“Được rồi, nói chị nghe sao em tu luyện hồn lực được vậy?”
Thiên Thư ngồi vắt chéo chân, chống cằm hỏi “thằng em hư đốn dám hôn cả chị gái” đang ngồi đối diện. Khải Minh trước ánh nhìn chằm chằm của Thiên Thư liền bẽn lẽn cúi đầu xuống, trông hắn vô cùng thảm hại. Cơ mà bộ dạng của hắn bây giờ cũng đã quá thảm hại rồi, mặt mày bầm dập, quần áo rách tươm. Đây chính là kết quả mà hắn nhận được từ việc hôn Thiên Thư. Phải biết rằng đó là nụ hôn đầu của nàng, vậy mà lại bị Khải Minh cướp lấy, dù có nhầm lẫn hay là gì thì nàng cũng phải “tẩm quất” hắn một trận cái đã. Và cứ thế Thiên Thư cho hắn ăn hành ngập mồm, Khải Minh không dám đánh trả chỉ biết dùng hồn lực bảo vệ cơ thể. Cũng nhờ thế nên Thiên Thư mới nhận ra hắn có hồn lực, nàng sau khi hả giận liền đem Khải Minh vào trong tra khảo.
“Dạ chuyện là như thế này…” Khải Minh liền kể cho chị mình nghe lý do làm sao mà hắn tu luyện hồn lực được. Hắn không nói rằng nhờ mình có Khoái Lạc hệ thống hay Dâm Thần huyết thống, mà lại chém gió rằng được một vị tiên nhân cho một viên thuốc, hắn uống vào thì chữa trị được linh hồn và bắt đầu tu luyện.
Khải Minh chém gió mà cứ như thật làm cho Thiên Thư tròn mắt, tin răm rắp vào câu chuyện bịa đặt của hắn. Khải Minh vừa kể vừa lén đưa mắt nhìn cặp đùi trắng nõn nà của chị mình. Càng nhìn hắn càng muốn… gì thì tự hiểu.
“Oa, thật may mắn cho em khi gặp được vị tiên nhân đó.” Thiên Thư dịu dàng nói.
“Dạ hì hì…” Khải Minh gãi đầu cười. Cùng lúc âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu hắn: “Hmmm, tiên nhân đó là ta chứ ai, hehe.”
Bỗng Khải Minh thấy Thiên Thư cuối gầm mặt xuống, sau đó có một giọt lệ chảy dài trên má nàng.
“Chị hai, chuyện gì vậy.” Khải Minh hốt hoảng hỏi. Thiên Thư có vẻ hơi giật mình, nàng vội lau nước mắt đi rồi nói:
“Ta… ta không có… khóc… chỉ là…hic… ta mừng cho ngươi thôi.. hic.”
Nghe nàng nói vậy, Khải Minh chợt cảm thấy ấm lòng. Hắn liền ôm chặt chị gái mình vào lòng. Hơi bất ngờ trước hành động đó của hắn nhưng rồi Thiên Thư cũng nép sát vào lòng hắn rồi khóc. Những giọt nước mắt vui mừng, hạnh phúc khi biết đứa em của mình cuối cùng cũng đã có thể tu luyện được hồn lực, bằng với bao người khác cứ ào ạt tuôn ra.
“Từ nay sẽ không còn ai coi thường hay khinh bỉ em mình nữa. Nó có thể sống một cuộc đời bình thường, không phải cảm thấy đau đớn hay tủi nhục gì cả.”
Thiên Thư khóc ngày càng to hơn, nàng đưa tay ôm chặt lấy hắn. Khải Minh chăm chú nhìn chị mình, thật khác với dáng vẻ hung dữ, mạnh mẽ ban nãy, Thiên Thư bây giờ trông như một thiếu nữ bình thường, mong manh và dễ vỡ.
Khải Minh chợt nhớ lại những chuyện lúc trước. Lúc nhỏ hắn luôn được Thiên Thư bảo vệ mỗi khi có người bắt nạt. Nàng sẵn sàng đánh bầm dập bất cứ kẻ nào dám động đến em mình. Hắn cảm thấy thật may mắn khi có nàng là chị hai.
