Chương 43: Khoái Lạc Hệ Thống

Học viện Hoa Sen.

Sân trường bình thường có khá nhiều người nhưng bây giờ lại vô cùng vắng vẻ. Hôm nay là ngày nghỉ, một số học sinh thì về thăm gia đình, một số thì lại đi xem cuộc thi liên trường và một số khác thì ở lại học viện không đi đâu cả.

“Ô! Em kia không đi đâu trong ngày nghỉ này à?”

Một vị thầy giáo già đang bước đi trên hành lang lên tiếng hỏi một thiếu niên cũng đang đi trên hành lang đó. Thiếu niên này mang áo khoác, trùm mũ kín, mái tóc rối che ngang mắt nên không thấy rõ mặt. Tuy nhiên nếu nhìn vào bộ đồng phục hắn đang mặc thì cũng có thể đoán hắn là học sinh của học viện Hoa Sen. Tên học sinh cười đáp: “Dạ không, em cảm thấy hơi mệt nên chỉ muốn ở lại học viện ạ!”

“Ừm!” Vị thầy giáo gật đầu một cái rồi bỏ đi. Tên học sinh quay lại nhìn cho đến khi bóng của thầy giáo biến mất cuối hành lang thì mới bước tiếp. Đi qua nhiều dãy phòng, hắn ta đứng lại ngay trước cửa thư viện.

“Hmmm, may mà mình có chuẩn bị chìa khóa…” Cậu học sinh lẩm bẩm rồi đút một chiếc chìa khóa vào ổ khóa cửa thư viện và mở cửa ra.

Tên học sinh bước vào sâu trong thư viện. Đi một lúc thì hắn dừng lại bởi vì ngay trước mặt hắn là một căn phòng với dòng chữ “Khu vực cấm, không phận sự miễn vào”.

Tên học sinh đó có vẻ hơi ngần ngại nhưng cuối cùng cũng quyết định bước vào. Bên trong căn phòng cũng là vô vàn những tủ sách như bên ngoài, tuy nhiên những quyển sách này đều thuộc loại quý hiếm nên mới được cất bên trong này.

Nhìn xung quanh một hồi, tên học sinh tiến đến tủ sách đặt ở cuối phòng. Hắn kéo nhẹ từng quyển sách một nằm trên tủ sách đó, trông như hắn đang chờ điều gì đó.

“Cách…”

Một âm thanh vang ra khi hắn kéo quyển sách nằm ở ngăn thứ 2 của tủ sách. Ngay sau đó là những âm thanh máy móc ồn ào phát ra. Và rồi tủ sách trước mặt hắn lùi về sau và chạy qua bên trái, mở ra một lối vào.

Tên học sinh ấy lập tức đi vào đó, bên trong là một căn phòng bí mật, khá tối và nhiều bụi bặm, có lẽ căn phòng này ít ai lui tới.

“Tách…”

Tên học sinh búng nhẹ tay một cái, ngay lập tức một đốm lửa xuất hiện trước mặt hắn. Ánh sáng từ đốm lửa chiếu rọi khắp căn phòng, thật không ngờ một đốm lửa nhỏ lại có thể làm được như vậy.

Bây giờ mọi thứ đã nhìn thấy rõ. Trong căn phòng chỉ có duy nhất một chiếc tủ màu đen bí ẩn được đặt trong góc phòng. Cậu học sinh bước đến trước chiếc tủ, xoa cằm suy nghĩ gì đó, có vẻ hắn đang đánh gía chiếc tủ này.

Chiếc tủ đang nằm trước mặt tên học sinh là một trung cấp bảo vật, nó được chế tạo bằng những loại nguyên liệu có độ cứng cao như hắc thạch, quỷ cốt,… không những thế nó còn được gia trì một lớp hồn lực xung quanh nên độ cứng của nó thì khỏi bàn. Nhờ những ưu thế kia nên nó hay được sử dụng để cất những món đồ quý giá. Muốn mở được chiếc tủ đó thì phải có mật mã được chủ nhân của nó đặt, còn nếu không biết mật mã thì chỉ còn một cách để mở đó là… phá nó.

