Chương 32: Phong Thái Vương Phi

Edit: Beyours07

Khó có được là, đến ta cũng có cảm giác không nói nổi.

Cục diện dường như ngưng đọng, đến sắc mặt của Nguyên vương phi cũng vô cùng đặc sắc- ta lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình buồn cười như vậy trên mặt Mạch Tuệ Nhi.

Nhưng mà, dù sao Vạn thị cũng không phải vật trong ao (*), nàng ta nhanh chóng thay vẻ mặt đoan trang, đứng dậy từ trên người ta vỗ vỗ bụi đất trên váy, xoay người cúi mặt khép mi, hành lễ với mấy nam nhân."Vạn thị tham kiến Phụ hoàng, Thái tử, Thụy vương."

(*) không phải người tầm thường

Chỉ bỏ lại ta toàn thân hỗn độn, vẻ mặt vẫn là ngạc nhiên nửa nằm trên mặt đất, trừng mắt nhìn bốn người khách không mời đột nhiên xuất hiện.

Hoàng thượng với Thái tử không ở cung Thụy Khánh nói chuyện lịch sử gia đình, ôm đầu khóc rống, lại đến Đông cung làm cái gì?

Từ từ đã, sao ta lại không biết Nguyên vương cũng vào kinh rồi, nói đi nói lại, bốn cha con nhà này đột nhiên cùng đi tới Đông cung, là muốn làm cái gì?

Vô số vấn đề bắt đầu lên men trong đầu ta, suýt nữa khiến đầu sủi bọt luôn.

Sau đó công công ta nhìn trái nhìn phải, rồi cứ như vậy đứng ở cửa, hắn bắt đầu ôm bụng cười lăn lộn.

Nụ cười này, đến Vương Lang cũng có chút không nhịn được, hắn cùng Thụy vương quay lưng lại, bả vai run run lên, không biết là nhẹ cười, hay là đang cười to - - dù sao cũng chắc chắn là đang cười. Ngay cả mấy người hầu hạ bên cạnh như thái giám, cung nữ cũng đều buồn cười. Khắp nơi đều là tiếng cười.

Chỉ riêng Nguyên vương không cười.

Hán tử khôi ngô mạnh mẽ này không những không cười, còn chạy vào điện đòi đánh ta, "Chính là ngươi dụ dỗ Tuệ Nhi vào kinh? Đáng giận! Hôm nay lão tử đánh chết ngươi thì chuyện này còn chưa coi là xong!"

Năm đó khi cô cô ta muốn chọn con nuôi, tiếng vang của Nguyên vương vẫn là rất lớn - - hắn sinh vào ngày mùng một tháng giêng năm Thiên Vĩnh, có thể là ngày cát tường nhất Phụ hoàng ta đăng cơ đại bảo. Lúc chín tuổi đã có thể dùng cung một thạch (*), tính tình phi thường dũng mãnh, nhưng cô cô ta cuối cùng vẫn không chọn hắn.

(*): 1 thạch = 13kg

Chính là vì lão nhân gia nàng tuệ nhãn như đuốc, nhìn thấu Nguyên vương là hạng vũ dũng... Uhm...Từ dễ nghe nhất ta có thể nghĩ đến, cũng chính là vô mưu rồi.

Hắn khi bực mình lên là quyết không quản nam hay nữ, cũng không quản ta là Thái tử phi, là hắn Lục đệ muội, nói đánh tuyệt đối là muốn đánh. Ta nhảy dựng lên chạy về phía Vương Lang, ỷ vào thân hình có vẻ nhỏ bé, tránh thoát quả đấm của Nguyên vương."Thái tử gia, cứu ta!"

"Ha ha ha ha." Công công ta càng cười tới chảy nước mắt, hắn cười tới mức đứng cũng không đứng nổi, ngồi chồm hổm trên mặt đất, vỗ kim gạch tiếp tục cười."Ngươi, các ngươi! Buồn cười chết mất!"

Vương Lang lại không tiếp tục cười, hắn xoay người lại che ta ở đằng sau, quát về phía Nguyên vương quát, "Tam ca, không thể lỗ mãng!"

Ngay cả Thụy vương, cũng kéo đôi chân đến ôm cổ Nguyên vương, một bên cười, một bên nói, "Tam ca, huynh nhìn cho rõ, đó là Lục đệ muội của huynh, không phải người khác."

Có hai người kia che chở ta, lại thêm nhóm cung nhân cũng đều đã phục hồi tinh thần, đồng loạt xông lên, ôm lấy Nguyên vương, lá gan của ta cũng tăng lên một chút, từ sau lưng Vương Lang thò đầu về phía Nguyên vương nhăn mặt."Vương Anh thối tha, đến bản cung huynh cũng có gan đánh?"

