Edit: Chickenliverpate
Ta không thể rời khỏi cung Hàm Dương.
Mặc dù Dượng đã thả Vương Lang ra ngoài Đông cung để chữa bệnh, nhưng lại giam lỏng ta trong Hàm Dương cung -- đây cũng là lần đầu tiên Dượng phạt ta.
Tư vị bị giam lỏng, đương nhiên không hề dễ chịu, mặc dù Dượng vẫn biểu hiện rất rõ ràng là tương đối thương ta: thời điểm Vương lang bị giam lỏng, cũng chỉ có thể đi lại giữa Tây điện và Tử Quang Các, nhưng hiện tại Dượng chỉ bố trí một ít Cung giám môn bên ngoài Hàm Dương cung, thậm chí còn phái một vài cung nữ ra vào dọn dẹp Hàm Dương cung, để ta có thể cư trú một cách thuận lợi.
Nếu Hoàng Quý phi không cắt trang bị giữ ấm cho Hàm Dương cung, thì Hàm Dương cung thật sự cũng không phải là nơi con người không sống được, ta dọn dẹp chánh điện một chút, chí ít cũng kéo xuống mấy tấm vải bố che phủ vật dụng trong phòng, khôi phục lại hiện trạng ngay thời điểm cô cô phát bệnh, cũng không động đến bài trí trong chánh điện. Rồi trở về Tây điện Hàm Dương cung dành riêng cho ta bắt đầu sinh sống.
Đây là nơi ta lớn lên từ nhỏ, sau khi ta chào đời không bao lâu, Đại bá và Đại bá mẫu chết trận ở Đông Bắc, chết vì tổ quốc còn có Đại đường huynh của ta. Cha mẹ ta vội vàng mặc giáp ra trận, cô cô lập tức mang ta vào trong cung nuôi dưỡng, lúc bấy giờ tuổi Thế Dương cũng đã lớn nên không tiện vào cung, liền bị đưa đến nhà cha vợ tương lai của hắn nhờ nuôi dưỡng. Đến năm ta bảy tám tuổi, thân thể cha ta không cách nào chống đỡ nổi, cũng là lúc chấm dứt giằng co với người Nữ Kim. Ta mới xuất cung trở về, Tây điện Hàm Dương cung trong trí nhớ của ta chính là ngôi nhà đầu tiên, có thể trở lại ở trong Tây điện, đã mang lại cho ta một cảm giác an tâm vô cùng rõ rệt.
Kể từ khi ta mới biết yêu, đã thích Vương Lang cho đến nay, cuộc sống của ta luôn là những bất an không ổn định, lo lắng tràn đầy, yêu cầu mà không được, cùng đủ thứ kịch liệt có thể chôn vùi cảm xúc của con người. Từng ấy năm trôi qua, đây vẫn là lần đầu tiên ta hoàn toàn bình tĩnh như vậy. Ta ở trong Tây điện, cũng không muốn trao đổi tin tức, thăm dò thế cục với người bên ngoài, dù sao cũng đã trở mặt, ngược lại có một chút thản nhiên xem thường sinh tử.
Nói cho cùng, cũng chính là ỷ vào Dượng thương ta thôi.
---Chung quy ông cũng sẽ không thể giết ta. Cũng không có khả năng phế ta. Nếu giết không được ta, phế không được ta, việc Dượng có thể làm cũng chỉ là dọa ta một chút thôi.
Dọa, ông đúng là hù dọa ta không té ngã đấy. Chúng ta cứ dây dưa như vậy, ta nhất quyết sẽ không cúi đầu, để xem ta và Dượng, rốt cuộc người nào không chịu đựng được cúi đầu trước.
Những cung nữ bên cạnh ta đều lạ hoắc, không biết Dượng đã hô biến ở đâu ra, mặc dù không thể nói là mặt mũi cứng nhắc khí chất lẫm liệt, nhưng lại giám thị ta rất nghiêm mật -- ít nhất lúc bắt đầu là như thế. Sau khi bọn họ phát giác, cho dù không giám thị ta...ta cũng không thể làm ra chuyện gì quá giới hạn, thì cũng đều rối rít buông lỏng cảnh giác. Ta bị giam lỏng đến ngày thứ bảy thứ tám, chúng ta đã có thể cùng nhau nói dăm ba câu chuyện cười, ta còn kéo mấy người theo ta đi đánh cờ.