Nhưng rồi khi tài năng của Thiên Thư được phát hiện, nàng liền bị bắt đi tu luyện ở nơi xa, sau đó lại phải làm huấn luyện sư cho quân đội ở kinh thành. Công việc của nàng vô cùng bận rộn nên vài năm mới được về nhà. Kể từ đó, chẳng còn ai bảo vệ, Khải Minh bị lũ anh họ cho ăn hành liên tiếp.
“Ặc, nhớ lại mấy cái đó thốn thật…” Dù hắn không trải qua mấy chuyện đó nhưng cảm xúc hiện tại vẫn rất chân thật.
“Chị hai, từ giờ hãy để em bảo vệ chị.”
Khải Minh ánh mắt quả quyết nói. Thiên Thư ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng đưa tay gạt giọt lệ ở khóe mắt đi rồi nói:
“Ừm, ngươi nhất định phải mạnh lên để bảo vệ chị hai nghe chưa!”
Khải Minh đắm đuối nhìn Thiên Thư, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang ở rất sát với mặt hắn. Tưởng chừng chỉ cần một cái đẩy nhẹ thì môi cả hai sẽ chạm vào nhau. Hắn đưa tay vuốt mái tóc của chị mình, sau đó vuốt lên lưng nàng rồi đến eo.
Thiên Thư thấy vậy liền đỏ mặt đẩy mạnh hắn ra. Nàng xấu hổ vội quay mặt đi chỗ khác, sau vài giây liền hắng giọng quay lại hỏi hắn: “Hiện tại ngươi tu luyện đến cảnh giới tầng nào rồi?”
“Dạ Hồn Sĩ tầng 10.”
“Ồ cũng cao đấy. Nếu vậy ngày mai ngươi có tham gia kỳ kiểm tra không?”
“Đương nhiên là có, ngày mai em nhất quyết đứng đầu, chứng minh cho mọi người thấy thực lực của mình. À, còn rửa nhục nữa chứ.”
“Được, rất có chí khí. Nhưng mà ta cần kiểm tra thực lực của ngươi một chút cái đã, nếu còn yếu chỗ nào ta sẽ chỉ dạy cho.”
“Kiểm tra bằng cách nào ạ?” Khải Minh thắc mắc.
“Đấu tập thôi!”
“Hả?” Khải Minh nghe vậy liền nghi ngờ.
“Đừng lo ta sẽ nhẹ tay thôi.”
“Thật không?”
“Thật mà, ngươi không tin chị hai sao?”
Thấy Thiên Thư nói vậy, Khải Minh cũng nghe theo. Cả hai cùng nhau ra sân đấu tập và…
“A… a… chị hai… tha… tha… em! Chị… nói nhẹ tay mà.”
“Hmmm, ta vẫn chưa tha cho ngươi cái tội dám hôn ta nghe chưa.”
Bốp! Bốp! Binh! Bốp!
…
Sáng sớm hôm sau.
“Aaaaaa, chị hai tha em đi mà.”
Khải Minh tỉnh dậy la lớn. Hắn vừa mơ thấy chị hai đem hắn đi thiến. Có lẽ hắn đã bị ám ảnh việc Thiên Thư cho mình ăn đập quá nhiều.
“Ơ sao mấy vết thương này biến mất hết rồi?? Lẽ nào do viên thuốc đó…”
Sau khi đánh hắn, Thiên Thư liền cho Khải Minh uống một viên thuốc trị thương cao cấp. Viên thuốc đó có công dụng chữa trị vết thương và hồi phục sinh lực rất tuyệt. Nhờ thế nên cảm giác đau đớn và các vết thương của hắn đều biến mất. Giờ hắn còn cảm thấy vô cùng khỏe mạnh, có vẻ dương vật hắn cũng như thế.
Khải Minh nhìn cái dương vật đang cương cứng của mình mà cười khổ. Mấy ngày trước, ngày nào hắn cũng được xả tinh vào miệng Đào mỗi sáng. Giờ đây thì chả có ai, Khải Minh đành ngậm ngùi lết ra khỏi phòng. Chợt hắn thấy trên bàn có một tô cháo cùng với một mảnh giấy.
“Tô cháo này ta làm tặng cho ngươi đó, coi như để chúc ngươi đứng đầu kỳ kiểm tra. ^^”
Khải Minh tươi cười khi thấy chị hai quan tâm mình như vậy. Hắn không chần chừ liền đưa tô cháo lên húp.
