Chương 100: Khoái Lạc Hệ Thống

Núi Đầu Lâu…

Một ngọn núi nổi tiếng về độ đáng sợ. Bầu trời phía trên ngọn núi lúc nào cũng là một màu đen u ám.

Ở trong một gian điện nằm trên đỉnh núi.

“Thưa tộc trưởng, chúng tôi đã tìm được thông tin về Tân Tử Thần rồi! ”

Một nhóm người mặc áo choàng màu đen đang quỳ xuống, bẩm báo với một người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc ghế cao, phía đằng sau có hình đầu lâu trong vô cùng đáng sợ.

“Mau nói ta nghe. ” Người đàn ông ngồi trên ghế nói. Giọng nói có chút vui mừng.

“Vâng ạ, theo như chúng tôi tìm kiếm thì… Tân Tử Thần có tên là Trương Khải Minh, hiện đang là học viên tại học viện Hoa Sen. ”

“Hmmm… các ngươi chắc chứ? ”

“Vâng ạ! Nếu ngài chưa tin, có thể xem qua cái này! ”

Một kẻ mang ra một quả cầu thủy tinh rồi đưa cho người được gọi là tộc trưởng kia. Ở bên trong là hình ảnh của Khải Minh khi đang ở dạng Tử Thần Thuật.

“Đúng… đúng rồi! Cuối cùng cũng tìm được rồi… Haha… Tử Thần Tộc sẽ phục hưng, Tử Thần Tộc sẽ không phải cúi đầu nữa rồi! ”

Tộc trưởng Tử Thần Tộc ngẩng đầu cười lớn, trông bộ rất vui mừng. Ngay sau đó, ông quay sang nói với những kẻ ở dưới:

“Mau… mau đưa ngài ấy về. ”

Những tên đó nhìn nhau rồi ậm ừ nói: “Nhưng mà… tộc trưởng… Tân Tử Thần hiện tại… đang mất tích ạ! ”

“Cái gì? ”

Lời nói của tên đó chẳng khác gì một gáo nước lạnh tạt vào mặt vị tộc trưởng kia.

“Mất tích… Là sao? ”

“Dạ thưa ngài! Vài ngày trước Tân Tử Thần đã bị bắt cóc rồi… trong lúc chạy trốn, đã bị đánh rơi xuống vực. ”

“Ngươi nói sao? ”

Vị tộc trưởng bật dậy, khuôn mặt vô cùng tức giận. Ông nghiêm giọng lại nói một câu:

“Mau cho người đi tìm kiếm. Không thể để mọi chuyện kết thúc như thế được, nhất định phải tìm được Tân Tử Thần. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! ”

Tạm gác những chuyện khác sang một bên. Hãy nhớ rằng đây là câu chuyện của Huỳnh Khải Minh. Hắn mới là nhân vật chính. Điều dáng quan tâm hiện tại là hắn đang ở đâu? Đã xuống địa ngục uống trà với Diêm Vương hay vẫn còn sống?

Một thảo nguyên rộng lớn với sắc xanh mơn mởn của cỏ non trải dài đến tận cuối chân trời. Một cột khói bếp lửng thửng bay trong nắng mai, nó phát ra từ một căn nhà nhỏ nằm trên ngọn đồi ở phía tây thảo nguyên.

“Hmm… ” Một thiếu nữ xinh đẹp, khoảng chừng 16 – 17 tuổi đang loay hoay nấu thứ gì đó trong bếp củi. Hơi ấm từ bếp lửa làm khuôn mặt nàng ửng hồng lên trông vô cùng đáng yêu.

Sau vài phút, thiếu nữ nhấc cái ấm nhôm ra khỏi bếp lửa, sau đó đưa tay lau mồ hôi trên trán, dáng điệu vô cùng thanh tao.

“Xong rồi! ” Nàng vui vẻ cất giọng nói ngọt ngào, đầy lôi cuốn của mình.

“Aaa… ” Chợt, có một tiếng la phát ra từ trong nhà. Thiếu nữ vội vã chạy vào trong.

Trên chiếc giường tre trong nhà, một thiếu niên trông như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đôi mắt hoảng loạn nhìn xung quanh. Trông hắn ta khá tàn tạ, khắp cơ thể không đâu không có vải trắng băng bó. Cứ như hắn ta vừa mới gặp một tai nạn khủng khiếp nào đó vậy.

Chính xác thì hắn ta vừa mới bị té vực.

Nói đến đây, chắc ai cũng biết, kẻ đang nằm trên giường kia không ai khác ngoài Khải Minh.

Đúng, hắn vẫn chưa chết.

Thật may mắn. (Nó chết end truyện:)))

Ngay sau đó, thiếu nữ kia bước vào. Nhìn thấy Khải Minh, nàng ta vui mừng nói: “A, ngươi tỉnh rồi! Thật tốt quá! ”

Tên: Linh Chi.

Tuổi: 16.

Sinh lực: 800/800.

Hồn lực: 1050/1450.

Cảnh giới: Hồn Sĩ tầng 6.

Thông tin thêm: Rất am hiểu về y thuật.

Như thường lệ, Tinh Thông Nhãn tự động đưa thông tin của đối tượng trước mắt vào não Khải Minh.

Thế nhưng, Khải Minh chẳng có vẻ gì quan tâm, đôi mắt cứ chằm chằm nhìn Linh Chi. Nàng ta thấy vậy bất giác nghiêng đầu hỏi: “Có… chuyện gì sao? ”

Khải Minh mấp máy môi, cổ họng phát ra một câu khiến Linh Chi sững sờ: “Đây là đâu? Và… ”

“…Tôi là ai? ”

Còn tiếp…