Chương 61: Vì Ai Mà Bị Coi Thường

Edit: Chickenliverpate

Ta không bộc lộ cảm giác không thoải mái ra mặt, chỉ thuận miệng qua loa với Vương Lung. "Chỉ là nghĩ đến chuyện Đông Bắc, nên có thêm một chút tâm sự mà thôi."

Vương Lung thân thiết nhìn ta, rồi dịu dàng an ủi: "Từ nhỏ, Thế Dương đã hữu dũng hữu mưu, cả đời đều kiên cường bất khuất. Thật ra so sánh về thực lực thì khá chênh lệch, dành mười năm để chuẩn bị chính là vì trận chiến lần này, Lục Tẩu cũng đừng quá lo lắng."

Vương Lung đột nhiên nói như vậy càng khiến ta lo lắng cho ca ca hơn, nếu hắn không nói như vậy, ta nhất thời cũng sẽ không nghĩ đến, trận chiến này của ca ca ta, có thể nói là đã được trên dưới quần thần Đại Vân ký thác toàn bộ hy vọng.

Trận đánh này, Đại Vân tuyệt đối không thể thua.

Ta thật không biết sao trước đây trong lòng ta lại có thể chứa được nhiều chuyện như vậy, nhiều mưa gió như vậy cứ trôi qua như không có chuyện gì, hiện tại thì sao? Cũng chỉ là kết quả chiến đấu của ca ca, cũng chỉ là cái nhìn chằm chằm của Hoàng quý phi, cũng chỉ là ngôi vị thái tử của Vương Lang, cũng chỉ là tâm tư của Vương Lung...... Ta hận không thể chui vào chăn nệm ngủ một giấc đến thiên hôn địa ám (trời đất mù mịt), đến khi tỉnh dậy thì tất cả cục diện đã được an bài.

Ta cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười, nhẹ giọng nói, "Cũng không hẳn bởi vì chuyện của ca ca, ta nghĩ trận chiến này nhất định sẽ không thua... Chính là..."

Cuối cùng ta cũng không nhịn được trút hết một bụng đầy tâm sự lên người Vương Lung. "Ta cảm thấy trong lòng có nhiều chuyện vướng mắc, bốn chữ không buồn không lo quả thật đã bỏ ta đi rất xa."

Vẻ mặt Vương Lung bỗng chốc khẽ động.

Biểu cảm của hắn khi nhìn ta vẫn rất dịu dàng, điểm này ta vẫn luôn hiểu rõ. Mặc dù hắn cũng giống Vương Lang, thỉnh thoảng sẽ cười nhạo ta, trêu chọc ta. Nhưng Vương Lung luôn làm cho ta hiểu rằng hắn cười nhạo và trêu chọc ta, thật ra đều xuất phát từ thiện ý.

Ngay giờ khắc này, dường như đôi mắt ta bất chợt được đánh bóng bởi một cái gì đó, ta nhìn thấy rất nhiều thứ mà trước đây chưa từng thấy.

Trên mặt Thụy vương đong đầy một loại cảm xúc, rất xa lạ cũng rất quen thuộc.

Ta đã từng nhìn thấy nét mặt đó trước đây, vào một đêm ở Tây Điện Đông cung, ánh trăng đổ dài qua song cửa, đó là lần đầu tiên Vương Lang chủ động đến Tây Điện thăm ta.

Ta nghe thấy tiếng gọi của Vương Lung: "Lục tẩu......"

Hắn dừng lại, không ít cảm xúc lần lượt lướt qua trên gương mặt hắn, nhưng những xúc cảm này thật sự lóe lên quá nhanh, giống như được gói gọn trong một loại tình cảm trân quý mà phức tạp, có vui mừng, có bất đắc dĩ, có cô đơn, và một chút đớn đau khó tả.

Giọng nói Vương Lung kéo dài, hắn cẩn thận xem xét thật kỹ nét mặt của ta, khiến ta chột dạ một cách vô duyên vô cớ.

Trong giờ khắc này, toàn bộ thiên hạ, thậm chí toàn bộ thế giới của ta, đều hiện ra trước mắt ta một loại hình tượng rất khác biệt, ta bỗng nhận ra từ trước đến nay ta ngu muội như thế nào, mặc dù ta có một đôi mắt rất sáng, nhưng thị lực hình như rất kém cỏi.