“CAY QUÁ. ~~~~”
Khải Minh vội chạy đi lấy nước uống như điên dại. Có vẻ Thiên Thư là thiên tài trong lĩnh vực tu luyện và chiến đấu nhưng ở lĩnh vực nấu ăn thì nàng lại kém vô cùng.
“Hic. Tự dưng giờ nhớ mấy món của Quỳnh Anh ghê.”
“Cậu chủ ơi!”
Khải Minh vừa nói xong thì có tiếng của Quỳnh Anh, hắn lập tức phóng ra ngoài xem thử. Không nhầm lẫn vào đâu cả, đứng trước sân chính là Quỳnh Anh, nàng đang đứng cùng với một cái giỏ xách bên vai.
Hắn lập tức chạy đến hôn nàng, không cho nàng nói cái gì cả. Tay hắn nhanh nhảu tìm đến mông nàng mà nắn bóp. Khải Minh vén váy nàng lên tụt chiếc quần lót màu trắng xuống rồi lấy dương vật đút sâu vào âm đạo nàng.
“Từ từ đã chàng… uh… uh…”
Khải Minh điên dại đưa dương vật ra vào liên tiếp khiến Quỳnh Anh rên lên. Đã hơn mấy tuần rồi hắn chưa được đút dương vật vào đây, cảm giác vừa quen mà cũng vừa lạ.
“Nàng biết ta nhớ nàng lắm không Quỳnh Anh.”
Khải Minh nâng một chân của Quỳnh Anh lên rồi nói. Nàng nghe được vậy liền hết sức vui mừng.
“Em cũng nhớ chàng nhiều lắm!”
Nàng nói rồi liền vứt luôn cái giỏ xách đang đeo bên tay xuống sân, đưa tay quàng lấy cổ hắn rồi nhắm mắt tận hưởng cảm giác sướng khoái khi dương vật hắn ra vào mà mấy tuần liền không được hưởng thụ.
Những âm thanh cộng điểm liên tục vang trong đầu Khải Minh. Chợt hắn nhớ ra một điều gì đó.
“Ủa, hình như 50000 điểm khoái lạc mình chưa xài điểm nào.”
…
Sân chính của Huỳnh gia trang.
Ở đây đang diễn ra kỳ kiểm tra thường năm dành cho các thành viên trong gia tộc ở độ tuổi 15- 18.
“Sao Khải Minh vẫn chưa tới ta?”
Thiên Thư ngồi cạnh Văn Nghĩa ở khán đài ngó nhìn xung quanh lo lắng. Thấy nàng như vậy Văn Nghĩa liền nói:
“Đừng lo, nó đã đi xa rồi, không thể bị bắt tham dự đâu.”
“Ặc, đó mới là điều con lo lắng.”
“Hửm?” Văn Nghĩa nghe vậy liền thắc mắc.
“Dạ… dạ không có gì đâu.” Thiên Thư gãi đầu cười. Có vẻ nàng vẫn chưa nói gì với Văn Nghĩa, chắc nàng muốn giữ bí mật để làm ông bất ngờ.
Ở giữa sân, có một vài người đang ngồi ở một chiếc bàn dài. Đối diện họ là một hàng khoảng vài chục những thiếu niên trẻ tuổi, bọn chúng tất cả đều là con cháu của Huỳnh gia, là tương lai của Huỳnh gia tộc.
“Huỳnh Thụ Nhân.”
Một người ngồi ở đầu bàn hô to, ngay sau đó, một tên thiếu niên bước ra. Tên này cắt tóc hai mái, trông khá là bảnh trai. Hắn bước đến trước một cỗ máy nằm bên cạnh chiếc bàn. Sau đó, tên Thụ Nhân bước lên thềm của cỗ máy, vài giây sau, màn hình của chiếc máy nằm trước hắn bỗng biến đổi. Một người đứng cạnh đó nhìn vào màn hình rồi nói:
“Huỳnh Thụ Nhân, 15 tuổi, Hồn Sĩ tầng 9.”
“Ồ.” Mọi người xung quanh kinh ngạc.
“Huỳnh Thụ Nhân đại ca quả nhiên bá đạo.”
“Thụ Nhân đại ca thật lợi hại.”
