Chương 124: Khoái Lạc Hệ Thống

“Á đù… dụ ta à? ”

Tài “dê” khẽ cười vì nghĩ mình lo xa, lập tức phóng theo rượt đuổi Khải Minh mà chẳng mảy may nghi ngờ gì.

Hắn ta một lần nữa tỏa hồn lực nhằm phong tỏa chuyển động của Khải Minh.

“Uh… ” Khải Minh đang chậm dần lại, trong khi Tài “dê” đang dần áp sát hắn. Khoảng cách không còn xa, Tài “dê” vung kiếm chém.

“Uh! ”

Lần này lưỡi kiếm đã chém trúng lưng của Khải Minh, dư lực đánh bay hắn vào tường.

“Hừ… vẫn chưa chết sao? ”

Tuy chém trúng nhưng cú chém không gây sát thương được nhiều, phần vì Khải Minh đã tạo tử khí chắn trước lưng, phần vì bên trong lớp áo hắn đang mặc một bảo vật bảo hộ, Giáp Da Cá.

“Tiếp đây! ”

Tài “dê” nhanh chóng áp sát, không để Khải Minh kịp thở.

Kiếm thế chuyển sang đâm, mũi kiếm lao vun vút vào đầu Khải Minh.

“Guh… ”

Khải Minh đưa Găng Tay Bạc lên nắm lấy lưỡi kiếm. Ngay sau đó bẻ hướng sang một bên cho nó đâm vào tường.

“Rầm! ”

“Hừ… ”

Tài “dê” vội bỏ chuôi kiếm ra, bàn tay phải nắm lại vung đấm vào mặt Khải Minh.

“Binh! Binh! Binh! ”

Sau ba cú đấm liên hoàn, Tài “dê” chợt nhận ra có gì đó không ổn. Bàn tay hắn không chạm đến được khuôn mặt Khải Minh. Lý do là vì trước mặt hắn có một lớp màng tử khí kết hợp hồn lực hộ thể rất cứng chắc. Tuy Khải Minh chỉ là Hồn Sư song với số thuốc mà hắn nốc vào đã giúp hắn có lượng hồn lực rất dồi dào, đủ để chịu vài ba cú đấm từ Hồn Vương.

Rút bàn tay mình lại, Tài “dê” giật mình khi thấy những ngón tay hóa đen vô cùng gớm ghiếc, đây chắc chắn là do tử khí gây nên.

“Grr… ”

Biết đánh tay không không ổn, Tài “dê” dùng tay trái rút mạnh thanh kiếm của mình ra khỏi tường sau đó xoay người nhanh như chớp chém Khải Minh. Do thực hiện quá nhanh nên lực của cú chém không mạnh như lúc nãy, song vì chém vào bên trái nên Khải Minh không kịp đưa Găng Tay Bạc lên đỡ, phơi thây ra không chút phòng ngự.

“Keng! ”

“Cái gì? ”

Khải Minh thao tác gọn lẹ lấy từ túi không gian của mình một bảo vật khác để đỡ đòn, đó là Xích Kiếm.

“Uh… ”

Uy lực của cú chém kia khiến thanh Xích Kiếm cùng tay Khải Minh run bần bật, nhưng hắn đã nén đau tung cú đấm ở tay phải vào mặt Tài “dê”.

“Ầm! ”

Tài “dê” tuy đã lùi lại, nhưng cú đấm kia tạo nên một luồng gió kèm tử khí phóng thẳng đến hắn ta.

“Hừ! ”

Tuy nhiên nó cũng chẳng gây nhiều nguy hiểm lắm, Tài “dê” vung kiếm một cái đã chém tan.

Ngay tiếp đó, hắn ta phóng xuất ra ba đường kiếm khí vòng cung xé tan không khí tìm đến Khải Minh.

Khải Minh lợi dụng tốc độ của mình dễ dàng né tránh.

“ẦM! Ầm! ”

Bức tường phía sau hắn nổ tưng ra thành nhiều mảnh vụn, tạo thành một lỗ thủng to. Khải Minh vội chui qua cái lỗ đó bỏ trốn.

“Cái gì? Lại chạy à? ”

Đang sôi máu, Tài “dê” lại đuổi theo Khải Minh. Hắn không biết rằng, mình đang bị tên đó dắt mũi.

“Keng! Keng! Keng! Keng! ”

“Ầm! Ầm! Ầm! ”

Tiếng binh khí hòa cùng tiếng đổ vỡ vang khắp khu nhà Tài “dê”.

