Chương 23: Khoái Lạc Hệ Thống

Sáng sớm hôm sau, như thường lệ Khải Minh đến lớp để học. Ở trong lớp chẳng có gì thay đổi ngoại trừ thái độ của mọi người đối với hắn. Sau khi biết tin hắn được chọn để đi thi cuộc thi liên trường, mấy nữ sinh trong lớp xem hắn như thần tượng, hâm mộ hắn hết mực. Mấy tên con trai thấy hắn hút gái như vậy liền đâm ra ghen tị, bực bội.

“Nè… lát nữa ngươi có rảnh không?”

Yến Nhi nhìn hắn hỏi. Khải Minh gật đầu đáp: “Ừm, lát nữa mình rảnh.”

“Vậy… đi ăn trưa với ta nhé.”

Yến Nhi đỏ mặt đưa ra lời đề nghị. Chỉ là một lời mời ăn trưa nhưng sao nàng có vẻ khó khăn vậy!

“Hả? Ăn trưa à? Được thôi hihi!!”

Khải Minh nỡ lòng nào từ chối. Trong tuần qua, hắn cũng nhận ra rằng Yến Nhi bắt đầu chú ý hắn hơn. Theo cảm nhận của hắn thì có lẽ nàng ấy đã say nắng hắn rồi. Và biết đâu nàng mời hắn ăn trưa này là còn có ý gì đó.

Yến Nhi thấy hắn đồng ý liền vui mừng. Nàng tươi cười suốt buổi học thế nhưng…

“Khải Minh đi với ta có chút chuyện!”

Khải Minh cùng Yến Nhi vừa mới ra khỏi lớp thì bắt gặp Hồng Diễm đang đứng chờ sẵn. Khải Minh nghe vậy liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Hồng Diễm quay đi và bảo: “Thì ngươi cứ đi theo ta!”

Khải Minh thấy vậy bèn chạy theo, trước khi đi hắn quay lại xin lỗi Yến Nhi: “Xin lỗi nhé, ăn trưa mình hẹn dịp khác nha!”

Yến Nhi không đáp nhìn sang chỗ khác, có vẻ nàng đang rất giận. Tuy thế nhưng Khải Minh cũng không làm được gì hơn.

“Nè, rốt cuộc là đi đâu vậy?”

Khải Minh tò mò hỏi. Lúc đầu hắn còn ý nghĩ rằng Hồng Diễm sẽ dẫn hắn đến một nơi kín đáo để… làm gì đó. Thế nhưng theo như lối đi của nàng thì hắn hoàn toàn thất vọng. Bởi vì nàng đang đi đến phòng hiệu trưởng.

“Cô hiệu trưởng mời ta với ngươi lên có chút chuyện!!”

Hồng Diễm nói rồi đẩy cửa bước vào, ở bên trong phòng vẫn là Linh Nguyệt đang ngồi ở chiếc bàn gỗ lớn. Tuy nhiên ở hai bên có ba người khác gồm hai nam một nữ. Cả ba đều khá trẻ, chắc chỉ hơn Khải Minh vài tuổi.

Khải Minh và Hồng Diễm thắc mắc hỏi Linh Nguyệt: “Có… chuyện gì vậy hiệu trưởng!”

Linh Nguyệt nhìn cả hai cười đáp: “Giới thiệu với hai em, những anh chị này sẽ là đồng đội của hai em trong kì thi tới. Bọn họ vừa mới trở về sau cuộc tập huấn ở rừng Ám Dạ.”

“Rừng Ám Dạ…? Hình như mình vừa nhớ ra thứ gì đó…?” Khải Minh xoa cằm đăm chiêu.

Linh Nguyệt sau đó nói nói với ba người kia: “Còn đây là hai em năm nhất mà cô nói đấy!”

Ba người bọn họ có vẻ ngạc nhiên nhìn cả hai. Sau đó, cô gái trong ba người bước đến phía trước. Cô nàng này có vẻ xinh đẹp, khuôn mặt có nét lẵng lơ, cơ thể thì quả thật rất ngon. Nàng đưa tay tự giới thiệu:

“Chị tên là Lý Yến Ly, rất vui được biết hai em.”