Liên tiếp những lời tán dương hay cũng có thể gọi là nịnh nót được thốt ra từ mấy tên còn lại. Thụ Nhân thấy vậy liền hất tóc ra vẻ hãnh diện. Chợt phía sau lại có tiếng nói vang lên làm hắn xém té ngửa.
“Huỳnh Như Ngọc, 15 tuổi, Hồn Sư tầng 1.”
“Ồ.” Mọi người xung quanh lại thêm một phen kinh ngạc. Lần này là hơn hẳn lần trước.
“Đạt Hồn Sư tầng 1 khi mới 15 tuổi, thật đáng ngưỡng mộ.”
“Nghe đâu Như Ngọc đã sử dụng được thủy nguyên tố nữa.”
“Ừm quả là con gái của tộc trưởng.”
Như Ngọc không thèm nghe những lời bàn tán xung quanh, lạnh lùng bước đi. Ở khán đài, Văn Nghĩa đang nhìn con mình với ánh mắt tự hào. Còn bên cạnh ông là Thiên Thư với khuôn mặt đầy lo lắng.
“Sao nó chưa đến ta. Hay là do mình đánh mạnh tay quá làm nó bị thương, nhưng mình đưa thuốc nó uống rồi mà.”
“Hay là do cháo của mình ngon quá nên nó muốn từ từ thưởng thức nhỉ?”
Nàng nghĩ ra hàng loạt lý do nhưng có vẻ chẳng có cái nào hợp lý. Chợt người ngồi ở đầu bàn vừa cười vừa nói:
“Huỳnh Khải Minh.”
Hắn vừa dứt lời thì hàng loạt tiếng cười xuất hiện ở mọi nơi. Đa phần là từ đám con cháu kia.
“Haha, tên đó mà kiểm tra cái gì.”
“Tên phế vật đó thì làm được trò trống gì.”
“Hắn ta tham gia chỉ có để làm “cột thu hành” thôi.”
“Nghe đâu tên đó mất tích gần một tháng nay rồi, có lẽ hắn trốn kiểm tra đây mà.”
“Haha, trốn là phải. Dù sao hắn cũng là PHẾ VẬT mà.”
Lũ con cháu kia liên tục buông lời mỉa mai Khải Minh. Thiên Thư ngồi ở trên nghiến chặt răng lại, nàng bây giờ chỉ muốn đi xuống tẩn cho bọn chúng một trận thôi. Chợt Văn Nghĩa ngồi cạnh bên đặt tay lên vai nàng, nhìn nàng rồi lắc đầu một cái. Thiên Thư thấy vậy cũng cố nén cơn giận của mình đi.
“Mọi người, dù sao cũng là anh em với nhau, cớ sao lại đi khinh bỉ người khác như vậy…”
Thụ Nhân bỗng cất lời chen ngang những lời mỉa mai kia. Tất cả đều im lặng dồn mắt về phía hắn.
“Dù hắn có là không tu luyện hồn lực được đi nữa cũng không nên gọi là phế nhân chứ…”
Lũ kia thấy vậy đều cúi đầu xấu hổ. Thụ Nhân liền dõng dạc nói tiếp:
“Các ngươi nghĩ mình may mắn hơn hắn, thì có quyền khinh bỉ hả? Không phải lúc trước hắn đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều sao… hắn hiến thân mình để làm “bao cát” cho chúng ta luyện tập, lại còn làm người hầu làm mọi thứ cho chúng ta sai bảo mà.”
Thụ Nhân nói đến đây liền giở giọng cười khoái trá, mấy tên ở dưới cũng hiểu ý hắn đồng loạt cười theo.
“Haha, Thụ Nhân, ngươi làm ta cứ tưởng…”
“Thụ Nhân đại ca thật biết đùa quá đi, haha.”
Thụ Nhân vừa ôm bụng vừa nói: “Đặc biệt, tên này làm “bao cát” đấm rất êm tay a.”
Lũ ở dưới cũng cười to hơn, chúng còn bàn nhau về số lần cho Khải Minh ăn hành, rồi còn xem nó như chiến tích mà hãnh diện.