Ta chưa từng nhìn thấu Vương Lung, nhưng hiện tại có lẽ hắn đã nhìn thấu sự biến hóa trong cảm xúc của ta, hắn chỉ cần rõ ràng một chút ta đã không mơ hồ như thế.

"Trong cung này, có người nào có thể gìn giữ một trái tim thuần khiết như trẻ con?" Ta nghe thấy giọng nói của Vương Lung, hắn nhìn ta chăm chú, nhưng lại cười với ta rất dịu dàng.

Nụ cười này ẩn chứa bi thương và tiếc nuối, nồng đậm đến có thể ngưng kết, đậm tới mức bỗng chốc khiến ta cảm thấy không đành lòng. Nhưng Vương Lung không cho ta thời gian trả lời, hắn nhẹ giọng cổ vũ ta: "Không sao đâu, Lục tẩu cát nhân thiên tướng, chuyện gì cũng sẽ có kết thúc viên mãn thôi. Đợi một lát nữa, nói không chừng tin tốt sẽ tới thôi."

Sau đó hắn xoay người, chậm rãi hướng về cung Lộ Hoa.

Mặc dù đã cố hết sức che dấu, nhưng dáng đi của hắn vẫn có hơi lảo đảo.

Ta nhìn theo bóng lưng của Vương Lung, chợt cảm thấy tâm tư mới vừa có chút rõ ràng đã trở thành một mớ hỗn độn, trong nháy mắt, tâm tư liền rối loạn, đối với ta mà nói đều là những trạng thái rất có giá trị.

Cả ngày ta đều ngẩn người ở Tây Điện, ngay cả khi Vương Lang phá lệ trở về sớm, ta cũng không có vọt tới Đông Điện tìm hắn, mà cứ sờ đông sờ tây mong cho giờ cơm chiều nhanh đến, mới tiện tay thay một bộ y phục đi ra ngoài, đến cửa Đông Điện, ta dựa vào cánh cửa rình coi Vương Lang.

Thái tử gia đang đưa lưng về phía ta, cúi đầu đọc một phong thơ, hắn đã thay đổi y phục, khoác thêm một cái áo mặc ở nhà - - dù sao thời tiết cũng lạnh, mùa hạ đã qua, bộ dáng ‘sắc đẹp thay cơm’ của Vương Lang khi khoác lên người một bộ trường bào mỏng manh phải sang năm mới có thấy lại rồi.

Bất quá, hiện tại Vương Lang thật sự vẫn được coi là tú sắc khả san (sắc đẹp thay cơm). Ngay cả khi chỉ nhìn theo bóng lưng của hắn thôi, cũng có thể cảm nhận được một luồng khí tức lạnh nhạt cao quý hơn người, gần như muốn phá vỡ vỏ bọc thoát ra ngoài.

Ta nhìn bóng lưng Vương Lang thật lâu mà không nói gì. Vương Lang cũng chẳng quay đầu lại, nhưng ta biết, hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của ta.

Một lúc sau, người này mới quay đầu lại, nhướng mày nói với ta.

"Ngày hôm qua ái phi bảo ta trở về sớm một chút." Ngữ khí của Vương Lang vô cùng khách khí, nhưng vẻ mặt và ngôn ngữ cơ thể lại ám chỉ hắn nhất định đối xử với ta không khách khí một chút nào. "Nhưng mãi cho đến khi Tiểu Vương vào Đông Điện, ái phi vẫn tiếp tục triền miên ở Tây Điện, chậm chạp không hề hiện thân. Tiểu Vương nghĩ, hôm nay ái phi nhất định là công việc rất bề bộn hử?"

Ta thật sự gật gật đầu: "Là rất bận."

Ánh mắt ta tham lam dao động trên người, trên mặt Vương Lang.

Có đôi khi, ta thật sự rất ghét bản thân mình, ta vì cái gì lại một lòng một dạ với Vương Lang như vậy, vì cái gì vừa thấy hắn ra vẻ lạnh nhạt liền có một loại kích thích muốn tiến lên xé rách lớp ngụy trang đó đi, vì cái gì vừa nhìn thấy hắn, ta... ta liền không còn là một Tô Thế Noãn nữa, vô cùng...vô cùng đòi hỏi.