Khải Minh với Găng Tay Bạc và Xích Kiếm đang chiến đấu dũng mãnh trước Tài “dê”. Tuy cảnh giới chênh lệch song cả hai đánh rất ngang cơ.

Lý do của chuyện này một phần vì Khải Minh có sự trợ giúp của rất nhiều bảo vật cũng như thuốc quý, sinh lực hay hồn lực của hắn chưa hề sụt giảm, còn Tài “dê” càng đánh càng yếu đi. Một phần khác là do những kỹ năng mà Khải Minh có như Đặng Gia Bộ Pháp – giúp hắn né tránh ảo diệu, Huỳnh Gia Thể thuật – tung ra các đòn đánh hiểm hóc, đặc biệt là khả năng điều khiển tử khí, một thứ vũ khí đáng sợ chẳng kém gì bảo vật, vừa giúp hắn phòng ngự vừa hỗ trợ tấn công rất tốt. Và phần còn lại là do khả năng chiến đấu của Tài “dê”. Tuy là một Hồn Vương và là thủ lĩnh của một băng cướp nhưng kỹ năng chiến đấu của hắn không có nhiều, đa phần chỉ biết dựa vào hồn lực dồi dào để đè ép đối thủ mà thôi. Chuyện này cũng dễ hiểu vì hắn ta có luyện tập gì nhiều đâu, chỉ suốt ngày lo chuyện chịch xoạc.

“Khốn kiếp! ”

Càng đánh, Tài “dê” càng nhận ra Khải Minh không phải dạng dễ xơi vì thế hắn quyết định… ĐÁNH NHANH GIẢI QUYẾT GỌN.

“Chết đi! ” Tài “dê” dồn lực cực mạnh chém bay Khải Minh ra khỏi dãy nhà.

“Uh… ah… ah… ”

Khải Minh văng thẳng xuống đất nảy lên rồi lại rớt xuống và nảy lên, gần năm lần mới dừng.

“Hừ… sắp rồi! ”

Khải Minh gượng dậy đón nhận đòn tấn công tiếp theo của Tài “dê”. Vẻ kiệt quệ đang dần xuất hiện.

Tác dụng của thuốc sắp hết rồi chăng?

“Keng! Keng! Keng! ”

Tài “dê” liên tục chém vào Khải Minh trong khi hắn ta chỉ biết vừa phòng thủ vừa lui dần về sau.

“Ah… uh… ” Các vị trí yếu hại Khải Minh bảo vệ rất tốt nhưng những chỗ khác lại không được như vậy. Lưỡi kiếm của Tài “dê” nhanh chóng xé rách chiếc áo Giáp Da Cá bên trong, xẻ một cú ngang ngực Khải Minh. May là vết thương chưa đủ sâu để lấy mạng hắn.

“Uh… tới rồi… ”

Khải Minh khẽ liếc mắt về sau mừng rỡ trong lòng. Ngay sau đó, hắn xoay người nhảy về phía sau Tài “dê”.

“Đặng Gia Bộ Pháp! ”

“Gia Tốc! ”

“Tốc biến! ”

Bộ ba kỹ năng tốc độ giúp Khải Minh thoát khỏi tầm kiểm soát của Tài “dê” một cách dễ dàng.

Giờ thì tấm lưng của tên đó đang phơi ra. Hai tay của Khải Minh là hai bảo vật sẵn sàng tấn công. Một là Xích Kiếm và hai là Găng Tay Bạc.

Khải Minh biết rằng Tài “dê” cũng đã tạo sẵn một lớp hồn lực hộ thân rồi nên hắn quyết định dùng Găng Tay Bạc để tạo đòn đánh uy lực hơn. Mục đích của hắn nhằm phá hủy lớp hồn lực ấy? Không hề.

“Bạo! ”

Kết hợp với lượng hồn lực cực khủng và chiêu thức “bạo”, cú đấm của Khải Minh như một quả tên lửa lao vào lưng Tài “dê” tiễn hắn đi một đoạn xa, xuyên qua một hàng cây cảnh và đến sân chính.

“Guh… Khốn kiếp! ”

Tài “dê” mãi mới chạm chân xuống đất, hắn dồn lực phanh cơ thể mình lại.

“Uh… cái gì đây? ”

Chợt, hắn ta nhận ra có điều gì đó không ổn. Có một thứ gì đó nhớp nháp dính đầy người hắn, vì không mặc đồ nên hắn cảm nhận rất rõ.

