Chương 55: Khoái Lạc Hệ Thống

Vài tuần trước…

“Rì rào… rì rào…”

Tại một tòa tháp cao lớn nằm gần bở biển…

“Hmmm, những học viên ưu tú của chúng ta đều gặp tai nạn… những thành viên trong đội tuyển hiện tại thì vẫn chưa có kinh nghiệm. Rất có nguy cơ chúng ta không thể thắng tại cuộc thi năm nay…” Một lão già khoanh tay ra sau nói. Đứng đối diện lão năm người khoảng tầm 15 – 17 tuổi.

“Bọn con… xin lỗi hiệu trưởng ạ…” Năm người đó buồn rầu nói.

“Các ngươi không cần xin lỗi đâu… các ngươi rất có tiềm năng, chỉ là còn quá trẻ, nếu được đào tạo một hai năm nữa thì ta nghĩ sẽ không thua kém ai…” Lão già được gọi là hiệu trưởng ấy ôn tồn bảo. Lão đảo mắt nhìn quanh một cái rồi nói:

“Vả lại hôm nay, ta không gọi các ngươi đến để trách móc đâu… thật ra ta có chuyện muốn nói…”

Năm đứa kia ngơ ngác nhìn nhau rồi hỏi hiệu trưởng: “Chuyện gì vậy ạ?”

“Hmmm, đi theo ta. Ta sẽ cho các ngươi xem một thứ…” Lão già khoanh tay bước đi, năm đứa kia cũng theo sau. Bọn họ đi vào một căn phòng tối om, không khí bên trong căn phòng rất lạnh, chẳng khác gì một phòng đông.

“Lạnh quá…”

“Hiệu trưởng muốn chúng ta xem gì vậy nhỉ?…”

Vị hiệu trưởng già đó bỗng dừng lại ngay trước một cánh cửa song sắt trong giống cửa phòng tù.

“Đây chính là thứ mà ta muốn cho các ngươi xem…” Ông hiệu trưởng ấy hất cằm về phía song sắt.

“…?” Cả bọn căng mắt nhìn vào cửa sắt xem thử có gì trong đó. Mới đầu thì chẳng thấy gì cả nhưng khi quen dần với bóng tối trong này thì họ nhận ra phía sau song sắt kia có một thứ gì đó, nó có vẻ khá to.

“Krét… krét…”

Sau một hồi quan sát,thứ mà họ thấy bỗng chuyển động về phía họ, từ nó bỗng tỏa ra một luồng uy áp đáng sợ, một cảm giác lạnh gáy cho những người đứng đối diện với thứ đó.

“Cái… cái gì vậy…?” Những tên đó tay chân run cầm cập, trông chúng có vẻ rất sợ sệt. Chỉ còn mỗi vị hiệu trưởng già đứng yên, lão nhìn thẳng vào thứ đó và bảo với những tên kia: “Đừng sợ, thứ này sẽ giúp các ngươi trong cuộc thi này…”

“Nó, nó là gì vậy…?” Bọn kia cố bình tĩnh hỏi. Vị hiệu trưởng già vuốt râu nói:

“Đây là Bọ Cạp Băng… một con ma thú chỉ sống ở vùng cực Bắc giá lạnh, chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở gần bờ biển của chúng ta vài ngày trước… ta đã bắt nó về và thuần phục nó…”

“Thuần phục ạ?? Ngài thuần phục được cả con ma thú này sao?” Lũ kia có vẻ ngạc nhiên.

“Đương nhiên, ta đã dùng thủy thuật để áp chế và bắt nó nghe lời, cũng may là lúc đó nó đang bị suy yếu…”

“Nhưng mà… ngài nói nó giúp cho tụi con trong cuộc thi này là sao?”

“Haha, hãy mang theo nó khi thi vòng thi thực chiến, nó sẽ là vũ khí của các ngươi, thứ giúp các ngươi chiến thắng…”

“…!”

“Soạt… soạt…”

Một nhóm người đang di chuyển với tốc độ độ rất nhanh. Trông họ có vẻ đang rất gấp.

“Hmm, hình như ở kia có ánh sáng!”

Một người trong nhóm cất giọng nói. Họ lập tức dừng lại, nhẹ nhàng bước đi như sợ gây tiếng động mạnh. Đôi mắt họ dõi theo hướng của ánh sáng đó và thấy một nhóm nữ đang ngồi quanh một ngọn tháp cỡ nhỏ, bên trên có một hòn đá phát sáng. Thứ đó chính là Tháp Cứ Điểm.

“Là đội Nữ Hoàng…” Những người đang ẩn nấp kia thốt lên trong lòng. Họ lập tức nhìn nhau và nói:

“Hên thật, tìm mãi cũng ra…”

“Mau dùng thứ đó đi nào…”

“Ừm, đội Hải Dương chúng ta im hơi lặng tiếng hơi lâu rồi, phải làm một nháy cho mọi người thấy chứ…”

“Đúng vậy… xử đội Nữ Hoàng, xong đến đội Hoàng Kim, đội Dã Thú và đặc biệt phải đánh bại bọn Hoa Sen để trả mối thù lúc đầu…”

“Được, nếu vậy thì dùng nó thôi…”

Nói rồi, một trong bốn người đó lấy ra một chiếc lon. Hắn khẽ lắc nhẹ chiếc lon sau đó mở nắp lon ra. Ngay lập tức, một luồng khí lạnh toát ra bên ngoài. Từ trong chiếc lon, một thứ gì đó bay ra.

“Huh? Cái gì thế kia?” Như Ngọc đứng phắt dậy, nàng vừa phát hiện ra điều gì kì lạ. Những thành viên khác của đội Nữ Hoàng cũng cảm thấy như vậy.

“Chuyện gì thế này?” Toàn đội Nữ Hoàng tròn mắt ngạc nhiên. Ngay trước mặt họ hiện tại, có một luồng khí lạnh đang tiến đến, nó đi qua nơi nào thì cây cối, mặt đất nơi đó đóng băng lại, không vật gì có thể chịu được sự lạnh giá từ luồng khí này.

Nhưng đó chưa phải là tất cả…

Từ hướng của luồng không khí ấy tỏa ra, có một “thứ gì đó” cũng đang tiến về phía họ. Nó khá là to, xung quanh nó là một lớp vỏ màu xanh dương trông vô cùng cứng cáp. Phía trước nó là hai chiếc càng hung tợn. Điểm đặc biệt nhất ở “thứ này” chính là chiếc đuôi dài luôn cong về phía trước, được chia làm nhiều đốt và ở chiếc đốt cuối cùng có một phần nhô ra nhọn hoắt, chĩa về phía đội Nữ Hoàng. Thứ này chính là Bọ Cạp Băng, ma thú mà đội Hải Dương nhắc đến.

“Cái… cái gì thế này…?” Đội Nữ Hoàng đơ người khi đối diện với Bọ Cạp Băng.

“Ma… ma thú sao?”

“Con ma thú này chắc cũng tầm Cấp 6-7 gì đó… chúng ta nguy rồi…”

Trước khi bước vào vòng thi này, dẫn chương trình đã nhắc họ về sự hiện diện của ma thú và họ cũng đã chuẩn bị tinh thần đối phó. Nhưng ma thú cao cấp thế này thì đối phó bằng cách nào?

“Chúng ta làm gì bây…” Một thành viên trong nhóm định hỏi nhưng chưa kịp nói hết câu thì Bọ Cạp Băng bỗng tỏa một luồng khí lạnh bay đến đội Nữ Hoàng. Các thành viên trong đội lập tức né tránh, nếu để trúng luồng khí lạnh này thì họ bị đóng băng mất.

Ở phía sau Bọ Cạp Băng vài mét là đội Hải Dương, có vẻ họ cũng sợ không khí giá lạnh từ nó nên chỉ dám đứng xa như vậy.