Chớp mắt đã đến ngày hai mươi ba tháng chạp, tân niên năm nay ở trong cung trôi qua thật là thời vận chẳng bình thường, sóng gió không ngừng. Bên ngoài vẫn không hề có một chút tin tức nào, bản thân ta ở tại Tây điện nhỏ bé này, cư nhiên cũng cảm thấy phiền muộn. Mỗi ngày nhìn trời nhìn đất, đi qua đi lại ở trong sân, rồi ra chánh điện ngồi một chút, nhớ lại từng chuyện đã trải qua cùng cô cô, ngày trôi qua quả thật không được quá tiêu dao.
Không biết Vương Lang thế nào rồi, bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu hiện tại Hoàng thượng đã buông tha ý tưởng gõ Vương Lang khiến cho người Nữ Kim không an phận, như vậy đương nhiên hắn cũng sẽ không sao. Cái này giống như sau khi Chu Du đánh xong Hoàng Cái, mặc dù trong lòng đôi bên đều biết rõ đây chỉ là một tuồng kịch, nhưng cho Hoàng Cái một chút mặt mũi để về nhà ăn tết cũng là một đạo lý.
Mặc dù việc canh giữ bên cạnh ta ngày càng lỏng lẻo, nhưng không biết cung giám môn bên ngoài Hàm Dương cung hành sự như thế nào, cho đến nay vẫn không thấy Vương Lang đưa tin tức vào. Cũng không biết là hắn đưa vào không được, hay là không quan tâm để ý đến ta.
Ta thật không ngờ người đầu tiên lén lút đến thăm ta lại là Vương Lung.
Đó là buổi chiều ngày hai mươi bốn tháng chạp, thời tiết vẫn còn rất tốt, thậm chí không hề lạnh. Ta bắt chước cô cô, mang một cái ghế ra sân ngồi hưởng thụ không khí ấm áp hiếm có.
Tuổi càng lớn, càng có thể hiểu được cách làm của trưởng bối tự nhiên là có đạo lý. Không gì có thể so sánh với việc hưởng thụ một chút ấm áp trong mùa đông khắc nghiệt, cũng có thể giúp cho người ta quên đi tất cả phiền não từ trong tận đáy lòng. Khó trách trước đây, mỗi khi mùa đông đến, cô cô cứ giống như một con mèo nhỏ, chỉ muốn lim dim dưới ánh mặt trời. Hiện tại, quả thật ta cũng được sưởi ấm đến híp mắt lại.
Ngay lúc này, Vương Lung thoải mái đi vào cung Hàm Dương.
Thậm chí hắn cũng không chọn một ngày sắc trời u ám, hoặc là vào buổi tối này, bình minh này, những thời điểm như vậy rất ít người tới đây. Hắn cứ như vậy đẩy cửa bước vào, thậm chí còn cười chào hỏi với ta, giống như trước giờ ta vẫn luôn ở trong Hàm Dương cung, hắn chỉ sang đây thăm ta.
Ta ngốc trệ, trố mắt nhìn hắn một hồi rồi mới hỏi: "Bên ngoài đã rút hết người?"
Vương Lung chậm rãi đi tới, dáng đi vẫn không linh hoạt như cũ, nhưng tinh thần hắn rất tốt, xem ra không chút nào giống người mới được tự do từ trong giam lỏng. Thậm chí so với trước đây càng tuấn dật xuất trần hơn rất nhiều, giống như đã trút bỏ được cái gì đó từ tận đáy lòng, cho nên bị người khác nhìn cũng thấy thoải mái hơn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, thấy mấy cung nhân mở miệng định nói gì đấy, ta liếc nhìn sang, rồi nhàn nhạt nói: "Tất cả lui ra đi."
Ta chưa bao giờ biết rằng ta còn có cái gọi là uy nghiêm này nọ, nhưng các nàng lại có vẻ sợ hãi, cứ như vậy tất cả đều thối lui đến chỗ ta không nhìn thấy.
Trên mặt Vương Lung cũng thoáng hiện lên ý cười, dường như hắn biết ta chưa từng xuất khẩu đáng kinh ngạc như vậy, liền đỡ lời cho ta: "Không ngờ, Lục tẩu...... Tiểu Noãn, ngươi cũng có một ngày thể hiện uy nghi trời cho như vậy."
Ta bật cười: "Ta có uy nghi trời cho? Tiểu Linh Lung, ngươi chê cười ta cũng đừng cay độc như thế chứ."
Không biết ai là người bắt đầu trước, hai chúng ta đều nở nụ cười, giống như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, giống như giữa hai chúng ta căn bản không bị cái gọi là tình tình ái ái cuốn lấy, ta và Vương Lung đã từng là bằng hữu thân thiết như thế này. Nói chuyện với hắn, lúc nào ta cũng có thể dễ dàng bật cười.
Một lúc sau, tiếng cười dừng lại, Vương Lung yên lặng một hồi rồi nói.
"Hiện tại Phụ hoàng đang có ý cất nhắc Lý Thục Viện, Lý Thục Viện và ngươi, đã cùng một nhịp thở."
Ta thật không ngờ Hoàng thượng sẽ ra chiêu như vậy, thật sự là có chút hạ lưu rồi. Gắn kết việc thoát khỏi khốn khổ của ta và việc đắc sủng của Lý Thục Viện lại với nhau -- giống như Vương Lang sủng hạnh Lý Thục Viện, chính là vì muốn ta được thả ra.
"Tức giận nhất chính là Lý Thục Viện rồi." Vương Lung nhịn không được bật cười. "Nghe nói mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, la hét ồn ào đòi treo cổ."
Nếu như đổi lại là ta, bị người khác đối xử như một công cụ để lợi dụng, ta sẽ phẫn hận hơn Lý Thục Viện gấp mười lần.
Đột nhiên, ta không còn chán ghét Lý Thục Viện nữa, ta cảm thấy đằng sau vẻ kiêu ngạo của một khuê tú chính là tự tôn và bất đắc dĩ của nàng ấy.
Ta lẳng lặng nghe Vương Lung nói tiếp: "Vốn là muốn tìm Thế Dương tán gẫu, chỉ là sau khi mọi chuyện xảy ra, Thế Dương cũng không vào triều. -- Đúng rồi, Tiểu Noãn, ngươi có thêm đứa cháu trai đấy."
Chuyện Lưu Phỉ mang thai, chính là một trong số ít những sự kiện ta quan tâm, vừa nghe Vương Lung nói như vậy, ta nhất thời buông lỏng tâm sự, hét ầm lên: "Cháu trai! Cháu trai! Tiểu Linh Lung, ta đã là cô cô rồi!"
Vương Lung cũng cười ha ha, ánh mắt của hắn di chuyển về hướng chánh điện cung Hàm Dương, chậm rãi nói: "Đúng vậy, ngươi cũng là cô cô rồi."
Trong nhất thời, chúng ta đều không nói gì, ta nhìn Vương Lung rồi nghĩ tới những năm trong quá khứ, ta cảm thấy tất cả những mập mờ, tất cả những nỗi khổ âm thầm khó nói, tất cả những không vui tỏa ra từ trên người Vương Lung, chợt cảm thấy có lỗi với hắn.
Chuyện Vương Lung thích ta, thật ra thì không hề liên quan đến Vương Lang. Nhưng khi ta hiểu rõ tình cảm của hắn, vì cái gì ta lại tức giận như vậy?
Bây giờ, cuối cùng ta cũng biết nguyên nhân.
Bởi vì cầu mà không được, là một việc rất khổ sở, cho dù giữa ba người chúng ta không có tình yêu nam nữ, cũng có thân tình từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Rất nhiều việc không phải giả vờ như không biết, không phải cố ý giữ vững thái độ, là có thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Nếu như vừa bắt đầu Vương Lang nói cho ta biết, nếu như vừa bắt đầu ta và Vương Lung nói chuyện rõ ràng, có lẽ tất cả sẽ không đi tới tình trạng như ngày hôm nay.
Ta nhớ cô cô đã có nói một lần.