Tên: Lý Yến Ly.

Tuổi: 17.

Sinh lực: 12000/12000.

Hồn lực: 13525/14880.

Cảnh giới: Hồn Sư tầng 8.

Thông tin thêm: Học sinh lớp 3-B.

“Dạ… em là Khải Minh!”

“Còn em là Hồng Diễm!”

Khải Minh và Hồng Diễm lịch sự đáp lại. Yến Ly cười và bảo:

“Hai em còn nhỏ mà tài thật nhỉ, đánh bại được hai tên hung thủ tấn công luôn!!”

Khải Minh nghe vậy gãi đầu cười: “Dạ, cái đó…”

“À mà, cậu bé này có vẻ dễ thương ghê nha. Em có người yêu chưa vậy?”

Yến Ly đưa mắt dâm đãng nhìn Khải Minh. Hồng Diễm thấy vậy liền tỏ vẻ giận dữ. Khải Minh định đáp là “chưa” nhưng có một tiếng ho làm hắn dừng lại.

“Hmm, Yến Ly, tránh ra tý coi nào, để tôi hỏi chuyện cô bé này tí.”

Câu đó là do một tên trong có vẻ điển trai, nhưng mà nhìn kỹ vào thì hắn có chút gì đó giống mấy kẻ sở khanh. Tên này có vẻ xịt lên người khá nhiều nước hoa, khi hắn bước tới thì bầu không khí liền nồng nặc mùi nước hoa.

Tên: Hữu Công Khanh.

Tuổi: 17.

Sinh lực: 13500/13500.

Hồn lực: 16280/17700.

Cảnh giới: Hồn Sư tầng 10.

Thông tin thêm: Học sinh lớp 3-C.

Tên Công Khanh bước sát đến, hắn nhìn một vòng quanh người Hồng Diễm làm nàng khó chịu. Hắn đứng lại rồi la lên khiến mọi người hết hồn:

“Oaaaa. Quả là một vẻ đẹp tuyệt mỹ!!!!!”

Hồng Diễm có vẻ hơi sợ trước thái độ tên này, nàng bất giác đứng sát lại chỗ Khải Minh. Ở phía đối diện, Linh Nguyệt nói với người còn lại: “Cậu ta vẫn vậy à?”

Người đó cười khổ đáp: “Vâng ạ, chả thay đổi gì!”

Nói xong tên đó bước đến và đấm thẳng vào bụng tên Công Khanh một cái khiến hắn ôm bụng đau khổ. Rồi tên đó cười nói: “Tên này hay bị quá khích trước những thứ xinh đẹp, mong các em thông cảm nhé!! Nhân tiện luôn, anh xin giới thiệu, anh là Nguyễn Thất Hứa. Xin chào hai em!!”

Tên: Nguyễn Thất Hứa.

Tuổi: 17.

Sinh lực: 19000/19000.

Hồn lực: 19130/25000.

Cảnh giới: Hồn Sư tầng 12.

Thông tin thêm: Học sinh lớp 3-A.

“Đù, ghê vãi.”

Khải Minh hét thầm trong lòng, nhìn tên Thất Hứa này vậy mà nguy hiểm thật, Hồn Sư tầng 12 luôn.

Linh Nguyệt nhìn bọn chúng làm quen với nhau một hồi thì dõng dạc lên tiếng: “Được rồi, các em!! Giờ các em đều là những học sinh ưu tú được học viện lựa chọn để tham gia cuộc thi lần này. Cô mong các em sẽ cố gắng hết sức đem về thắng lợi cho trường ta!!”

Cả bọn trừ thằng Khải Minh, ánh mắt đầy quyết tâm gật đầu. Thất Hứa bước lên trước và nói:

“Em xin hứa sẽ cố gắng hết sức để đem về giải nhất cho trường ta.”