Như đã nó thì chiếc tủ này vô cùng cứng, muốn phá nó thì ít nhất phải có cảnh giới cỡ Hồn Hoàng và dùng toàn lực. Cũng vì thế nên đa phần những kẻ trộm mà gặp chiếc tủ này thì đều lắc đầu ngao ngán.

“Hmm…” Tên học sinh sau một hồi ngẫm nghĩ liền hít một hơi thật dài như đã quyết định làm gì đó. Hắn đưa tay ngang đầu, đôi mắt tập trung nhìn vào chiếc tủ. Người hắn chợt toát ra một khí thế đáng sợ. Khí thế ấy làm cả căn phòng rung chuyển.

“Xẹt…”

“Ầm!”

Tên học sinh vung mạnh tay một cái, một tiếng như không khí bị xé toạc ra, tiếp theo là âm thanh phát ra từ chiếc tủ, nó như là một vụ nổ vậy. Căn phòng không rung chuyển nữa mà thay vào đó là chiếc tủ, nó đang không ngừng rung chuyển. Vài giây sau, chiếc tủ đứng yên trở lại. Cánh cửa tủ phát ra một làn khói kì lạ.

“Crắc.”

Một vết nứt xuất hiện trên cửa tủ, nó nhanh chóng lan rộng ra. Cánh cửa sau đó sập xuống.

Thật không thể tin nổi! Chỉ với một đòn mà đã có thể vượt qua được chiếc tủ kia, đủ thấy tên này thuộc loại khủng khiếp như thế nào.

Cánh cửa tủ bị phá để lộ ra món đồ đang cất giấu bên trong. Đó là một quyển sách được bọc bằng da, phía trên có viết một vài chữ gì đó. Tên học sinh cầm quyển sách ấy lên trên tay và nở một nụ cười mãn nguyện.

“Được rồi, tiếp theo là học viện Dã Thú.”

Khu Rừng Chết Chóc, nơi diễn ra vòng thi thứ hai của cuộc thi liên trường năm nay.

“Soạt…”

Năm người của đội học viện Hoa Sen đang di chuyển trong rừng. Họ vừa đi vừa quan sát thật kĩ xung xem có Tháp Cứ Điểm nào quanh đây không.

“Hmmm… Nãy giờ chả thấy cái nào cả.” Thất Hứa vừa đi vừa nói.

“Ở khu rừng rộng thế này mà chỉ có bốn Tháp Cứ Điểm, giống như mò kim đáy bể vậy…” Yến Ly thở dài. Nàng sau đó quay ra sau nhìn Khải Minh và hỏi:

“Ủa? Khải Minh có chuyện gì sao mà mặt mày đăm chiêu thế?”

Khải Minh chợt giật mình, nãy giờ hắn đang mãi suy nghĩ mà không để ý gì xung quanh. Đến khi Yến Ly gọi thì hắn mới sực tỉnh.

“Hmm, ngươi bị sao vậy?” Hồng Diễm hỏi han hắn.

“Ặc, ta… ta không sao đâu…” Khải Minh hoảng loạn đáp. Thấy thế mọi người càng nghi ngờ hơn. Tuy nhiên họ không hỏi hắn điều gì nữa.

“Phù…”

Thấy mọi người không để ý nữa, Khải Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật ra nãy giờ hắn đang mãi suy nghĩ về cái nhiệm vụ của hệ thống giao cho mình, sờ ngực tất cả học sinh nữ tham gia kì thi. Nghe thì dễ đó nhưng bắt tay vào làm thì mới thấy khó.

“Ực…” Khải Minh vừa đi vừa lén nhìn hai cặp ngực của Hồng Diễm và Yến Ly. Đầu hắn không thể không nghĩ đến việc xấu xa.

Nhiệm vụ lần này có hình phạt khá nhẹ, bởi vậy Khải Minh cũng có thể không làm. Tuy nhiên với cái phần thưởng kia thì hắn khó cưỡng lại được.

“2000 điểm khoái lạc trên một em… Ực quá thơm!! Ngại gì mà không làm…” Khải Minh thầm nghĩ.

Tuy nhiên nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Muốn sờ ngực mấy nữ sinh tham gia cuộc thi này đâu phải dễ. Họ đều là những học sinh ưu tú của từng học viện. Lại gần chưa chắc được chứ đừng nghĩ đến việc đặt tay lên ngực họ.