Vương Anh nổi giận gầm lên một tiếng, cuối cùng cũng vẫn hồi phục lý trí, trợn mắt nhìn ta một cái, cũng không chạy tới đánh ta nữa: Hắn lớn hơn Vương Lang hai tuổi, nói ra, chúng ta coi như là cùng nhau lớn lên. Hắn cho dù không có não hơn nữa, đương nhiên cũng biết trừng phạt ta là không được.

Sau đó người này liền biểu hiện ra nguyên nhân hắn không thích hợp làm thái tử rồi.

Ngự tiền thất nghi, hắn cũng không muốn lại phải thỉnh tội với Hoàng thượng, thậm chí đến một câu bồi tội cũng không có, trực tiếp xoay người, rống to với Nguyên vương phi."Một câu cũng không có bỏ chạy tới kinh thành! Lão tử săn thú trở về, trong vương phủ đến đến sợi lông cũng không còn. Thiên lý xa xôi tới kinh thành tới bắt ngươi, vừa vào cung đã nhìn đến ngươi thân mật thắm thiết với dã nữ nhân, Vạn Tuệ, ngươi muốn bị đánh cứ việc nói thẳng, ta thành toàn ngươi!"

Vừa nói, hai nắm dấm như sắt kia liền siết chặt, phát ra âm thanh khách khách.

Nếu không nói Vạn thị là một nhân tài, đối với Nguyên vương, ta sợ trốn đến sau lưng Vương Lang, nhưng nàng lại chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, chẳng qua là quay đầu đi, nhàn nhạt nói, "Có gan thì ngươi cứ đánh ta."

"Ngươi!" Nắm đấm của Nguyên vương đã giơ lên, nhóm cung nhân vội vàng đồng loạt xông lên định ngăn cản hắn tại chỗ, ta sợ tới mức ra sức đẩy Vương Lang, "Mau đi hỗ trợ đi!"

Được rồi, tuy ta không thích Vạn thị, nhưng mà tuyệt không muốn nhìn thấy nàng bị hán tử Nguyên vương này đánh.

Cục diện đang lúc hỗn loạn, đột nhiên rầm một tiếng, mọi người quay lại nhìn theo âm thanh, hóa ra là công công ta đã cười đến mức đến ngồi xổm cũng ngồi không nổi, ngã trên mặt đất.

Cửu ngũ chí tôn, cười đến mức ngồi xổm cũng đã không ngồi nổi, thật sự là không còn ra thể thống gì, Vương Lang cùng Vương Lung nhanh chóng nâng ông dậy, Lão nhân gia ngài nhân thể ôm lấy đứa con trai làm cột chống chính mình, tiếp tục cười ha ha.

Vạn tuệ lướt nhìn mọi người, lạnh lùng thốt, "Buông hắn ra, để cho hắn đánh!"

Ta đoán nàng tuyệt đối là cãi nhau với Nguyên vương tức giận chạy tới kinh thành - - ta nói mà, làm sao bên này tin mới đưa đi, bên kia nàng liền vào kinh rồi.

Vẻ mặt Nguyên vương vặn vẹo, tức giận đến bứt râu giật tóc "Được! Được! Được. Cuối cùng hôm nay ta vẫn thật là phải đánh một nữ nhân!"

Hai vai hăn rung lên, nhóm cung nhân nhất thời bị đẩy ra, không có cách nào ngăn được cơn bão của Nguyên vương, ta là một cô gái yếu đuối, cho dù đi tới cũng chẳng có cách nào, lại nói nam nữ kiêng kỵ, ta do dự cũng không phải chỉ chuyện này, Vương Lang cùng Vương Lung phải giữ Hoàng thượng đang cười to. Vậy nên chúng ta đành phải nhìn Nguyên vương gầm lên trong tiếng cười lớn của Hoàng thượng,, bàn tay to như cái quạt, tát về phía gương mặt mềm mại của Vạn thị.

Ta sợ tới mức che kín ánh mắt, không đành lòng nhìn.

Nhưng mà đã đợi rồi lại đợi, cũng không đợi được âm thanh bạt tai thanh thúy kia, vì thế ta lại hiếu kỳ mà mở mắt ra.

Liền nhìn thấy bàn tay to của Nguyên vương, đang dừng ở trước mặt Nguyên vương phi mấy tấc, vẫn cứ như vậy không có đánh xuống, trái lại Vạn thị lạnh lùng nhìn Vương Anh, dường như là một chút cũng không ngoài dự liệu.

"Ngươi đánh a." Nàng còn nói, lại đem mặt kề sát về phía bàn tay của Nguyên vương, Nguyên vương sợ tới mức thật sự lui lại mấy bước, ngược lại biến thành Vạn thị từng bước tới gần, "Có gan ngươi đánh đi."

