Chương 118: Khoái Lạc Hệ Thống

Bước ra khỏi căn phòng thí nghiệm của Lộc, Khải Minh chợt ngã quỵ xuống.

“Chết tiệt! Cơ thể mình… ”

Cơ thể Khải Minh đã rã rời hết mức, sức lực hoàn toàn bị vắt kiệt. Điều này là chuyện đương nhiên sau khi bị Lộc tra tấn dã man như thế, giữ được mạng đã là tốt lắm rồi.

“Hề… mất hết sức rồi à? Vậy giờ ngươi sẽ làm gì tiếp theo? ”

Một giọng nói vang lên trong đầu Khải Minh. Không như lúc bị mất trí nhớ, hắn biết rõ đây là giọng của ai, hắn lập tức đáp lại:

“Câm mồm hệ thống! Ta tất nhiên sẽ đi cứu mọi người cùng Linh Chi rồi! ”

Sự quả quyết đến từ chất giọng lẫn ánh mắt.

“Haha… Vậy sao? ” Hệ thống nói.

“Hừ… ”

Sau một cái hừ lạnh, Khải Minh đứng lên lại nói: “Mà nè hệ thống… ”

“Gì? ”

Nghe hệ thống đáp lại, Khải Minh hít một hơi và…

“Đ*T CON MẸ NHÀ NGƯƠI! TẠI SAO LÚC TA BỊ MẤT TRÍ NHỚ, NGƯƠI ĐÉO NÓI GÌ HẾT VẬY… TẠI SAO KHÔNG GIÚP TA CÓ TRÍ NHỚ SỚM HƠN? CLMM! ĐCM! MCM… ”

Khải Minh vừa chửi vừa đưa ngón tay giữa lên trời, bộ mặt tức giận nhưng trông rất bựa, khác hẳn vẻ lạnh lùng, ngầu lòi lúc nãy.

Được vài giây sau, hệ thống trả lời:

“Tại sao ư? Ta không thích… Người ta muốn là Khải Minh chứ không phải Hồi Trí. ”

“Cái… gì? ” Khải Minh cứng họng khi nghe câu trả lời của hệ thống, lòng hắn bắt đầu dậy sóng.

“Hệ thống… Sao bữa nay nói chuyện tình cảm dữ vậy? Bị ai hack rồi à? ”

“Ngậm mồm đi! Lo mà đi cứu người đi, đặc biệt là Linh Chi đó… chắc ngươi không muốn NTR đâu nhỉ? ” Hệ thống nhanh chóng chuyển lại giọng lạnh lùng có chút kiêu căng của nó.

Khải Minh cũng trở về với vẻ lạnh lùng của mình: “Ờ… Ta đây éo thích NTR đâu! ”

“Dô… dô… uống nhiều vào! ”

Dưới một sân trống nọ, lũ cướp đang cùng nhau ăn mừng thành công của vụ cướp ngày hôm nay.

Thật không ngờ, sau khi chém giết nhiều người như vậy mà chúng có thể ăn mừng, tâm trạng lại rất vui vẻ nữa. Tên nào tên nấy chẳng chút cảm giác tội lỗi nào cả.

Vì sao?

Vì chúng là cướp.

Chúng giết người vì lợi ích của chúng. Vì vậy những cảm xúc thương hại, cảm thấy tội lỗi khi giết người là thứ không cần thiết.

“Ực… ực… Khà! Rượu ngon ghê! ”

“Ừa… thịt cũng ngon nữa! ”

“Chỉ thiếu mỗi gái là hoàn con mẹ nó hảo. ”

Những tên cướp chụm lại nói chuyện với nhau.

“Hừ… gái mới bắt về đều bị ông Hiệu “chột” và mấy thằng em thân cận của ổng chơi hết rồi… tụi mình phải ngồi ngoài đây… đéo được hưởng gì… ít nhất cũng phải cho mấy con đàn bà cũ ra phục vụ chứ! ”

“Thôi… lính quèn thì phải chịu… ”

“Ừm gái gú gì… dô đi! ”

Nâng cao chén rượu lên, bọn chúng hét thật to rồi cùng nhau uống cạn.

Chúng uống một cách phung phí, để rượu chảy đầy xuống đất. Lẽ ra chúng nên biết trân quý vì có lẽ… đây là những giọt rượu cuối cùng mà chúng được uống.

“Bịch! ”

Từ trên cao, một cái xác rơi xuống giữa sân, máu me văng tung tóe khắp nơi.

“Cái gì vậy? ”

Lũ cướp vội vã xúm lại và phát hiện đó là xác của đồng bọn chúng.

“Chuyện này là thế nào? ”

“Có kẻ tấn cô… AAA”

Đột nhiên, một cái bóng trắng nhanh như chớp lao đến, tước đi sinh mạng của một tên cướp.

“Cái gì vậy? ”

“Aaaa… ”

“Không… ”

“Rẹt! Rẹt! ”

Bóng trắng liên tục lướt qua đám cướp, nó đi đến đâu thì nơi đó có máu.

“Không… mau báo… ”

“Xoẹt! ”

“Chết tiệt! ”

“Xoẹt! ”

“AAAA… ”

Chỉ trong chốc lát, hơn một nửa đám cướp đã chết, bữa tiệc ăn mừng trở thành một bữa tiệc đẫm máu.