Chương 120: Khoái Lạc Hệ Thống

Khải Minh không bỏ cuộc. Hắn vội vã nhặt thanh kiếm của một tên cướp nào đó nằm bên cạnh và giương lên, tử khí từ cơ thể phủ lên lưỡi kiếm, khiến nó trông ma mị hết sức.

“Hừ… Ta không thua mi đâu, ta còn phải cứu Linh Chi nữa! ” Dù địch thủ lúc này là Hiệu “chột” hay là ai đi nữa cũng chẳng thể làm Khải Minh lung lay ý chí.

“Nhất quyết tất sát! ” Phía bên kia, Hiệu “chột” cũng đã sẵn sàng.

“Ực… ”

Bầu không khí căng thẳng khiến tất cả mọi người trong phòng nghẹt thở. Lúc này, Ái Thi bất ngờ gượng dậy và la lên: “Hồi Trí! Cố lên! ”

Ngay thời điểm kết thúc câu nói, Hiệu “chột” phóng đến Khải Minh, tốc độ nhanh đến nỗi để lại tàn ảnh phía sau.

“Cái gì? ” Khải Minh hơi giật mình, nhưng sau đó cũng lao lên chiến đấu.

“Mày chết chắc rồi con! ”

Hiệu “chột” nhếch mép cười, ngay sau đó dồn toàn lực vào tay và vung kiếm. Một đường vòng cung tuyệt mỹ được vẽ lên.

“… ”

Tuy nhiên, có gì đó không ổn. Đường kiếm của Hiệu “chột” không bị chặn như lần trước và đã chém trúng Khải Minh. Nhưng không phải thân, cũng không phải cổ hay đầu, thứ hiệu “chột” chém trúng là… tóc.

Chỉ vài ba cọng tóc.

“Cái gì… không thể nào! ” Hiệu “chột” có lý do để bất ngờ.

Không ngờ Khải Minh lại nhanh hơn, hắn đã chủ động ngã người trước khi lưỡi kiếm lạnh lùng kia cắt lìa đầu hắn. Và giờ đây, thân thể Hiệu “chột” hoàn toàn phơi bày trước mặt Khải Minh. Kết thúc thôi.

“Xoẹt! ”

Một nhát chém vô cùng dứt khoác.

Lưỡi kiếm lướt qua cơ thể của Hiệu “chột”, tử khí trên đó rút toàn bộ sang vết thương của Hiệu “chột”.

“Ahh… ”

Hiệu “chột” ngã xuống trước sự sững sờ của mọi người, những vết đen đang lan rộng từ vết thương của hắn, có lẽ là do tử khí gây nên.

“Hộc… hộc… ” Trong khi đó, Khải Minh nằm dài trên đất thở dốc. Phen vừa rồi đúng là hú vía. Hắn tưởng mình đã chết rồi chứ.

Đối đầu với một Hồn Vương mà có thể chiến thắng, Khải Minh thật khiến người ta kinh ngạc. Dù rằng đối thủ đã bị nhiễm độc nhưng những gì hắn làm hoàn toàn khiến người ta ngã mũ thán phục.

“Hồi Trí! ”

Ngay sau đó, Ái Thi vội vã chạy đến bên Khải Minh, dù thân thể không một mảnh vải che thân nhưng điều đó không còn đáng quan trọng.

“Hồi Trí… cháu có sao không? ”

Nhẹ nhàng nâng đầu Khải Minh gối lên đùi, Ái Thi ân cần hỏi.

“Vâng… cháu… không sao đâu… ”

Một chút cảm xúc gì đó nổi lên trong lòng Khải Minh khi chứng kiến cơ thể trần trụi của ÁI Thi. Nhưng sự mệt mỏi đã hoàn toàn lấn áp nó.

“Thật tốt quá… Hồi Trí… Cảm ơn cháu… cảm ơn cháu đã cứu bọn ta… ”

Vừa nói, Ái Thi vừa khóc lóc.

“Đó là điều mà cháu phải làm… ”

“Hức… thật biết ơn cháu quá… nhưng mà… làm sao cháu lại mạnh như vậy… ”

“Uh… chuyện dài lắm… bây giờ cháu không thể giải thích được… ”

Khải Minh gượng dậy, quả thật đây không phải lúc ngồi kể việc hắn lấy lại ký ức, hắn còn việc phải làm.

“Mọi người… hãy cứu mấy đứa trẻ cùng những người khác rồi cùng thoát ra đi… ”

“AAAA. ”

Chợt, một tiếng la vang lên khiến Khải Minh lạnh người.

Ánh mắt hắn vội vã nhìn về phía phát ra tiếng la. Và hắn thấy một người phụ nữ với cơ thể dính đầy máu, không phải máu của cô mà là của tên cướp ở trước mặt, trên bụng hắn là thanh kiếm đang ghim sâu, được cầm bởi chính người phụ nữ đó.

“Chuyện… chuyện gì vậy? Sao… sao lại giết hắn… ”

Một vài người phụ nữ bên cạnh sợ xanh mặt.

“Há há… hắn phải chết… hắn… hắn đã giết chồng con tôi… lại còn làm nhục tôi nữa… tôi… tôi giết hắn thì có gì sai? ”

Người phụ nữ vừa cười vừa khóc, tay liên tục rút kiếm ra đâm liên hoàn vào tên cướp, khiến bụng hắn nát bấy.

“Ực… đúng… tôi cũng phải giết chết hết lũ này, cha của tôi, mẹ của tôi đều bị chúng giết! ”

Một cô gái khác vội vã cầm lấy một thanh kiếm nằm gần cạnh và tiến về phía một tên cướp.

“Cái gì… tụi mày tính giết tao à? ”

“Phập! ”

Một âm thanh lạnh lùng vang lên.

“AAAA! ”

Tên cướp la đến rách họng, lưỡi kiếm kia không hề đâm vào bụng hắn như tên đồng bọn lúc nãy mà đâm ngay vào bìu dái của hắn. Xiên qua quả trứng dái của hắn.

Quá đau đớn, quá nhục nhã, hắn chết.

“Tôi… cả tôi nữa… PHẢI GIẾT CHÚNG! ”

“Đúng… giết hết bọn chúng! ”

“Giết! ”

Như một hiệu ứng lan truyền, những người phụ nữ làng Cao Linh đứng lên. Họ không thể tha thứ cho lũ cướp.

Chúng cướp đi của họ rất nhiều thứ quan trọng.

Vì vậy… chúng phải trả giá.

“Không… không được… ”

Một vài tên cướp cố sức bò đi để bỏ chạy nhưng không thể.

“Sao vậy? Các người sẵn sàng giết người nhưng lại sợ hãi khi chính bản thân mình bị giết? ”

“Không… tha tôi… AAAAA! ”

Van xin.

Khóc lóc.

Đó là những gì người dân làng Cao Linh đã làm.

Và giờ đây, những hành động đó được thực hiện bởi lũ cướp.

Từng tên, từng tên một chết.

Máu tràn ra khắp sàn nhà.

Lại thêm một buổi tiệc kết thúc trong đẫm máu.

Còn tiếp…