Chương 61: Khoái Lạc Hệ Thống

“Có lẽ xuống được rồi!”

Tại một nơi khác, Đăng Quang cất giọng nói với Thu Thúy, người đang gần sát ngay bên mình. Sau lời nói của hắn, cả hai thả cơ thể rơi xuống đất từ hai cành cây cao.

Vào đêm hôm qua, cả hai người họ đã phải trốn lên trên cành cây cao kia để trốn khỏi lũ ma thú điên loạn. Mãi đến tận bây giờ họ mới có thể xuống được nhờ lũ ma thú đó đã đi hết.

“Chúng ta làm gì tiếp đây?” Thu Thúy lên tiếng hỏi.

“Hmmm, nãy giờ tớ đã hồi phục đủ rồi… có lẽ nên đi thăm thú các đội khác!” Đăng Quang khẽ liếc Thu Thúy trả lời.

“Um… theo ý cậu!” Thu Thúy gật đầu đồng tình.

Sau đó, Đăng Quang và Thu Thúy rời đi khỏi Tháp Cứ Điểm của mình. Có vẻ đối với họ Tháp Cứ Điểm này chẳng có ý nghĩa gì cả, ngay từ đầu họ chẳng quan tâm đến chiến thắng lắm, họ tham gia cuộc thi này vì một mục đích nào đó.

“Hmm…” Vừa bước đi, Đăng Quang vừa ngẩm nghĩ gì đó. Hắn đang dần hồi tưởng về những gì xảy ra tối qua. Ngoài việc lũ ma thú chạy tứ tung, vẫn còn một việc khiến hắn bận tâm, đó chính là hắn nhận thấy có một luồng sức mạnh cực kì lớn hiện hữu trong khu rừng. Hắn tất nhiên vẫn chưa thể cảm nhận được rõ nhưng phần nào hắn nhận biết được sự uy áp đến từ luồng sức mạnh đó. Dường như…

“Cơ thể mình đã phản ứng trước đó… Thứ đó là gì chứ?” Đăng Quang băn khoăn mãi. Nhưng có lẽ hắn chẳng bao giờ biết được trừ khi tự đi tìm câu trả lời cho mình.

3 giờ sáng…

“Nào chúng ta xuất phát được rồi!” Tại hang động nơi đội Hoa Sen ẩn náu, một tiếng hô đồng thanh của toàn đội phát ra.

Mọi người trông bây giờ đã đỡ hơn khá nhiều, vẻ mệt mỏi đã biến mất, thay vào đó là nét mặt tràn đầy năng lượng. Họ đã sẵn sàng bước vào mọi trận chiến để giành lấy chiến thắng cuối cùng.

“Chúng ta… liệu có thể thắng không?” Hồng Diễm hỏi trông khi đang cúi đầu xuống đất, nàng có vẻ đang muốn lãng tránh ánh mắt của mọi người. Có lẽ nàng cảm thấy mình có lỗi khi phá bầu không khí tự tin này.

“…” Mọi người chợt thay đổi vẻ mặt vì lời nói của Hồng Diễm. Thấy vậy, Khải Minh liền cười mỉm một cái, ngón cái của hắn đưa lên và nói với giọng điệu vô cùng tự tin: “Chúng ta nhất định sẽ thắng thôi! Hãy tự tin lên!”

Nghe được những lời đó của Khải Minh, mọi người dần lấy lại được sự tự tin lúc ban đầu. Ai nấy đều siết chặt tay với lòng quyết tâm cao độ. Riêng Hồng Diễm, nàng đưa mắt nhìn đến Khải Minh. Trong ánh mắt nàng có gì đó khác thường.

“Chuyện gì vậy Hồng Diễm?” Khải Minh nhìn Hồng Diễm và hỏi. Nàng ta nhắm mắt, lắc đầu mỉm cười và đáp lại một câu bâng quơ: “Không có gì đâu…”

Sau đó nàng chạy lên dẫn đầu và nói: “Đi nào mọi người! Chúng ta hãy cùng nhau giành lấy chiến thắng nhé!!”