“Thôi cứ chờ cơ hội cái đã…” Khải Minh tự nhủ.

“Nè Khải Minh!!” Hồng Diễm chợt quay lại gọi hắn.

“Oái… chuyện gì?!” Khải Minh giật mình hỏi lại.

“Thứ gì đang nằm trong túi đó vậy?” Hồng Diễm chỉ tay vào chiếc túi đeo bên vai của Khải Minh, đây là thứ mà Quốc Vinh đã ném cho hắn khi chuẩn bị xung trận.

“Thứ này ư? Bí mật he he!!” Khải Minh tỏ vẻ bí ẩn. Hồng Diễm nhíu mày khó chịu nhìn hắn.

“Mọi người… dừng lại!!” Công Khanh bất ngờ đưa tay ra hiệu dừng lại cho toàn đội. Mọi người đang đi liền dừng lại lập tức. Trông Công Khanh có vẻ như phát hiện ra điều gì đó.

“Chuyện gì thế?” Thất Hứa khẽ hỏi Công Khanh. Tên đó quay sang nhìn Thất Hứa, vẻ mặt nghiêm trọng nói:

“Tao… mắc tè!!”

“Đậu xanh rau má! Làm tao tưởng gì, đi lẹ lên!” Thất Hứa tung một đá vào Công Khanh. Tên đó ôm mông chạy ra chỗ khác để giải quyết. Mọi người nhìn nhau rồi thở dài, họ cứ tưởng là có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

Sau khi xong xuôi, Công Khanh quay trở lại, cả bọn tiếp tục đi về phía trước. Đi được một lúc thì…

“Mọi người… dừng lại!!” Khải Minh chợt lên tiếng bảo. Thất Hứa nghe vậy nóng nảy quay lại hỏi: “Gì nữa đây, chú cũng mắc tè à?”

Khải Minh lắc đầu. Khuôn mặt của hắn bây giờ khá nghiêm túc nên mọi người liền tin rằng hắn đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng.

“Chuyện gì vậy Khải Minh?” Hồng Diễm lo lắng hỏi. Khải Minh ra hiệu mọi người im lặng rồi chỉ tay về phía bên phải. Mọi người chăm chú nhìn theo hướng đó và đồng loạt ngạc nhiên: “Tháp Cứ Điểm!”

Đúng vậy, ở phía xa, có một ngọn tháp kiểu nhỏ, cao tầm 4 mét ở trên đầu có gắn một viên đá màu xanh. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là Tháp Cứ Điểm.

Ở một nơi khác trong Khu Rừng Chết Chóc…

Cũng như đội Hoa Sen, đội Hoàng Kim cũng đang nỗ lực tìm kiếm Tháp Cứ Điểm đầu tiên cho mình.

“A, tìm thấy rồi!” Giọng nói vui mừng của một cô gái trong đội.

“Ồ đúng rồi!” Một thành viên nam khác nói.

Ngay phía trước của đội Hoàng Kim lúc này là một Tháp Cứ Điểm, trên đầu tháp là viên đá màu đỏ. Tháp Cứ Điểm này được đặt gần với một con suối. Xung quanh không có quá nhiều cây cỏ nên dễ nhìn thấy.

Đội Hoàng Kim nhanh chóng đứng vào trong vòng sáng quanh ngọn tháp. Viên đá màu đỏ bên trên dần dần sáng lên. Chẳng mấy chốc nó tỏa ra một luồng ánh sáng rực rỡ. Bên trên viên đá, luồng ánh sáng mà nó tỏa ra mang theo hình ảnh huy hiệu mà đội Hoàng Kim đang đeo, đó là hình một chiếc vương miện.

“Ồ đội Hoàng Kim đã chiếm được rồi!!” Khán giả thông qua những quả cầu nước nằm trên sân có thể quan sát được diễn biến của vòng thi.

Đội Hoàng Kim là đội đầu tiên chiếm được Tháp Cứ Điểm, trong khi đó những đội khác thì vẫn đang tìm kiếm.

“Há há, có vậy chứ!!” Hiệu trưởng của học viện Hoàng Kim vui mừng vì đội của mình là đội đầu tiên có Tháp Cứ Điểm. Ông ta khẽ liếc mắt về Quốc Bảo, có vẻ ông ta đang muốn khiêu khích. Vị hiệu trưởng này biết Quốc Bảo rất muốn chiến thắng, tuy không biết mục đích sâu xa của hắn là gì. Quốc Bảo vẫn im lặng, mặt không có tí cảm xúc nào. Hắn ta có lẽ chẳng quan tâm đến thái độ của vị hiệu trưởng kia. Tuy nhiên mặt hắn sau đó có chút thay đổi.

“Chào mọi người, tôi đến trễ nhỉ?” Bất ngờ một giọng nói từ phía sau vang đến. Đó là giọng nói của Dương Linh Nguyệt.

“Ồ Linh Nguyệt, sao cô đến trễ vậy?” Hiệu trưởng các trường thắc mắc hỏi.

“Tôi bận một vài chuyện thôi mà…” Linh Nguyệt tươi cười trả lời. Rồi nàng bước đến chiếc ghế còn trống và ngồi xuống, mắt khẽ liếc sang Quốc Bảo và hỏi:

“Tối qua ngủ ngon không? Ngài Quốc bảo!!”

“Vẫn như bình thường…” Quốc Bảo giọng khàn khàn trả lời. Linh Nguyệt cười mỉm một cái rồi nhìn lên những quả cầu nước ở dưới sân đang truyền tải hình ảnh cuộc thi về.

Quay lại với cuộc thi. Sau khi chiếm xong Tháp Cứ Điểm đầu tiên, đội Hoàng Kim bỗng nhiên tách ra. Đăng Quang và Thu Thúy là hai người chủ động rời khỏi ngọn tháp vừa chiếm được.

“Khoan đã, các người đi đâu vậy?” Một thành viên nam lên tiếng hỏi.

“Các người cứ ở lại canh giữ ngọn tháp này, ta sẽ đi diệt bớt địch thủ cũng như chiếm thêm vài ngọn tháp nữa.” Đăng Quang nói mà không thèm quay lại nhìn mặt.

“Cái gì???” Tên nam kia giận dữ trước thái độ của Đăng Quang. Hắn đang định nói gì đó thì bị một tên đằng sau cản:

“Này, kệ đi…”

Đăng Quang cùng Thu Thúy sau đó rời đi ngay. Những thành viên còn lại của đội Hoàng Kim khó chịu nhìn cả hai.

“Mẹ kiếp! Tụi nó là ai mà láo vậy?” Tên nam bị cản lúc nãy tức giận chửi.

“Hmmm, nói thật ta đã ghét hai đứa này từ lúc tụi nó vào đội rồi, quý tộc như chúng ta mà không thèm xem ra gì. Nhất là cái tên Đăng Quang gì đó, ta chỉ ước rằng hắn đi bị mấy học viện khác đánh cho nhớ đời, bỏ cái thói kiêu ngạo kia đi…” Tên nam còn lại khó chịu nói. Cô gái còn lại trong đội nhìn cả hai, lắc đầu nói:

“Hừ, các ngươi nếu biết thân phận thật sự của hắn thì chắc đã khiếp sợ rồi!!”

“Cái gì? Thân phận á?! Ngươi xem ta đường đường là con của một gia đình quý tộc còn hắn chỉ là tên dân đen được chút tài cán thôi… so sánh thì quả là một trời một vực ha ha.”

“Ừm, kẻ ở dưới vực là ngươi đó!!” Cô gái bỉu môi đáp.

“Cái gì? Ta cho ngươi nói lại đàng hoàng đó!! Bộ ngươi thích hắn hay sao mà tôn sùng thằng dân đen đó dữ vậy?”

“Haha, nói ta thích hắn cũng đúng. Một người vừa tài giỏi, đẹp trai, lại là… con của hoàng đế. Tại sao không thích chứ? Chả nhẽ thích hai ngươi?”

“Cái gì? Con hoàng đế?” Cả hai tên nam nghi ngờ nhìn nhau. Thấy cả hai có vẻ không tin, cô gái ấy tiếp tục nói: “Cái này là ta nghe từ cha ta nói đó. Cha ta khá thân cận với hoàng đế nên mới biết được điều này!!”

