Chương 107: Khoái Lạc Hệ Thống

Ở một căn phòng nọ…

Một người đàn ông tuổi tầm 40 đang ra sức nhấp hông, đẩy cái dương vật to dài của mình tàn phá âm hộ của một nữ nhân.

“Bạch… bạch… bạch! ”

“Nè con đĩ, ưỡng mông cao lên… ta đang cảm thấy phát ngán với cái âm đạo của mày đó! Nếu mày không làm tao sướng thì ngày mai tao sẽ quăng mày cho đàn em của tao! ”

“Vâng… uh… uh… ” Cô nàng sợ hãi bởi những lời tên đàn ông nói, vội vã ưỡng mông cao lên. Âm đạo của cô siết chặt lấy cái dương vật to chảng, trông nó như sắp bị xé rách ra vậy.

“Guh… haha… vậy mới ngoan chứ! Lát nữa tao sẽ thưởng cho… Mày muốn tao thưởng gì nào? ”

“Uh… Xin ngài… hãy thả… gia đình chúng tôi ra… uh… ah… ah… ”

Cô nàng vừa rên vừa nói.

“Thả hả? Cái đó thì không được rồi, chồng mày buộc phải chết, con mày thì tao bán làm nô lệ… còn mày thì phải ở đây mãi mãi để làm đồ chơi cho bọn tao. Haha! ”

“Ugh… Lũ ác ôn… chúng mày không phải là con người. ” Quá uất ức, cô nàng hét lên.

“Cái gì? ”

Tên đàn ông lộ vẻ tức giận, nhưng ngay lập tức được giấu đi, thay vào đó là một nụ cười đê tiện.

“Ác ôn? Haha… Nghe ngầu thật! Nó làm tao muốn xuyên thủng mày theo đúng nghĩa đen rồi đó. ”

“Hả… Ugh… uh… không… dừng… ah… đau… làm ơn… ah… ah. ”

Không hề nhân nhượng.

Tên đó dùng hai tay giữ chặt hông cô gái trong khi thực hiện những cú đẩy hông đầy uy lực.

Nó còn kèm theo cả hồn lực nữa.

Dương vật của hắn tìm đến nơi sâu nhất của cô gái.

Đầu khấc của hắn gõ mạnh vào tử cung cô.

Những thanh âm va chạm: “BẠCH… BẠCH… BẠCH! ”

Liên tiếp, liên tiếp…

“Ugh… ĐAU QUÁ… ”

Cô nàng rống lên một tiếng. Ngay sau đó, máu chảy ra từ âm đạo cô.

Chắc chắn không phải là máu trinh.

“Hừ! Dơ bẩn thật chứ… ”

Nói rồi, tên đàn ông kia gồng mình phun tinh vào bên trong, biểu cảm trông không vui lắm.

“Bịch. ”

Cô gái ngã xuống, đôi mắt trở nên trắng dã.

Cô bất tỉnh.

“Hừ… Vứt con đĩ này ra ngoài! ”

Tên đàn ông ngã người xuống ghế, giọng bực dọc nói. Một kẻ khác từ bên ngoài bước vào và xách cô gái kia ra.

“Hừ… ”

Rót đầy chiếc ly thủy tinh bằng rượu đỏ thượng hạng, tên đàn ông đưa lên tu hết chỉ trong một hơi.

“Khà… ”

Cơn tức giận như được những giọt rượu gột rửa sạch, nét bình tĩnh đã trở lại trên khuôn mặt hắn.

“Đại ca… đại ca Tài Dê… ”

Từ bên ngoài, thêm một tên khác chạy vào.

“Về rồi đấy à? Thám thính sao rồi? ”

Tên đàn ông, hay còn được gọi là đại ca Tài Dê kia hỏi.

“Dạ ở phía Tây có một ngôi làng nhỏ. Ở đó không có một lực lượng phòng vệ nào cả, rất dễ dàng cho chúng ta tấn công. ”

“Hmm… vậy à? Ở đó giàu không? ”

“Dạ cũng tàm tạm. ”

“Vậy… có gái đẹp không? ”

“Dạ… cũng có nhiều lắm ạ. ”

Nghe đến đây, Tài Dê cong môi cười.

“Được! Báo với thằng Hiệu Chột và thằng Lộc Mũi Dài, ngày mai chuẩn bị 100 anh em băng Nanh Sói, quét sạch cái làng ấy cho ta! ”

“Tuân lệnh! ”

Bi kịch sắp sửa giáng xuống ngôi làng Cao Linh.