Trong khi đó, cũng trong khu rừng Chết Chóc, tại một nơi vô cùng hoang tàn. Cây cối xung quanh nơi đây đổ gãy gần hết, mặt đất thì lồi lõm, xuất hiện nhiều hố to. Trông cảnh tượng ở đây như vừa mới có một vụ thiên tai xảy ra.

Tuy nhiên nguyên nhân thật sự dẫn đến khung cảnh này là do trận chiến tối qua giữa ma thú Bọ Cạp Băng, Ma Hầu và một tên con người chứa đựng sức mạnh kinh khủng, hắn mang tên Vương Ám. Trong trận chiến ấy, tên Vương Ám chỉ vô tình bị kéo vào, tuy nhiên hắn ta lại dễ dàng đánh bại được cả hai con ma thú bằng một sức mạnh áp đảo, sức mạnh ấy có thể nói là không tưởng. Tuy nhiên, sau sự việc ấy, hắn bỗng trở nên kì lạ, dường như bị mất kiểm soát và tấn công cả đồng đội mình. Những người đi cạnh hắn đã phải sử dụng một phương pháp bí ẩn nào đó để làm dịu hắn ta, tuy nhiên vẫn chưa là hoàn toàn. Sau vài giờ, Vương Ám lại tỉnh dậy và trở nên mất kiểm soát. Họ phải luôn cố gắng kiềm hãm hắn. Càng ngày, hắn càng dễ bị mất kiểm soát hơn, vì vậy họ buộc phải dùng biện pháp cuối cùng.

“Ah…” Vương Ám không ngừng rên rỉ khi cô gái đi cùng với hắn nhấn mạnh tay vào lưng hắn. Ngay lập tức, những kí tự, hoa văn vẽ trên đó phát sáng rồi vụt tắt.

“Phù… Ta buộc phải gia cố phong ấn đến mức cao nhất thôi! Có lẽ hắn sẽ không dùng được sức mạnh Ma Tướng trong vài giờ.” Cô gái lau giọt mồ hôi lăn dài trên trán và nói. Tên con trai đứng cạnh bên lập tức lên tiếng: “Chậc… Tệ vậy sao? Lẽ ra chúng ta nên cẩn thận để hắn không bị vướng vào những chuyện như vừa rồi!”

Giọng điệu của tên con trai có vẻ khó chịu. Cũng phải thôi, Vương Ám đối với đội Dã Thú là quân cờ vô cùng quan trọng, chỉ cần có sức mạnh của hắn, bọn họ nắm đến 99,69% chiến thắng chứ chẳng chơi. Thế nhưng đáng tiếc là hắn ta không kiểm soát được sức mạnh của mình và giờ đây nằm im một chỗ. Điều này thật đáng lo ngại.

“Chậc… lỡ như không có hắn… chúng ta rất dễ thất bại…” Tên nam tiếp tục nói, lần này là giọng run run lo lắng.

“Không… ta không muốn. Lỡ mà thất bại thì ta sẽ bị ngài Quốc bảo đem cho toàn bộ học sinh trong học viện chịch mất…” Cô nàng kia ôm mặt sợ hãi.

“Hừ… nếu mà thất bại thì ta bị giết luôn! Khốn kiếp thật chứ…” Tên con trai cắn răng bực tức. Theo như những gì hắn cùng cô gái kia nói thì Vương Ám gần như nắm quyền quyết định số phận của họ, những thành viên khác trong đội Dã Thú cũng như vậy, họ phụ thuộc hết vào tên Vương Ám.

Thật không hiểu Quốc Bảo muốn chiến thắng cuộc thi đến mức nào mà đe dọa học sinh của mình như vậy. Mục đích mà hắn nhắm đến là gì?

“Ái chà chà…” Bất ngờ, một tiếng nói phát ra từ phía đối diện. Tên con trai cùng cô gái thay đổi sắc mặt, lập tức lao ra trước Vương Ám thủ thế.

Tiếng nói đó đến từ một tên con trai đang đút tay vào túi quần, ung dung bước đến hai người họ. Hắn vừa đi vừa nhếch môi cười một nụ cười mang đầy vẻ kiêu ngạo. Vì trời còn khá tối nên chẳng thể thấy rõ được mặt hắn.

“Hmmm, thật là may mắn, tìm được đội Dã Thú rồi!” Tên con trai ấy vẫn vui mừng nói.