Nỗi thống khổ của Vương Lung, cũng bởi vì hắn nhìn sự việc quá rõ ràng, lại quá để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Nhưng cô cô lại chưa từng nói rõ nỗi thống khổ của Vương Lung, cho nên ta cũng học cách làm của cô cô, chỉ nhìn vào cảnh thái bình giả tạo, khiến tất cả cứ trôi qua như vậy.
Nhất cử nhất động của Cô cô, đã từng là Kim Chỉ Nam của ta. Thời điểm ta không biết phải làm sao, học cách làm của Cô cô, luôn có thể khiến cho ta thoát thân từ trong khốn cảnh. Cho nên dần dần ta bị chiều hư, cô cô dạy dỗ ta bằng lời nói và hành động mẫu mực, duy trì đầu óc ngây thơ của ta, rất nhiều việc rõ ràng ta không muốn làm như vậy, nhưng vẫn làm như vậy, chỉ vì cô cô đã làm như thế, chỉ vì như vậy thì có thể không cần suy nghĩ.
Nhưng bây giờ ta hiểu, Cô cô là Cô cô, Tô Thế Noãn là Tô Thế Noãn. Cô cô sẽ chấp nhận trong đời người không thể không chấp nhận tiếc nuối, sẽ đặt chữ tình ở vị trí thứ hai. Nhưng đặt trên người Tô Thế Noãn, tình, vĩnh viễn đứng ở vị trí thứ nhất.
"Vương Lung, ngươi thích ta sao?" Ta nhẹ giọng hỏi hắn. "Có phải ngươi cho rằng ngươi thích ta hay không?"
Trong nháy mắt, khi những lời này bật ra, ta giống như vừa trút bỏ được gánh nặng, cảm giác nhẹ nhõm tùy ý không gì có thể so sánh được.
Ta nên hỏi hắn từ sớm. Ta căn bản không thích hợp mập mờ, ta không tin không nói thẳng là sẽ không bị thương tổn. Ta tình nguyện thương tổn nội tâm hắn, cũng cần phải nói thẳng thắn rõ ràng, đúng, ta khờ dại tin tưởng, cho dù thẳng thắn, tình cảm cũng sẽ tồn tại như cũ.
Quả nhiên, Vương Lung giống như vừa bị sét đánh trúng, hắn gần như ngồi thẳng người, thậm chí còn có hơi lắp bắp. "Ngươi -- ngươi --"
Ta nhìn quanh, giọng nói của ta không lớn, không ai có thể nghe thấy. Thật ra thì cho dù có nghe được, ta cũng không cảm thấy có thể gây ra sóng gió gì. Chuyện này trong lòng người nên biết đều đã biết rồi, cho dù biết thêm một lần nữa cũng sẽ không mang đến phiền toái gì cho Vương Lung.
Ta liền không ngại phiền toái hỏi hắn: "Vương Lung, trong tận đáy lòng ngươi vẫn nhận định là ngươi thích ta, có đúng không?"
Vương Lung...thật không hỗ là Vương Lung, sau khi chấn kinh đi qua, hắn chỉ nhìn ta một cái mà không trả lời.
"Nhận định?"
Nhanh như vậy hắn đã nắm bắt được ý tứ trong lời nói của ta. Haiz, xem ra mặc dù ta đã dần trưởng thành, nhưng so với những người thông minh này, ta thật sự vẫn có điểm quá ngu ngốc, nếu hắn cũng hỏi ta một câu như vâhy, e rằng phải mất mấy ngày ta mới có thể phát hiện ra có cái gì đó sai sai.
Ta gật đầu nói: "Đúng vậy, nhận định...... Ta cảm thấy ngươi căn bản cũng không vừa ý ta. Vương Lung, chỉ là ngươi không ngừng tự nói với bản thân ngươi là phải vừa ý ta mà thôi."
Hắn nhướng mày, lẳng lặng nhìn ta chăm chú, nét mặt trầm như nước, thật giống như một pho tượng cẩm thạch.
Đây là một trong số rất ít những lần Vương Lung tức giận, từ nhỏ đến lớn, những lần như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ta cũng đã quen thuộc rồi, ta nói với hắn" "Nếu ngươi không cảm thấy như thế...... Ngươi cảm thấy ngươi thật tâm thích ta, vậy, ngươi liền hôn ta đi. Lần này, ta nhất định không né tránh."