Vì cái gì chỉ cần cùng với hắn nói những lời châm chọc vô thưởng vô phạt, ta liền ném tất cả không vui, tất cả phiền toái lên chín tầng mây, chỉ muốn đắm chìm vào Vương Lang? Rốt cuộc Vương lang có cái gì tốt, có thể khiến cho Tô Thế Noãn ta trầm mê đến như vậy?

"Bận cái gì?" Vương Lang chậm rãi nói. Hắn nhấc tay vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, nhìn thấy ta không nhúc nhích, nên có chút mất kiên nhẫn."Đến đây."

Ta chậm chạp bước đến gần Vương Lang, từ chối không ngồi vào chỗ trống bên cạnh hắn, đi được nửa đường đã bị hai tay hắn tóm được, dàn xếp cho ta một chỗ trên chân hắn. Không cho ta ngồi lên ghế dựa, mà đặt ta ngồi lên đùi hắn.

"Còn chưa đóng cửa đâu." Ta vội thủ thỉ thù thì đập tan ý nghĩ của Vương Lang, nhưng lại nhịn không được vòng tay ôm lấy cổ hắn, tựa vào vai hắn, hít lấy mùi vị của Vương Lang. "Lại nói, lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài..."

Chắc Vương Lang đã sớm chú ý đến trang phục trên người ta, hắn không hề ngạc nhiên, chỉ hỏi ta: "Đi đâu?"

Vừa nói, hắn vừa ra vẻ đăm chiêu vuốt ve xương quai xanh của ta, siết chặt vòng tay đang ôm ấp ta, nhẹ nhàng hỏi bên tai ta: "Tô Thế Noãn, nàng có tâm sự?"

Ngươi xem, ngươi xem! Nam nhân này vừa mới dịu dàng với ta, vừa ôm chặt ta, vừa hờ hững lạnh nhạt gọi ta Tô Thế Noãn!

Mỗi khi Vương Lung gọi ta một tiếng Lục tẩu, vẫn dùng những từ ngữ hữu lễ xa lạ, nhưng ta lại có thể cảm nhận được sự ấm áp thân cận và quan tâm trong giọng nói của hắn.

Còn Vương Lang?

Khó trách trong ngoài cung, đều suy đoán tình cảm của chúng ta không được tốt. Biểu hiện của chúng ta trong thời gian đầu mới thành thân chính là những chứng cứ hữu lực nhất. Nhưng sự lạnh lùng của Vương Lang cũng là một trong những nguyên nhân...thâm tình của nam nhân này vẫn luôn được che giấu trong bóng tối, nếu đêm đó không có ánh trăng, chỉ sợ đến bây giờ, ta cũng vẫn cứ lo được lo mất.

Nghĩ đến Vương Lung, ta lại bắt đầu chột dạ.

Nhắc tới lại cảm thấy kỳ quái, nếu Vương Lung thích ta, đó cũng chỉ là hắn thích ta mà thôi. Từng ấy năm trời, ta cũng chưa từng biểu hiện cho hắn thấy dù chỉ một hành động có thể khiến hắn hiểu lầm là ta thích hắn. Vậy thì sao ta lại chột dạ? Rất buồn cười là: ta chột dạ trước mặt Vương Lung, trước mặt Vương Lang, ta lại cũng cực kỳ chột dạ.

Chuyện này nếu bị Vương Lang biết được sẽ rất khó xử lý. Người này vốn là một hủ giấm cực đại, tại thời điểm ta còn chưa biết gì, đã không cho phép ta tiếp xúc nhiều với Vương Lung. Hiện tại nếu hắn biết...

Ta bỗng nhiên giác ngộ.

Chuyện này, hẳn là Vương Lang đã sớm biết?

Chính vì đã sớm biết, cho nên khi ta bảy tám tuổi, hắn đã bắt đầu không cho phép ta chơi đùa cùng với Vương Lung...

Cũng không đúng. Lúc bảy tám tuổi, chúng ta vẫn là những hài tử, hắn chỉ vì những quy định lễ giáo nam nữ đại phòng, vì giữ gìn khuê dự cho ta, mới không cho ta qua lại thân mật với người khác.

"Nhưng chính bản thân hắn cũng chưa từng quản cái gì nam nữ đại phòng, cũng thường xuyên đơn độc ngây ngốc một chỗ với ngươi..."