“Hắn… là đội Hoa Sen!” Hai người kia vội vàng nhận ra ngay khi nhìn chiếc huy hiệu có cánh hoa sen đỏ thắm đeo bên ngực của tên con trai đó. Đúng vậy, hắn là một thành viên đội Hoa Sen và đặc biệt hơn, tên của hắn là Khải Minh.

“Chậc… sao tên này tìm ra chứ?”

“Hừ! Ngươi xem có ai không bị thu hút bởi khung cảnh hoang tàn quanh đây chứ!”

Khải Minh nhìn xung quanh một cái rồi nói. Đúng như lời hắn nói, trong lúc tìm kiếm, hắn tìm thấy được cánh rừng hoang tàn này, nhìn vào ai chẳng tò mò. Khải Minh quyết định vào xem và thật may mắn cho hắn khi tìm thấy đội Dã Thú cùng một Tháp Cứ Điểm. Vả lại chúng chỉ có ba người, trong đó một tên thì nằm vật vờ. Khải Minh nhìn vào thầm đoán tên này bị thương, lòng hắn càng thêm vui mừng.

“Hồn Sư tầng 12! Tên này mạnh đây…”

“Hắn đi một mình sao?”

Tên con trai cùng cô gái kia liếc mắt nhìn xung quanh.

“Ah… Nếu các ngươi hỏi về đồng đội ta thì thật đáng tiếc… cho các ngươi vì họ đang ở đây!” Khải Minh chĩa tay về phía đối diện. Lập tức hai người kia ngoảnh đầu về phía sau. Họ liền phát hiện ra có 2 tên con trai không biết từ bao giờ đã xuất hiện sau lưng họ, cách chỉ khoảng vài mét. Ngay sau đó, họ quay đầu lại về phía trước thì thấy có thêm hai cô nàng nữa từ xa bước đến bên cạnh Khải Minh.

“Xin chào! Hân hạnh được gặp mặt!”

“Bị bao vây rồi!” Cô nàng bên đội Dã Thú cắn môi nói. Tình thế có vẻ đang bất lợi cho họ.

“Nào! Cho các ngươi hai lựa chọn, một là tự bóp nát huy hiệu, hai là để bọn ta loại các ngươi!” Công Khanh đưa hai ngón tay ra trước, hắn có lẽ muốn đội kia nhanh chóng đầu hàng để giữ sức cho đội mình. Tuy nhiên…

“Các ngươi nghĩ dễ dàng hạ bọn ta sao?” Hai người đội Dã Thú nói. Đối với họ, chiến thắng cuộc thi này rất quan trọng vì nó liên quan đến cuộc đời họ. Nghĩ sao họ dễ dàng chịu thua như vậy được. Vả lại, họ không phải là không thể thắng mà chỉ là bất lợi hơn một tí thôi.

“Tên Vương Ám có thể sử dụng sức mạnh không?”

“Không đâu… hắn bây giờ không thể!”

“Hmm, dùng đến nó thôi…” Tên con trai khẽ nói với âm lượng vừa đủ cho cô gái kia nghe.

Nói rồi, cả hai lập tức có những hành động kì lạ. Tên con trai thì kéo tay áo lên sát vai, để lộ một hình xăm tròn bên cánh tay trái. Hắn nhanh chóng đưa tay phải chạm vào đó, hình xăm lập tức phát sáng. Tương tự như hắn, cô nàng bên cạnh kéo áo xuống để lộ một phần ngực trắng phau, trên đó cũng có một hình xăm tròn, nàng ta nhanh chóng lấy tay chạm vào đó.

“Cái gì thế?” Đội Hoa Sen thắc mắc trước hành động kì lạ này. Nhưng họ bỗng nhớ ra mình đã từng gặp hành động này rồi.

“Giống tên lúc đó!” Thất Hứa lập tức nhớ ra ngay kẻ đã làm hành động tương tự. Tên đó là kẻ đã bắt cóc em gái của Thất Hứa. Vì Thất Hứa đứng rất gần tên đó lúc hắn làm hành động trên nên Thất hứa nhớ rất rõ. Chỉ một cái chạm nhẹ, toàn cơ thể hắn ta phát ra một sức mạnh kinh hồn.