"Ta - - ta - -" Nguyên vương vội tới mức lắp bắp luôn, hắn khí vận vài lần, cuối cùng ngoan độc."Đánh thì đánh, ngươi cho ta không dám đánh à?"

Rồi lại vận khí vung lên một cái tát: Bây giờ, ta cũng không có nhắm mắt nữa rồi.

Chẳng những không nhắm mắt, ta còn nhanh chóng tìm một vị trí tốt đến xem diễn, đứng tựa vào bên cạnh cây cột xem màn kịch vui này.

Hoạt động giải trí trong cung cũng không nhiều, khó có được trận diễn trò mới mẻ này, làm sao có thể không xem?

Quả nhiên, Nguyên vương nhìn như uy phong, thủ tay đến bên mặt Vạn thị, lại không biết như thế nào, lại mạnh mẽ ngừng lại.

Trên mặt Nguyên vương phi hiện lên một tia buồn cười, nàng hất cằm lên, không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Nguyên vương, giống như đang nói: Liền biết ngươi không dám.

Vương Anh từ nhỏ đến lớn, thật sự là không thể chịu được nhất chính là phép khích tướng. Người này đầu não đơn giản, đến ta cũng cảm thấy khâm phục: Từ trước khi ta bị Vương Lang quở trách, cảm thấy mình cực kỳ ngu dốt, nhất định sẽ tới trên người hắn tìm về chút tôn nghiêm.

Bị kích tướng như vậy, đương nhiên hắn đúng là đánh xuống.

Chẳng qua nói là đánh, ngược lại ta cảm thấy hắn càng giống như là vừa nhẹ nhàng mà sờ lên mặt Vạn tuệ một cái. Cái tát này, dù là chút tiếng cũng không có, làn da tinh tế của Vạn thị cũng không có chút vết tích nào.

Chẳng qua Nguyên vương cũng đã dương dương tự đắc."Ngươi cho là ta không dám đánh à!"

Hắn còn đắc ý nhìn Vương Lang liếc mắt một cái, giống như đang nói: Ngươi cũng không dám đánh vợ đi?

Nguyên vương phi thật lùi lại mấy bước, che đôi má, ánh mắt nhanh chóng liền đỏ lên, "Vương Anh, ngươi dám đánh ta!"

Trong đôi mắt xếch của nàng, nhanh chóng có nước mắt, "Đến ta ngươi cũng đánh, được, được!”

Vạn tuệ bưng kín mặt, "Thương tâm muốn chết" chạy qua bên cạnh chúng ta, chạy đi chính điện.

"Ai, Tuệ Nhi, Tuệ Nhi!" Vương Anh cuống quýt tới mức nhảy lên, "Ta, ta không phải..."

Hắn cũng cứ như vậy không quan tâm gì theo sát sau lưng Vạn Tuệ chạy ra khỏi Đông cung, dường như đã quên đi Phụ hoàng hắn- công công ta vẫn ở một bên cười to.

Chúng ta đành phải kính sợ mà nhìn theo này đôi phu thê một đuổi một chạy, từ từ biến mất khỏi nội thất của chúng ta.

Ài, Vương Anh vẫn lại là như vậy, một chút cũng không thay đổi, vẫn là bị Vạn Tuệ đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Hoàng thượng lại cười một hồi, mới dần dần ngưng cười, một bên xoa bụng, một bên oán giận, "Ôi, bụng của lão tử - - là thật cười muốn rách luôn!”

Chúng ta mau chóng thu xếp đưa Hoàng thượng ngồi xuống, lại dâng trà mời hắn uống, bổ sung số nước miếng hắn đã cười ra ngoài.

Nhân lúc Thụy vương đang xoa bụng cho Hoàng thượng, ta liền kéo Vương Lang đến một bên thấp giọng hỏi, "Bốn người các chàng làm sao đi cùng nhau rồi!"

Vương Lang đơn giản nói cho ta biết tình huống.

Lâm Giang hầu Vạn Vũ vừa vào cung, hiệu quả đúng không sai, hắn lôi kéo Hoàng thượng đến Tử Quang Các, để Vương Lang nhận sai với Hoàng thượng, nói lời thấm thía nói một phen, "Năm đó lúc nàng dâu của cháu ngoại ta lâm chung, muốn hai cha con các ngươi chăm sóc lẫn nhau. Những lời, cháu cũng không nên quên, nó đi theo cháu nhiều năm, lúc lâm chung cũng chỉ có hai yêu cầu như thế, cháu nhẫn tâm để cho Tô Đại ở dưới cửu tuyền không nhắm mắt được sao?"

Kỳ thật những lời này, cũng không phải ta không nói nên lời, chỉ là ta không có thân phận đi nói. Khắp thiên hạ chