Chương 51: Khoái Lạc Hệ Thống

“Đù móa, chưa chết!” Tại một nơi tối tăm nào đó, một thằng điên đứng dậy từ đống đất đá la hét. Hắn ta không ai khác chính là Khải Minh.

“Má nó, ê hết cả người… Ủa, mà sao tối om vậy nè… à nhớ rồi lúc nãy…”

Lúc nãy, khi đất đá đang rớt xuống, nếu bị đống đất đá đó đè thì hắn bị loại là cái chắc, nhưng hắn vô tình phát hiện ra có một hang động ở nagy dưới vách đồi nơi gần hắn, ngay lập tức hắn liền lăn vào bên trong. Đất đá đổ xuống và lấp kín miệng hang.

“Ây dà… phải kiếm tí ánh sáng mới được!” Khải Minh nói rồi đưa tay mò mẫn trong túi đồ không gian của mình, sau một hồi, hắn lấy ra một chiếc đèn pin, thứ này là do hắn mua trong cửa hàng vài ngày trước đây.

“A, lối ra bị bịt kín rồi! Toàn là mấy tảng đá to đùng, kiểu này thì hết thoát rồi L.” Khải Minh thở dài đầy muộn phiền. Hắn sau đó quay đầu lại nhìn phía sau mình.

“Cái hang này có vẻ sâu đó! Có lẽ vẫn còn lối ra khác…” Nghĩ rồi, Khải Minh lập tức bước đi vào sâu bên trong.

Đi được một quãng khá xa, hắn chợt nhận ra có thứ gì đó phát sáng ở phía trước, Khải Minh lập tức chạy lại chỗ đó. Càng lúc ánh sáng ấy càng rõ hơn.

“Ahh…” Khải Minh dừng chân lại, hai mắt mở to lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Ngay trước mặt hắn lúc này là một cái cây đang phát sáng, chính xác thì chỉ có những quả của cái cây này mới phát sáng, thật vi diệu. Nhưng đó chưa phải là tất cả, điều đáng nói nhất ở đây chính là phía dưới gốc cây, có một cô gái xinh đẹp lại khỏa thân đang ngồi dưới đó.

Tại một nơi khác trong khu rừng chết chóc…

“Hộc… hộc!” Thất Hứa ngã lưng xuống gốc cây sau lưng mình, ngẩng mặt lên trời thở liên tục. Bộ dạng hắn bây giờ trông rất mệt mỏi.

Không chỉ mình hắn, những thành viên khác trong đội Hoa Sen đang ngồi xung quanh hắn cũng có dáng vẻ như vậy. Ai nấy đều tỏ ra mệt mỏi. Nguyên nhân của việc này là do họ vừa mới đối đầu với một đối thủ cực nặng ký, Đăng Quang.

“Hộc… tên đó… là quái vật hay sao vậy?” Yến Ly vừa thở vừa nói.

“Khải Minh nói… hắn ta là một Hồn Tướng tầng 1 nhưng… ta thấy tên này mạnh như một Hồn Tướng đỉnh phong vậy!” Công Khanh lau mồ hôi trên trán.

“…” Hồng Diễm ngồi trầm ngâm nhớ lại cuộc chiến vừa nãy…

“Bạo Quang Pháo!” Đăng Quang tung một luồng ánh sáng mang sức hủy diệt cực mạnh đánh vào các thành viên đội Hoa Sen.

“Chết rồi…” Các thành viên đội Hoa Sen hoảng hốt.

“Đoàng!Ầmmmmmmmm!” Ánh sáng tràn ngập xung quanh

Mặt đất bị xới tung. Cây cối ngã rạp. Khói bụi mịt mù.

“Chắc họ bị loại hết rồi nhỉ?” Thu Thúy đưa tay lên mặt tránh bụi rồi nói.