“Không thể nào, đừng đùa chứ…” Cả hai tên đó có vẻ vẫn chưa tin. Nhưng dù tin hay không thì đó vẫn là sự thật…

… Bạn đang đọc truyện sex tại web: www.truyensex.tv

Trong lúc này, Đăng Quang và Thu Thúy đã rời khỏi khá xa. Cả hai tuy đi bộ nhưng lại rất là nhanh. Đang đi, Thu Thúy nhìn xung quanh rồi nói với Đăng Quang:

“Hoàng tử… ngài cũng nên đoàn kết với đội một xíu chứ!”

Đăng Quang vừa đi vừa trả lời: “Thu Thúy, cậu biết mình ghét nhất lũ con quý tộc mà, một lũ chỉ biết dựa dẫm vào cha mẹ mà ra uy.”

“…” Thu Thúy cũng thấy Đăng Quang nói đúng một phần nào đó nên thôi.

“À mà nè…” Đăng Quang khẽ gọi. Thu Thúy liền hỏi lại: “Có chuyện gì vậy… hoàng tử?”

“Cậu… có thể gọi mình là Đăng Quang như trước không, quả thật mình rất khó chịu khi cậu gọi mình là hoàng tử đó…”

“Nhưng mà…”

“Đừng lo!!” Đăng Quang mỉm cười nhìn vào đôi mắt của Thu Thúy và nói. Thấy vậy nàng chỉ cười nhẹ một cái rồi gọi: “Đăng Q…”

“Cẩn thận!!” Đăng Quang chợt hét lên. Hắn vội đẩy Thu Thúy về sau. Ngay sau đó, một bóng người từ trên cao lao xuống. Người đó là một tên trọc đầu, thật không khó để nhận ra hắn thuộc đội Thiên Long. Hắn ta còn cầm theo một cây côn dài và đánh xuống.

“Ầm!”

Mặt đất nứt ra, uy lực của đòn đánh không hề tầm thường. May mắn là Đăng Quang và Thu Thúy đã kịp lùi ra sau. Tuy nhiên né được một đòn chưa phải là hết, ngay lúc cả hai vừa lùi lại, hai thành viên khác trong đội Thiên Long mai phục sẵn ở sau bất ngờ xông ra.

Cả hai cũng với vũ khí là cây côn dài bất ngờ xuất hiện sau lưng Đăng Quang và Thu Thúy.

“Chết đi nè!!” Hai tên cùng hét to. Đăng Quang và Thu Thúy ngay lập tức phát hiện và quay lại ứng phó. Thu Thúy thì lấy hai con dao màu đen đeo bên hông rồi dùng chúng để cản đòn đánh.

“Keng!”

Trong khi đó, Đăng Quang chỉ dùng một tay để giữ cây côn kia lại. Điều này làm cho tên ra đòn hết sức bất ngờ. Hắn ta đã dồn khá nhiều lực vào đòn này nhưng Đăng Quang lại dễ dàng cản lại chỉ với một tay.

“Cái gì? Hắn ta… A!”

Sau khi nắm được cây côn, Đăng Quang dồn lực vào bàn tay còn lại và tung một chưởng cực mạnh vào bụng tên kia.

“Binh!”

Tên đó bị đánh văng thẳng vào một gốc cây gần đó. Vì cây côn bị Đăng Quang giữ khá chặt nên sau khi tên kia bị đánh bay thì nó vẫn nằm trong tay Đăng Quang. Hắn ta xoay người ném cây côn về phía tên đang ra đòn với Thu Thúy.

Cây côn hướng vào đầu tên đó và bay với tốc độ cao. Tuy nhiên tên đó lại né kịp. Nhưng trong lúc hắn né, lực dồn vào cây côn đã giảm đi, Thu Thúy bung mạnh hai tay ra đẩy lùi hắn. Chân nàng co lên và tung thẳng vào bụng hắn một cú.

“Bốp!”

Tên đó cũng bị đánh văng ra sau một cách dễ dàng. Tên lúc nãy ra đòn đầu tiên kinh ngạc:

“Cái gì, không phải hai đứa này chỉ là Hồn Sư tầng 2 thôi sao??”

