cho Tịch Đăng cảm thấy được không khoẻ.
“Sợ hãi?” Kim Dịch thu hồi tay, hắn liếc mắt trong gương thấy Tống Lâm đã nhanh chân bước tới, độ ấm trong mắt thấp xuống vài phần, “Đêm nay gặp.”
Tống Lâm không thích Kim Dịch, nhất là khi đối phương luôn cố ý tiếp cận Tịch Đăng. Ở trong mắt hắn, Kim Dịch giống như một con rắn độc ẩn náu ở chỗ tối, thừa dịp hắn một không chú ý, sẽ đem thỏ con mềm mại đáng yêu hắn nuôi tha đi.
Trên đường về nhà, Tống Lâm phát hiện tâm tình Tịch Đăng rất tệ, hỏi cậu làm sao vậy, Tịch Đăng luôn lắc đầu không nói lời nào, hỏi một cách nóng nảy, cậu liền co người thành một cục, không biết có phải đang giận dỗi với hắn hay không.
Tống Lâm dở khóc dở cười, đem ma cà rồng vo thành một cục kéo lại đây, “Sao thế? Giận tôi?”
Tịch Đăng hít sâu một hơi, thơm quá, người Tống Lâm quá thơm rồi.
Tống Lâm cũng không phát hiện Tịch Đăng khác thường, còn nghĩ đối phương sinh hờn dỗi, ôm Tịch Đăng không buông tay. Đương nhiên, hắn rất nhanh liền phát hiện Tịch Đăng để sát vào cổ hắn, tựa hồ ở giữa cổ hắn ngửi tới ngửi lui. Tống Lâm vẫn không nghĩ nhiều, hắn ôm eo Tịch Đăng, vỗ vỗ lưng, “Khuya lắm rồi, tắm rửa xong đi ngủ.”
Tịch Đăng ưm một tiếng, cưỡng ép chính mình quay mặt đi chỗ khác.
Đêm khuya.
Tịch Đăng lắng nghe hô hấp vững vàng của người bên cạnh, chậm rãi mở mắt ra. Cậu đảo mắt nhìn cửa sổ, ngồi dậy, đi chân trần xuống giường.
Cậu quay đầu lại nhìn Tống Lâm ngủ ở trên giường, Tống Lâm ngủ rất say, căn bản không có phát hiện bên cạnh đã không có người. Tịch Đăng do dự một lát, mới đem cửa sổ mở ra…
Gió đột nhiên từ bên ngoài thổi vào.
Theo gió, trong không khí còn tràn ngập mùi máu tươi như có như không.
Tống Lâm ngủ ở trên giường trở mình, đang lâm vào giấc ngủ hắn cũng không biết ma cà rồng vừa nãy còn đứng ở trước cửa sổ đột nhiên biến mất.
Gara tối tăm, ánh đèn nhợt nhạt, trong không khí tràn ngập mùi tanh…… Là mùi máu tươi.
Tịch Đăng nhìn một người đang giãy giụa vặn vẹo trên mặt đất. Người này cậu đã từng gặp, là bảo vệ tiểu khu của Tống Lâm. Một thanh niên rất bình phàm, lúc thấy mình sẽ cười chào hỏi mình, còn cho cậu kẹo.
Tuy rằng kẹo kia cậu không ăn được, nhưng cậu nhớ rõ giấy gói kẹo rất xinh đẹp.
Kim Dịch từ phía sau ôm lấy Tịch Đăng, hắn tựa đầu ở trên cổ Tịch Đăng, ở bên tai câu dụ dỗ nói: “Hút khô máu của hắn cũng sẽ không ai biết.”
Tịch Đăng toàn thân cứng đờ, bảo vệ tiểu khu bị trói gô, trên người hắn dùng sợi tơ rất nhỏ cột lấy, những sợi tơ đó ở trên người hắn càng quấn càng chặt, thậm chí thít chặt ra máu.
Kim Dịch như con rắn dụ hoặc Adam*, dùng lời nói hết sức ôn nhu ở bên tai Tịch Đăng nói chuyện.
“Hút đi, sẽ không có bất cứ chuyện gì. Răng của ngươi chẳng phải đã mọc dài ra sao?”
Tịch Đăng đột nhiên lùi về sau một bước, “Không, không muốn.”
Bảo vệ tiểu khu rất thống khổ, vẫn luôn ở phát ra thanh âm rên rỉ. Máu của hắn dần dần nhiễm đỏ những sợi tơ, trong không khí mùi máu tươi càng ngày càng nặng.
“Thả hắn.”
Tịch Đăng quay đầu nhìn về phía Kim Dịch.
Kim Dịch hơi híp mắt, “Thả hắn?” Hắn đột nhiên bóp chặt cằm Tịch Đăng, “Ngươi muốn nhìn xem bộ dáng của ngươi hiện tại hay không?”
Răng nanh nhọn hoắc, đôi mắt đỏ bừng, hoa văn như ẩn như hiện dưới làn da.
“Ngươi không cảm thấy hàm răng rất ngứa sao? Yết hầu rất khô khốc sao?” Kim Dịch nhìn chòng chọc ma cà rồng trước mặt đã lộ ra hung tướng, thong thả ung dung nói, “Nhân loại vốn dĩ chính là của thức ăn của chúng ta, ngươi còn do dự cái gì?”
“Không.” Tịch Đăng như cũ cự tuyệt, cậu thậm chí tránh thoát khống chế của Kim Dịch, chạy lên mở trói cho bảo vệ tiểu khu kia.
Kim Dịch thấy tình hình này, trào phúng cười, giật giật tay, sợi tơ trên người người nọ liền đứt hết.
Người nọ được tự do, lập tức đem mảnh vải che mắt kéo xuống, đợi thấy rõ Tịch Đăng trước mặt hắn, đột nhiên hét lên một tiếng, bò dậy nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.