Trong đầu ta bất ngờ xuất hiện một giọng nói phản bác lập luận trước của ta, giọng nói này ngọt ngào như rót mật.

"Đó là bởi vì lần nào cũng là do bản thân ta đi tìm hắn!"

Ta nhanh chóng bóp chết suy nghĩ tự mình đa tình không nên có - - phải nói ta đã học được cái gì từ những chuyện đã qua, như thế mới là điểm quan trọng nhất, ta thà rằng quá mức trì độn, còn hơn quá mẫn cảm, tự mình đa tình.

Thanh mai trúc mã, cũng là điểm không tốt, có rất nhiều chuyện cũ, hàm ý trong hồi tưởng vô cùng tận luôn ngấm ngầm thay đổi.

Nhưng sau khi ta được mười ba tuổi, hắn bảo ta đừng đơn độc tìm Vương Lung chơi nữa, cho nên có lẽ là ghen rồi. Tuy nhiên khi ta vừa mười ba tuổi, hắn cũng bắt đầu tránh né ta ngày một nghiêm trọng hơn...

Trong lòng không yên, ta bắt đầu cân nhắc, ôm chặt lấy Vương Lang, không để ý nói: "Có tâm sự cũng cực kỳ bình thường thôi, nào, đi ăn cơm thôi.

Vương Lang cau mày nhìn ta, nhưng ta không để ý tới hắn. Ta lôi kéo Vương Lang, tự mình chọn một chiếc áo choàng màu vàng nhạt thay cho hắn. Rồi lại lôi kéo hắn ra khỏi Đông cung, xuất phát đi cung Tây Lục dưới ánh trăng non vừa mới lên.

Trên đường đi, Vương Lang không nói gì, nhưng khi chúng ta đi qua cung Lộ Hoa, sau đó vòng qua cung Trọng Phương, vẻ mặt của hắn xuất hiện một chút biến hóa.

Điểm này đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt ta: dựa vào chỉ số thông minh của Thái tử gia, đã đi đến đây, đương nhiên cũng đã biết rõ.

Nhưng hắn vẫn bảo trì trầm mặc, chỉ nhìn ta với ánh mắt hàm ý sâu sa mà phong phú, ta nhe răng trợn mắt cười với hắn, hy vọng có thể lấy được chút phản ứng từ chỗ Vương Lang. Người này dường như nhìn thấu dụng ý của ta, hắn trưng ra một cái mặt nạ tám cơn gió cũng thổi không nổi, rồi bước đến gần cầm lấy tay ta.

Vừa bước vào cung Vị Ương, đã thấy Khuất Quý nhân từ cửa điện chạy ra.

Có thể nhận ra, hôm nay bà đã cố tình ăn mặc rất tỉ mỉ, không những trên mặt tô son trét phấn, thậm chí nhìn từ trên xuống dưới bộ y phục đẹp đẽ là kim quang lấp lánh.

Bộ y phục đẹp mắt này có màu sắc và hoa văn nhìn là thấy mùa xuân ngay, phía trên được thêu hoa đào rực rỡ

Ta chỉ nhìn thoáng qua, liền cảm thấy có chút không đành lòng mà nhìn đi nơi khác, thế nhưng Vương Lang dường như cũng không để ý lắm, hắn gật đầu với Khuất Quý nhân, rồi vô cùng thận trọng quỳ xuống hành lễ. "Tham kiến Quý nhân."

Mặc dù hai người này bình thường khi ra ngoài, Vương Lang cũng thường xuyên hành lễ với Khuất Quý nhân, nhưng cái quỳ lễ này tựa hồ lại có một ý nghĩa khác.

Ta vừa quỳ xuống theo Vương Lang, Khuất Quý nhân đã kéo Vương Lang đứng dậy.

"Tiểu Lục tử!" Bà nói, nét vui sướng trên mặt so với tinh quang thậm chí còn sáng hơn.

Sau đó Khuất Quý nhân liền trực tiếp lôi kéo Vương Lang vào phòng, bỏ lại ta vẫn quỳ ở bên ngoài, như vậy quá rõ ràng là đang coi thường ta.

Haiz, ta không khỏi âm thầm thở dài một hơi.

Tô Thế Noãn à Tô Thế Noãn, ngươi vì Vương Lang mà trở nên hèn mọn như thế.