Thật ra hiệu trưởng của Thiên Long đã báo cho các học sinh của mình sơ qua về cảnh giới của đối thủ. Và trong đó vị hiệu trưởng có nói cảnh giới của Đăng Quang và Thu Thúy chỉ là Hồn Sư tầng 2. Nhưng đó thật sự là sai lầm. Đăng Quang như đã biết rằng có cảnh giới là Hồn Tướng tầng 1. Còn Thu Thúy thì không thua kém xa, nàng là một Hồn Sư tầng 11.

Vậy tại sao vị hiệu trưởng kia lại cảm nhận sai? Lý do là Đăng Quang và Thu Thúy đã dùng một loại thuật nào đó để che giấu thực lực thật sự. Và loại thuật này cũng phải thuộc loại cao cấp thì mới đánh lừa được vị hiệu trưởng kia.

“Nào, hai tên đang núp kia cũng ra đây đi!!” Đăng Quang vừa dứt lời, từ trong bụi cây, hai tên khác của đội Thiên Long bước ra. Những tên vừa bị đánh bay cũng nhanh chóng đứng dậy và chạy lại bao vây quanh hai người Đăng Quang và Thu Thúy.

“Hmm, năm chọi hai, ăn chắc rồi!”

“Hừ, lúc nãy… ta sơ suất thôi, lần này tụi… bây chết chắc rồi!” Tên vừa nãy bị trúng đòn của Đăng Quang cố gắng nói.

Ở quảng trường Lung Linh, khán giả đang phấn khỏi vì cuối cùng cũng được xem cảnh so tài giữa các đội. Tuy nhiên họ có vẻ chưa hài lòng.

“Năm với hai? Đội Hoàng Kim sao ăn lại!”

“Hmmm số lượng lấn áp thế này thì…”

“Ai biết được?”

Dường như ai cũng tin rằng đội Thiên Long sẽ dễ dàng áp đảo. Đến cả hiệu trưởng của học viện Thiên Long cũng đang mừng thầm vì tình thế có lợi.

Hiệu trưởng học viện Hoàng Kim thấy được sự đắc ý của đối thủ liền cười thầm. Trông ông ta chẳng lo lắng gì cả. Sao ông ta lại tự tin vậy chứ? Dù Đăng Quang và Thu Thúy có cảnh giới cao nhưng mấy kẻ kia nếu hợp lại thì chưa chắc không đánh lại.

“Nào! Nhào vô đây hết đi!” Đăng Quang đưa tay thách thức. Hắn sau đó quay sang Thu Thúy và bảo: “Cậu xử hai tên phía sau nhé!”

“Vâng hoàng… à không Đăng Quang!!” Thu Thúy mỉm cười tự tin.

“Buôn hành cho tụi nó.” Tất cả thành viên đội Thiên Long xông lên.

Thu Thúy quay ngoắt lại sau, giẫm chân phòng đến hai tên đang đứng phía sau. Đăng Quang thì vẫn bình tĩnh đứng yên đợi ba tên kia đến.

“Ta sẽ đập nát khuôn mặt kiêu ngạo của mày!!”

Một tên trong đó ra đòn trước. Hắn vung côn đánh vào đầu của Đăng Quang. Tên Đăng Quang chỉ nhẹ nhàng ngã người ra sau là né được.

“Chưa hết đâu!”

Hai tên còn lại tung người nằm ngang trên không, tay mỗi tên nắm chặt côn đánh vào vai của Đăng Quang. Đầu côn lao vun vút tìm đến vị trí đã định, tuy nhiên Đăng Quang một lần nữa né tránh bằng cách cúi xuống.

Ngay khi hai cây côn đi qua, Đăng Quang bật dậy, hai tay dồn hồn lực tung đòn vào hai tên kia khi chúng đang còn lơ lửng trên không. Bọn chúng bị đánh văng ra hai bên. Tên còn lại cũng xông lên ngay sau đó, hắn cầm ngang cây côn dài và đánh vào bụng Đăng Quang.