Ở trong đám đông đó, chỉ có duy nhất Như Ngọc là không cười. Nàng chỉ đứng nhìn lũ xung quanh với ánh mắt khó chịu. Như Ngọc ghét nhất là lũ ỷ mạnh hiếp yếu, nàng đang định lên tiếng chửi cho chúng một bài học thì…
“Hừ, Huỳnh Khải Minh có mặt.” Một giọng nói vang đến. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía sau và đều há hốc mồm ngạc nhiên. Đứng ở sau bọn chúng chính là Huỳnh Khải Minh, kẻ được đinh ninh rằng sẽ không xuất hiện.
Ở trên khán đài, Thiên Thư chạy xuống dưới sân, để lại đằng sau là Văn Nghĩa với ánh mắt khó hiểu. Thiên Thư chạy đến ôm chặt lấy Khải Minh, ngực nàng ép sát vào làm hắn sướng tê người.
“Sao giờ ngươi mới tới?”
Thiên Thư đưa mắt giận dữ hỏi hắn. Khải Minh bất giác nhìn về phía khác gãi đầu nói:
“Tại… tại em ngủ dậy trễ.”
Đương nhiên đó là nói dối. Thật ra hắn bận nện Quỳnh Anh cùng với mua một số thứ trong cửa hàng nên mới đến trễ vậy.
“Hmmm, ngươi thật là, mau đến để đo hồn lực đi.”
Thiên Thư đẩy hắn về phía trước. Khải Minh không cần nàng đẩy vẫn tự tin đi về phía trước, bỗng Thụ Nhân ra cản đường hắn.
“Ái chà, Khải Minh, ngươi đến đây làm gì vậy?”
Tên: Huỳnh Thụ Nhân.
Tuổi: 15.
Sinh lực: 2000/2000.
Hồn lực: 2590/3100.
Cảnh giới: Hồn Sĩ tầng 9.
Thông tin thêm: Cháu trai của nhị trưởng lão Huỳnh gia.
Thông tin về hắn được truyền về não Khải Minh.
“Bộ ngươi bị mù hả? Ta đến để thi chứ làm gì.”
Khải Minh trừng mắt trả lời, đối với tên Thụ Nhân này, hắn cực kỳ cực kỳ cực kỳ ghét hắn. Hắn chính là tên đã đánh trọng thương khiến “Khải Minh cũ” trở nên ngốc nghếch.
“Hừ, tên kia…” Thụ Nhân tức giận trước câu trả lời của Khải Minh. Hắn định vung tay đánh thì thấy ánh mắt đáng sợ “mày ngon đ-ng đến em tao coi” của Thiên Thư làm hắn hơi teo dái.
“Tránh đường coi thằng chó.”
Khải Minh đưa mắt thách thức, Thụ Nhân đành tránh ra. Hắn mà có thái độ gì thì chỉ có chết với Thiên Thư. Khải Minh bước đến trước bàn ghi danh, mấy tên ngồi ở đó đưa mắt khinh thường nhìn hắn. Hắn cũng không quan tâm lắm, bước thẳng đến chỗ cái máy.
“Sao hắn tự tin vậy nhỉ?”
“Hắn làm gì có hồn lực.”
“Hay hắn đến để làm trò thôi nhỉ?”
“Có khi hắn tu luyện được loại tà ma dị thuật nào đó?”
Mọi người liên tục bàn tán khi thấy Khải Minh không những hết ngốc mà còn tự tin nữa. Cả tên đứng ở cái máy cũng nhìn hắn với ánh mắt ngạc con mẹ nó nhiên. Khải Minh đứng lên thềm của cỗ máy, hắn nhắm mắt tưởng tượng mọi người sẽ há hốc mồm khi thấy thực lực của hắn. Màn hình một lần nữa biến đổi, tên kia liền ghé sát lại xem. Tên đó há hốc mồm lộ vẻ ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên bình thường mà là ngạc nhiên cực độ, cứ như hắn vừa được ai đó ném cho một cọc tiền 100 triệu phang vậy. Mọi người thấy vậy liền nhốn nháo lên.
“Cái gì vậy?”
“Hắn cảnh giới bao nhiêu?”
Khải Minh nhắm mắt cười đắc chí:
“Dõng tai lên mà nghe cho rõ thực lực của ta đi!”
Tên đứng cạnh hắn quay xuống nói to: “Huỳnh Khải Minh, 15 tuổi… KHÔNG CÓ HỒN LỰC.”
“HỂ?????” Khải Minh tròn mắt ngạc nhiên.