Ai cũng tràn đầy quyết tâm khi nghe câu nói của Thất Hứa, chỉ riêng Khải Minh là bụm miệng cười không rõ lý do. Xong xuôi, cả bọn giải tán ra về. Khải Minh đi được một đoạn chợt đứng khựng lại, hình như là nhớ ra thứ gì đó.

Tối hôm đó.

Tại một căn phòng trong ký túc xá nữ. Yến Nhi đang nằm ôm gối trên giường, nàng có vẻ đang buồn bực chuyện gì đó. Chính xác thì nàng đang bực mình chuyện Khải Minh đi theo Hồng Diễm mà bỏ qua bữa cơm trưa với nàng.

“Hứ, sao tên đó thân với Hồng Diễm vậy chứ? Sao lúc nào hắn cũng Hồng Diễm hết vậy? Bộ hắn không biết…”

Yến Nhi tức giận ném chiếc gối bay thẳng vào tường của phòng tắm. Vài giây sau cửa phòng tắm mở ra, bước ra từ đó là một cô gái đang dùng khăn lau khô đầu. Thật bất ngờ khi đó lại là một người khá quen, Trương Mỹ Linh, đội trưởng đội sao đỏ khối 1.

Tại sao nàng lại ở trong phòng của Yến Nhi? Thì bởi vì nàng là bạn chung phòng của Yến Nhi mà.

Thấy bạn mình bực bội, Mỹ Linh bước lại hỏi: “Sao vậy Nhi? Có chuyện gì buồn à?”

Yến Nhi bật dậy kể hết mọi chuyện cho Mỹ Linh. Sau khi nghe xong nàng gật gù hỏi:

“Chuyện là vậy ư?”

“Ừm, tại sao chứ? Sao hắn lại có vẻ thích Hồng Diễm hơn mình huhu!!”

Yến Nhi phụng phịu nói. Mỹ Linh xoa cằm sau đó nhìn từ trên xuống dưới Yến Nhi. Nói là từ trên xuống dưới nhưng khi đến ngực thì nàng bỗng dừng lại. Yến Nhi thấy ánh mắt đó cũng nhìn xuống ngực. Và rồi nàng đỏ mặt.

Có lẽ xét về độ xinh đẹp thì Yến Nhi ngang ngửa Hồng Diễm, thế nhưng nếu nói về ngực thì Hồng Diễm trội hơn. Yến Nhi xấu hổ chạy ra khỏi phòng mặc kệ Mỹ Linh xin lỗi: “Nhi ơi… mình xinh lỗi mà… mình không có ý đó đâu…!”

Thế nhưng Yến Nhi chẳng thèm quay lại. Nàng xuống căn tin mua nước uống như để làm dịu đi cơn tức cùng nỗi tủi thân.

“Hứ, mình chỉ đang phát triển thôi chứ bộ!!”

Yến Nhi nhìn xuống ngực và bảo. Nàng hiện giờ đang ngồi ở một chiếc ghế đá dưới sân trường. Bất ngờ thay, Khải Minh vô tình đi ngang qua đó, trên tay hắn đang cầm một thứ gì đó. Thấy Yến Nhi, hắn lập tức bay vào ngồi cạnh nàng. Sau đó nói:

“Chuyện hồi sáng, cho mình xin lỗi nha…”

Yến Nhi định quay mặt sang phía khác, thế nhưng nàng bị thu hút bởi thứ Khải Minh đang cầm trên tay.

“Thứ gì đây…? Là trứng hả?”

Đúng vậy, trên tay Khải Minh là một quả trứng màu trắng khá to, chả biết là của loài nào. Quả trứng này là thứ hắn nhận được từ một cô nàng tên Long Kính Thủy. Khi sáng hắn nghe về rừng Ám Dạ và nhớ tới nó. Quả trứng này rất đặc biệt, Khải Minh chả thể đọc tí thông tin nào từ nó. Thế là hắn đem sang nhờ cô giáo Thảo xem thử là trứng gì vì nghĩ nàng sẽ biết, tuy nhiên nàng cũng không biết.