“Hừ.” Đăng Quang chẳng có vẻ gì lo lắng. Hắn ta đưa chân mình lên, dùng bàn chân để đỡ đòn. Cây côn sắt lập tức bị chặn đứng. Đăng Quang sau đó đưa cơ thể về phía trước, mượn cây côn để làm chỗ đứng. Hắn ta nhẹ nhàng nhún một cái, cả người hắn bay lên cao và đáp ra sau đối phương.

“Cái gì?” Tên thuộc đội Thiên Long bất ngờ. Hắn ta sau đó quay lại ngay. Tuy nhiên Đăng Quang đã nhanh hơn, hắn đã kịp tung một chưởng ngay vào mặt của tên đó ngay khi hắn vừa quay đầu lại.

“Binh.”

Ăn trọn cú chưởng vừa rồi, tên thuộc đội Thiên Long bị đẩy lùi ra sau. Không những thế, hắn còn bị gãy mất một chiếc răng.

“Hừ, thằng khốn nạn, tao sẽ đập chết mày!!” Tên thuộc đội Thiên Long có vẻ đã sôi máu. Hắn sau đó gầm lên vài tiếng thét tai.

“Graoooo…” Cơ thể hắn nổi lên cơ bắp cuồn cuộn. Đôi mắt đỏ đi trông khá điên dại.

Ở quảng trường Lung Linh, các vị khán giả thấy vậy liền nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

“Đó… đó là Cuồng Long Thuật.”

“Vãi hàng chim én!! Trông mạnh mẽ vãi!”

“Dùng đến Cuồng Long Thuật, mấy đứa đội Hoàng Kim kia thua chắc rồi!”

Cuồng Long Thuật, một kĩ năng thúc đẩy các chỉ số sức mạnh của người sử dụng lên gấp nhiều lần. Đây là một kĩ năng khá lợi hại, được phát minh bởi hiệu trưởng của học viện Thiên Long. Bởi vậy học trò của ông sử dụng được chiêu này không phải điều gì kì lạ.

“Đợi em nữa đội trưởng!”

Hai tên vừa bị đánh lúc nãy chạy lon ton đến bên cạnh tên vừa sử dụng Cuồng Long Thuật và bọn chúng cũng sử dụng Cuồng Long Thuật luôn.

Bây giờ, một mình Đăng Quang đang đối đầu với ba tên với sức mạnh đã được nâng cao hơn lúc nãy, tuy nhiên hắn vẫn bình tĩnh.

“Hừ, để bọn ta cho ngươi thấy sức mạnh của đội Thiên Long!!!!”

Cả ba tên đồng loạt xông lên. Tốc độ của chúng đã được nâng cao nên đã áp sát Đăng Quang một cách nhanh chóng. Cả ba cũng đồng loạt vung côn tấn công. Uy lực cũng như tốc độ của đòn đánh lần này khác xa lúc nãy. Nó đã gần chạm đến ngưởi của Đăng Quang khi hắn chưa kịp phản ứng gì. Khi những đầu côn kia chỉ còn cách Đăng Quang vài li thì hắn mới khẽ mở miệng:

“Thánh Quang Hộ Thể!”

Quay lại với đội Hoa Sen. Cả bọn đã tìm ra được một Tháp Chiếm Cứ. Lẽ ra họ sẽ lại chiếm ngay nhưng họ lại gặp một chút rắc rối. Đó là đã có một đội khác đến trước và đang tiến hành chiếm tháp.

“Hình như đó là đội Hải Dương.” Cả bọn hiện đang nấp ở một bụi rậm và quan sát.

“Bây giờ tính sao?” Thất Hứa nhìn Công Khanh và hỏi.

“Hmmm, có lẽ chúng ta phải đánh với đội đó một trận rồi. Nhưng mà nếu có thể đánh bất ngờ thì tốt, ngặt nổi từ đây đến đó xa quá, chúng ta sẽ bị phát hiện ngay.” Công Khanh trả lời.

“A, em có cái này có thể giúp ích được nè!” Khải Minh nói.

“Là thứ gì?” Mọi người nhìn hắn thắc mắc. Hắn liền cười khì khì rồi mở chiếc túi mà Quốc Vinh đưa cho mình. Khải Minh thò tay vào trong và lấy ra một vật gì đó bí ẩn. Nó có dạng hình trụ, bên trên có một cái móc khóa…