“Mùi này… Lẽ nào? ”

Tài “dê” cúi đầu xuống nhìn liền kinh hãi.

Dưới chân hắn là một ‘đầm lầy’ máu và xác chết, tất cả đều là của thuộc hạ hắn.

“Khốn nạn… Là ngươi giết chúng sao? ”

Tức giận hòa cùng kinh sợ sẽ tạo nên biểu cảm đặc biệt khó tả trên gương mặt Tài “dê”. Bọn thuộc hạ của hắn chết gần sạch rồi, hèn gì nãy giờ hắn giao chiến mà chẳng có bất cứ ai đến hỗ trợ.

Tài “dê” căm phẫn nhìn Khải Minh, thằng nhóc này đã đi quá giới hạn rồi, dám tàn sát gần hết người của băng cướp. Hắn ta nhất định phải trừng phạt Khải Minh.

Nhưng, trước khi nghĩ đến điều đó, hắn nên lo cho bản thân mình thì hơn. Nơi hắn đứng đâu chỉ có máu và xác, vẫn còn một thứ nguy hiểm đang bao trùm lấy hắn.

Đến lúc này, Tài “dê” mới chợt nhận ra xung quanh mình bỗng trở nên tối hẳn lại, là do mây che ánh trăng? Không.

“Khoan đã… đống bụi đen này… ”

Cảm giác lạnh người làm Tài “dê” chú ý. Có rất nhiều những làn bụi đen từ trên cao hạ xuống bao quanh hắn, đây chắc hẳn là Tử Khí của những tên cướp đang nằm dưới sân kia. Nếu Tài “dê” đã thấy được thì chắc chắn chúng đã được Khải Minh hấp thụ.

Chính xác là vậy, Khải Minh đã mất khá nhiều thời gian để làm được điều này. Tất cả chỉ để tạo ra một mồ chôn tuyệt vời dành cho Tài “dê”.

“Hừ! ”

Biết được sự nguy hiểm của tử khí, Tài “dê” nhanh chóng tìm cách thoát ra khỏi đó nhưng…

“Chạy đâu con sâu? ”

“Tách! ”

Khải Minh từ bên ngoài nhảy vào, nhẹ nhàng búng tay một cái, lớp tử khí ngoài cùng hóa thành Tử Hỏa, tạo thành một vòng tròn lửa đen cao lớn, ngăn chặn Tài “dê” thoát ra. Không chỉ thế, tử khí xung quanh bắt đầu ra sức chèn ép mọi chuyển động của hắn ta. Lần này Khải Minh quyết muốn giữ chân Tài “dê” tại đây.

“Cái gì? ”

Tài “dê” nhíu mày, đồng thời dùng hồn lực hộ thể bảo vệ, tránh bị tử khí bào mòn sinh lực.

“Thì ra ngươi cố tình dụ ta tới đây? ”

Tài “dê” giờ đã hiểu lý do Khải Minh vừa đánh vừa chạy, mục đích là để dụ hắn vào bẫy.

“Haha… Đúng vậy! Chào mừng đến sân chơi của ta! ”

Khải Minh cười khanh khách một cách đê tiện, ánh mắt cũng đã khác. Nó trở lại giống với ánh mắt lúc đầu khi nhìn thấy Tài “dê” hãm hiếp Linh Chi.

“Hồi Trí… ”

Linh Chi lê từng bước ra khỏi phòng, nhìn qua cửa sổ, nàng có thể thấy mập mờ Khải Minh và Tài “dê” đang đứng đối đầu nhau.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào? ”

Đến tận giờ, nàng vẫn còn bất ngờ trước sự thay đổi của Hồi Trí (Khải Minh), ngỡ như nàng đang nằm mơ vậy. Hồi Trí bình thường đâu có mạnh mẽ đến vậy? Không chỉ riêng sự mạnh mẽ mà kèm theo cả đáng sợ nữa, cách hắn nhìn Tài “dê” chẳng khác gì một con quỷ khát máu đang nhăm nhe xé xác con mồi.

“Uh… ”

Bất chợt, Linh Chi ngã quỵ xuống, hai chân run liên hồi. Một dòng ‘nước tình ái’ rỉ ra.

Tác dụng của xuân dược vẫn còn đó, những kích thích bên trong tâm trí nàng vẫn đang lớn dần lên.

Nếu tiếp tục mà không có thuốc giải, nàng sẽ chết mất. Chỉ còn một cách thoát khỏi trạng thái này, đó là…

—LÀM TÌNH.