Khải Minh nhìn quả trứng rồi đưa sang Yến Nhi: “Ừm, đúng vậy! Yến Nhi muốn xem không?!”

Yến Nhi liền gật đầu, nàng rất tò mò về thứ này. Nàng ngắm nghía nó một hồi lâu.

“Có biết nó là trứng gì không!”

Khải Minh hỏi và hi vọng nàng sẽ biết. Thế nhưng Yến Nhi đành lắc đầu và trả lại cho hắn:

“Không biết nữa! Mà ngươi lấy ở đâu vậy?”

“Haizzz, cái này là do một người tặng ta!!”

Khải Minh thất vọng định cất quả trứng vào trong túi, bỗng hắn dừng lại.

“Sao thế?”

Yến Nhi thấy hắn vậy bèn hỏi. Khải Minh quay sang trả lời:

“Hình như nó mới chuyển động!”

Hắn vừa dứt lời thì quả trứng rung động mạnh và phát sáng. Từ trên đỉnh quả trứng, một vết nứt nhỏ xuất hiện. Vết nứt dần lan rộng ra hơn nửa quả trứng.

“Lẽ nào nó đang nở?”

Yến Nhi dường như nhận ra sự việc. Đúng vậy, quả trứng kia đang nở!

Đột nhiên nó sáng lóa lên khiến cả hai phải nhắm mắt lại. Vài giây sau, khi chắc chắn ánh sáng đã dịu đi thì mới hé mắt ra.

Bất ngờ! Ở ngay trên tay Khải Minh bây giờ không còn là quả trứng nữa mà là một con vật màu trắng trông hết sức dễ thương. Trông nó rất giống với…

“Là rồng sao?”

Khải Minh hét lên. Kỳ thực nhìn sao thì con vật kia vẫn rất giống loài rồng phương Tây ở thế giới cũ của hắn.

Con rồng trắng này đôi mắt long lanh nhìn cả hai, trông nó đáng yêu hết mức. Yến Nhi không kiềm nổi vội giựt lấy nó từ tay Khải Minh và ôm vào lòng vuốt ve.

“Oaaa, nó đáng yêu quá đi mất!!”

Bé rồng trắng kia có vẻ khá thích, nó nhắm mắt tận hưởng, khuôn mặt trông có vẻ rất vui.

“Ừm đúng thật!! Nó có vẻ thích nàng đó!! Hình như nó coi nàng là mẹ thì phải?!”

Khải Minh cười bảo. Yến Nhi thả con rồng ra và ngắm nó. Bé rồng trắng chợt nhìn sang Khải Minh, hai chân nó liên tục khều trong không khí.

“Hình như nó đòi ngươi bế kìa.”

Khải Minh đưa tay ra ôm nó vào lòng. Con rồng liên tục ngoe nguẩy nhìn hắn tỏ vẻ thích thú.

“Nó cũng thích ngươi đó!” Yến Nhi chăm chú nhìn con rồng bảo. Khải Minh liền đùa nói:

“Bởi vì ta là cha nó mà!”

Câu nói cảu hắn chợt làm Yến Nhi thấy đỏ mặt, không biết là do hắn cố tình hay vô ý đây. Nàng vội lái câu chuyện sang hướng khác:

“Giờ đặt cho nó một cái tên đi!!”

Khải Minh gật đầu đồng ý: “Ừm… tên gì nhỉ? Nó là rồng trắng, vậy đặt là Hắc Long đi nhé…?”

“Cái tên này, rồng trắng mà đặt là Hắc Long!”

“Khà khà ta đùa thôi, mình gọi nó là Bạch Long nhé!!”

“Ừm, được đó. Bạch Long.”

Nàng nói rồi đưa tay chọc Bạch Long. Khải Minh bỗng lóe lên một ý tưởng, hắn đưa tay quàng vai Yến Nhi và nói:

“Bạch Long. Xem gia đình mình có hạnh phúc không nè!!”

Yến Nhi đỏ mặt trước hành động đó, tuy nhiên nàng vẫn để im. Quả thật cả ba bây giờ trông khá giống một gia đình nhỏ vậy!