“Bọ Cạp Băng, xơi tái bọn chúng đi!!” Những thành viên đội Hải Dương hét thật to, ra lệnh cho Bọ Cạp Băng.

Ngay lập tức, Bọ Cạp Băng vâng lệnh, nó thoăn thoắt xông đến đội Nữ Hoàng. Thật ngạc nhiên khi một lũ chỉ là Hồn Sư lại có thể ra lệnh cho một ma thú cao cấp như Bọ Cạp Băng, khiến nó nghe lời.

Thật ra với sức của lũ này thì còn lâu mới điều khiển được Bọ Cạp Băng, tất cả đều nhờ thủy thuật áp chế của hiệu trưởng trường Hải Dương nên chúng mới có thể làm vậy.

Lại một điều gây thắc mắc! Sở hữu một ma thú mạnh mẽ thế này nhưng tại sao mãi đến giờ họ mới dùng? Nguyên nhân của việc này là do Bọ Cạp Băng rất sợ ánh nắng mặt trời, khi gặp nắng, nó sẽ bị suy yếu trầm trọng. Vì vậy nên chỉ có thể dùng nó khi không có ánh nắng mặt trời và thời điểm ban đêm này chính là lúc thích hợp.

“Mọi người cẩn thận!” Đội trưởng đội Nữ Hoàng thét lên. Nàng bây giờ đang hoang mang cực độ. Hết gặp tên biến thái đội Hoa Sen rồi lại đến đội Hải Dương với con ma thú khủng này. Thật không hiểu đội Nữ Hoàng ăn gì mà xui vậy!

“Krét… krét..” Bọ Cạp Băng áp sát đến đội Nữ Hoàng, chiếc đuôi của nó liên tiếp lao xuống tấn công những cô gái ấy. Mỗi lần chiếc đuôi nó chạm đất, mặt đất nơi đó liền đóng băng lại. Bọ Cạp Băng tuy tấn công liên tiếp nhưng không trúng mục tiêu vì đội Nữ Hoàng đã nhanh chân né tránh hầu hết các đòn đánh của nó.

Đội Nữ Hoàng đương nhiên không chỉ biết né tránh mãi, họ cũng phản công lại Bọ Cạp Băng.

“Phong Ưng!”

“Thủy Long!”

“Hỏa Cầu!”

“Ầm… ầm… ầm!!”

Rất nhiều đòn đánh được tung ra nhắm vào Bọ Cạp Băng nhưng… tất cả đều chẳng gây một tí sát thương gì đến nó. Không một đòn đánh nào có thể xuyên qua lớp giáp cứng cáp của nó.

“Cứng quá!” Đội Nữ Hoàng gần như bất lực, họ không biết cách nào để chiến thắng lớp giáp kia.

“Chúng ta không đánh được nó đâu. Chạy thôi!”

“Không được, nếu vậy bọn Hải Dương sẽ lấy mất Tháp Cứ Điểm thôi…”

“Krét… krét…” Đang trong lúc mải mê bàn tán, Bọ Cạp Băng vung càng đánh vào họ, những cô gái này lập tức nhảy lên.

“Nhanh quá!”

Thế nhưng Bọ Cạp Băng dường như đã tính trước, nó canh sẵn chiếc đuôi, đợi đội Nữ Hoàng nhảy lên và…

“Phọt…” Từ chiếc đuôi của nó, một thứ chất lỏng kì lạ bắn ra.

“Ahhh…” Thứ chất lỏng ấy bắn trúng một cô gái trong đội, ngay lập tức cơ thể cô ấy đóng băng ngay. Tiếp sau đó, cả người cô ấy sáng rực lên và biến mất.

“Cái… gì?”

Tất cả chỉ diễn ra trong vòng vài giây, toàn đội Nữ Hoàng vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Cùng thời điểm đó, ở trung tâm của khu rừng, một đôi mắt đỏ xuất hiện trong đêm.