“Nguy rồi, nếu chúng làm vậy…” Thất Hứa lên tiếng cảnh báo nhưng bị ngắt giữa chừng vì ngay trước mắt hắn bây giờ, hai người của đội Dã Thú bỗng phát ra một luồng hồn lực xung quanh người họ. Trông họ bây giờ rất mạnh mẽ, ánh mắt họ trở nên hoang dại, khác hẳn lúc trước.

“Chuyện… chuyện gì vậy?” Khải Minh mở to mắt ngạc nhiên. Hắn vừa xem thông tin của cả hai người đó bằng Tinh Thông Nhãn và phát hiện ra cảnh giới của họ đã có sự thay đổi. Nó bỗng trở nên cao hơn. Tên con trai hiện tại có hồn lực cao gần bằng một Hồn Tướng tầng 7. Trong khi đó, cô nàng kia cũng không thua kém gì với cảnh giới hiện tại là Hồn Tướng tầng 5.

Chỉ mới vài giây trước, hai người này chỉ là những Hồn Sư, vậy mà bây giờ lại có sức mạnh cỡ Hồn Tướng. Điều này làm Khải Minh nhớ lại tên Trần Ngu và tên Bình, hai kẻ cũng có trường hợp tương tự, thoáng chốc hóa mạnh lên.

“Những cái hình xăm đó!! Chắc chắn đội Dã Thú có bí mật gì đó!” Khải minh khẳng định ngay trong đầu. Xâu chuỗi những sự việc, hắn có thể kết luận đội Dã Thú có một bí kíp nào đó có thể đẩy mạnh hồn lực của một người lên rất cao và thứ đó liên quan đến những hình xăm kia.

“Các nguơi làm sao mà mạnh lên như thế!!” Khải Minh lập tức thét lên.

“Khà… ngươi nghĩ bọn ta sẽ nói sao?!” tên con trai kia nói với giọng kì lạ, dường như có âm thanh gầm gừ kèm theo tiếng nói của hắn.

“Lên nào!” Cô nàng kia vẫy tay một cái, cả hai người họ liền tách ra, phóng đến tấn công đội Hoa Sen. Tên con trai thì xử Thất Hứa và Công Khanh, hai người đang đứng đằng sau hắn. Còn về phần cô nàng thì xử Hồng Diễm, Yến Ly và Khải Minh.

Đứng trước đối thủ mạnh, đội Hoa Sen không tỏ ra nao núng lắm. Họ lập tức xông lên chiến đấu luôn.

“Gruuu!” Tên con trai bên đội Dã Thú rú lên một tiếng chói tai trước khi nhảy vồ vào Công Khanh. Tay hắn chuyển sang dạng trảo nhắm ngực trái của Công Khanh mà lao đến.

Công Khanh phản xạ rất nhanh, hắn liền lùi về sau. Thế nhưng tên bên đội Dã Thú bất ngờ bức tốc, ngón tay chứa đầy hồn lực thoáng chốc tiến sát đến huy hiệu của Công Khanh.

“Thôi chết…” Công Khanh có lẽ không kịp xoay sở trong tình huống này. Nhưng may mắn cho hắn, Thất Hứa ở bên nhận ra nguy hiểm từ sớm nên đã lao vào ứng cứu. Hắn ta lấy thanh Khuếch Lôi Đao của mình ra, nhảy lên cao rồi vung thật mạnh xuống đối thủ.

Tên kia lập tức phải khựng lại một nhịp, giơ tay đỡ đòn của Thất Hứa. Một tiếng “keng” rõ to phát ra. Cứ như Thất Hứa vừa chém vào một thanh kim loại vậy.

“Đỡ được sao?” Thất Hứa ngạc nhiên. Cú đánh từ trên cao này của hắn rất mạnh, có thể dễ dàng đập vỡ đầu một con ma thú cấp thấp. Thế nhưng lại bị tên kia đỡ bằng tay không. Điều này làm cho hắn phải ớn lạnh.

“Hừ!” Tên kia phát ra kình lực, đẩy văng Thất Hứa ra.

“Hắn mạnh quá!”

“Hắn đến nữa kìa!!”