“Hmmm…” Đăng Quang nhíu mày nhìn vào nơi lúc nãy đội Hoa Sen đứng. Nơi ấy đang bị che lấp bởi cát bụi, chẳng thể thấy gì. Nhưng… bất ngờ thay, một đốm lửa bỗng xuất hiện. Không phải, là một ngọn lửa! Không! Chính xác là một “chiếc l-ng lửa”. Chưa hết, xung quanh chiếc l-ng ấy còn có sấm sét và phong hồn lực vây quanh. Thật là một cảnh tượng quen thuộc, chiếc l-ng này đã từng xuất hiện trong trận chiến với tên đã bắt cóc Bách Huệ, nó đã đứng vũng trước đòn tấn công như vũ bão của tên đó, một Hồn Tướng cao cấp. Và lần này, nó tiếp tục chặn được một đòn đánh uy lực khủng khiếp nữa.

“Gì chứ?” Thu Thúy cùng Đăng Quang ngạc nhiên. Trước đòn đánh uy lực dữ dội của Đăng Quang, họ vẫn còn có thể trụ vững sao? Tất nhiên là được rồi! Một người thì có thể không được, nhưng nếu hợp sức lại thì họ có thể làm được.

Ngay sau đó, chiếc l-ng lửa tan biến, từ bên trong, một bóng đen lao ra, tốc độ rất nhanh, phía sau lưng còn để tia điện vàng. Hắn ta không ai khác chính là Thất Hứa, hắn nhanh chóng áp sát lại Đăng Quang.

“Guhh…” Thất Hứa lập tức tung nắm đấm vào Đăng Quang, nhưng mà tên đó đã kịp giơ tay lên đỡ đòn. Hai luồng lực mạnh mẽ va chạm vào nhau gây ra một tiếng động dữ dội.

“Uỳnh!”

“Gì chứ? Hắn nhanh quá vậy!” Thất Hứa kinh ngạc trước phản xạ nhạy bén của Đăng Quang.

“Hmmm…” Đăng Quang dồn lực vung tay một cái khiến Thất Hứa văng ra. Rồi hắn phóng đến tiếp tục tấn công.

Ngay lúc đó, Công Khanh từ phía sau nhảy đến bất ngờ tấn công Đăng Quang. Thu Thúy thấy vậy cũng vội chạy đến hỗ trợ nhưng lại bị Hồng Diễm và Yến Ly cản đường. Bây giờ hai người đội Hoàng Kim mỗi người sẽ phải đấu với hai người của đội Hoa Sen, cục diện có vẻ đang nghiêng về đội Hoa Sen. Nhưng cũng đừng quên rằng Đăng Quang là một kẻ cực kỳ mạnh, một chấp hai chẳng là gì cả.

Thất Hứa biết điều đó, hắn ta lập tức lấy thanh Khuếch Lôi Đao để chiến đấu. Hắn khẽ liếc sang Công Khanh rồi cả hai lập tức xông lên tấn công.

“Hmmm… để xem đồng đội của tên kia mạnh đến đâu!” Đăng Quang cũng chẳng ngại gì xông lên ngay.

Cuộc chiến của những cô gái của hai đội cũng đã bắt đầu. Hồng Diễm lập tức xông lên với thanh Hỏa Vương Kiếm rực lửa, Yến Ly đứng sau yểm trợ cho nàng. Thu Thúy cũng đã lấy vũ khí ra.

“Keng… Keng… Keng…”

… Bạn đang đọc truyện sex tại web: TruyenSex.Tv

“Bốp!” Công Khanh ăn trọn một cú đấm của Đăng Quang và bay thẳng vào một gốc cây gần đó.

“Công Khanh… Guhh.” Thất Hứa lập tức chạy lại tấn công Đăng Quang. Tay hắn vung mạnh đao chém vào Đăng Quang. Nhưng hắn ta nhanh chóng biến mất ngay trước mắt Thất Hứa.

“Binh!” Đăng Quang bỗng xuất hiện ngay phía sau Thất Hứa và tung cước đá vào hông hắn.

“Ahhh…” Nối tiếp Công Khanh, Thất Hứa cũng bay thẳng vào một gốc cây khác.