“Yêu quái! Yêu quái!” Người nọ trong miệng vẫn luôn một mực kêu, “Ma cà rồng ăn thịt người!”
Tịch Đăng trong tay còn cầm mảnh vải vừa bịt miệng người nọ, thần sắc cậu có chút mê mang, quay đầu nhìn về phương hướng bảo vệ tiểu khu chạy trốn.
“Đây chính là ngươi không đành lòng giết người, hắn lập tức liền sẽ đem tin tức ngươi ăn thịt người nói cho toàn bộ thế giới. Lúc ấy, Tống Lâm sẽ bảo vệ ngươi sao? Hoặc nên nói là, hắn có thể bảo vệ được ngươi sao?” Kim Dịch trầm thấp cười, “Từ lúc bắt đầu, chúng ta cùng nhân loại chính là cả hai cùng tồn tại, bọn họ chẳng qua là thức ăn đê tiện, ngươi đối thức ăn mềm lòng, những thức ăn đó chưa chắc sẽ đối với ngươi mềm lòng.”
*Con rắn dụ hoặc Adam: Bắt nguồn từ câu chuyện Adam và Eva.
Thượng đế nắn một người đàn ông đặt tên là Adam từ bụi đất và ban sự sống cho hắn. Ngài còn tạo ra một khu vườn tên là Vườn Địa Đàng và đặt người đàn ông ở đó, để làm việc và trông nom khu vườn, cho phép anh ta ăn tất cả các loại cây trong vườn trừ Cây biết thiện và ác.
Thượng đế cũng đã tạo ra các loài thú. Về phần Adam thì chẳng tìm một ai giúp đỡ giống như ông hết, và vì thế Thượng đế làm cho Adam ngủ mê, bèn lấy xương sườn của Adam và tạo ra một người nữ, đưa đến cùng Adam. Adam nói rằng: “Người này là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi mà ra. Người nầy sẽ được gọi là người nữ, vì nó do nơi người nam mà có.” Bởi vậy cho nên người nam sẽ lìa cha mẹ mà dính díu cùng vợ mình, và cả hai sẽ trở nên một thịt.
Adam và Eva sống đẹp lòng trong vườn nhà ấy của mình. Họ muốn gì về lương thực và có ý thích nào là được Thiên Chúa ban cho cái đó. Giữa vườn Địa Đàng có Cây Sự Sống, cũng là Cây Sự Biết Tốt Biết Xấu. Nhưng Adam và Eva chẳng biết gì về sự xấu. Thế giới của họ hoàn toàn tốt lành, trong thế giới đó họ được tự do và không sợ hãi. Thượng đế nói rằng: “Các người được tự do ăn mọi cây trong vườn, trừ Cây Sự Biết Tốt Biết Xấu. Ngày nào đó, các ngươi ăn cây đó, các ngươi chắc chắn sẽ chết.”
Nhưng rắn là con vật tinh ranh hơn mọi dã thú và cũng là một trong những con vật xinh đẹp nhất. Nó biết rằng nó có thể làm cho trái của cây đó có vẻ đáng thèm muốn hơn tất cả những thứ khác, chỉ vì đó là trái cấm, đặc biệt nếu nó tới gần người đàn bà với thái độ quyến rũ nhất. Vì vậy, nó xúi giục Eva ăn Cây Sự Biết Tốt Biết Xấu, nói với cô ta rằng nó sẽ không dẫn tới cái chết.
Eva không kìm nổi, đã hái và đưa trái cho Adam cùng ăn. Đúng là họ không chết ngay, nhưng bằng việc không vâng lời đó, tự họ đã khước từ sự sống đời đời. Mắt của bọn họ được mở ra và lúc này họ nhận ra những điều trước đây chưa bao giờ họ biết tới.
Lần đầu tiên họ nhận ra mình trần truồng và lần đầu tiên họ cảm thấy xấu hổ. Họ biết rằng mình đã làm sai, và khi không che giấu được hết sự xấu hổ và sợ hãi của mình. Họ che nó đi bằng những chiếc lá sung, và trốn khỏi cái nhìn của Chúa.
Chúa trời hỏi họ điều họ đã làm. Adam kết tội Eva, và Eva kết tội con rắn. Thượng đế nổi giận, kết tội: “Ngươi bị chúc dữ trên tất cả dã thú. Từ nay ngươi sẽ lê bụng mình mà bò đi và sẽ ăn đất bụi hết thảy mọi ngày suốt đời ngươi. Ngươi và người đàn bà này, và con cháu của ngươi cùng con cháu của người đàn bà này sẽ là kẻ thù vĩnh viễn của nhau”.
Từ đó, con rắn không còn đứng thẳng và tự hào nữa mà phải nằm sát mặt đất, thấp hơn mọi thú vật ở trần gian. Và nó trườn bụng bò đi trong bụi đất.
Sau đó Thượng đế đuổi Adam và Eva khỏi vườn Địa Đàng, xua họ vào thế giới để họ lập đời sống mới. Nguyền rủa Adam và Eva bằng lao động cực nhọc với sự đau đớn khi sinh trẻ em. Ngài đặt các Thiên sứ giữ vườn, một trong các Thiên sứ đó xoay thanh gươm bằng lửa theo mọi hướng để canh gác lối tới Cây Sự Sống, chấm dứt sự hoàn hảo trong thế giới vì Adam và Eva đã không vâng lời. Họ không còn biết tới vườn Địa Đàng trên mặt đất. Nhưng họ rời Eden và với lời hứa của Thượng đế rằng ngày nào đó đấng cứu độ sẽ xuất hiện giữa các con cháu của con cháu họ để rửa sạch mọi tội lỗi.