“Ahhh…” Hồng Diễm bị đòn đánh của Thu Thúy đánh lùi về phía sau. Dù được Yến ly hỗ trợ nhưng nàng vẫn không thể đánh lại Thu Thúy, sức mạnh của cô nàng này cũng không hề tầm thường.

Hồng Diễm cùng Yến Ly lập tức lui lại chỗ của Công Khanh và Thất Hứa. Có vẻ tất cả bọn họ không thể địch lại hai người này. Bây giờ quả thật họ rất mệt mỏi sau trận chiến hôm qua, sức lực cũng chẳng còn nhiều mà lại đối đầu với hai đối thủ nặng cân này, quả thật bất lợi vô cùng.

“Chúng ta rút thôi!” Công Khanh ôm vai nói, có vẻ vì cử động mạnh nên vết thương hôm qua lại giở chứng.

“Guhh… muốn rút thì cũng khó…” Thất Hứa nghiến răng.

Trong khi đó, Đăng Quang lại đang bước đến gần, trông hắn như đang chờ điều gì đó.

“Khó chứ… không phải là không thể!” Công Khanh nhếch môi cười. Hắn lấy ra từ túi đồ của mình một thứ rất quen thuộc, bom flash. Thứ này là do hắn xin Khải Minh mà có được, một thứ lợi hại như thế này có ở bên mình thì không phải rất lợi sao?

Đăng Quang cũng nhận ra ngay thứ mà Công Khanh đang cầm. Thứ này mà sử dụng thì vô cùng rắc rối cho hắn.

“Bùm!” Quả bom flash lập tức được ném xuống và phát nổ. Đăng Quang liền lấy tay bịt chặt mắt lại. Cùng lúc đó, các thành viên đội Hoa Sen đống loạt bỏ chạy. Đăng Quang ngay sau đó bỏ tay ra khỏi mắt, thứ ánh sáng ấy bây giờ đã biến mất và hắn có thể nhìn thấy xung quanh. Đăng Quang lập tức dẫm chân thật mạnh phóng về phía trước, tay chỉ ra rất quen thuộc.

“Thánh Quang Chỉ!”

Một tia sáng cực mạnh bắn ra, người mà Đăng Quang nhắm đến chính là một trong các thành viên đội Hoa Sen, Công Khanh.

“Xoẹt!”

Thánh Quang Chỉ ngay lập tức bắn trúng Công Khanh đang chạy. Chỉ một đòn duy nhất, Công Khanh lập tức phát sáng rồi biến mất. Trong khi đó, những thành viên khác có lẽ đã chạy xa rồi.

Thu Thúy từ xa bỗng chạy lại hỏi hắn: “Bọn chúng chạy hết rồi! Mà sao cậu lại bắn vào gốc cây thế kia?”

Nghe được câu nói của nàng, Đăng Quang chợt nhìn vào tay mình rồi lại nhìn vào nơi lúc nãy hắn thấy Công Khanh bị Thánh Quang Chỉ bắn trúng.

“Là ảo giác! Lẽ nào đội đó có người sở hữu Tinh Thần Hệ!” Đăng Quang có lẽ đã nhận ra ngay mình đã bị trúng ảo giác mà Công Khanh tạo ra. Công Khanh biết chỉ bom flash chưa chắc đã đủ kiềm chân Đăng Quang, vì thế hắn đã cố gây ảo giác cho Đăng Quang nhằm làm hắn phân tâm tấn công vào Công Khanh ảo giác, giúp cả bọn thêm thời gian tẩu thoát. Bây giờ có lẽ họ đã cao chạy xa bay.

“Hmmm, thú vị thật… Thánh Quang Chỉ hôm dùng 3 lần nhưng lại hụt hết 2 lần. Bạo Quang Pháo bị chặn… bọn họ có tài đấy!” Đăng Quang khẽ mỉm cười.

Thu Thúy thấy vậy liền nói: “Haizz, dù nói là dùng hết sức nhưng có vẻ cậu vẫn chưa sử dụng nó nhỉ!”

Đăng Quang: “Vẫn chưa nhất thiết phải dùng đến… thứ đó.”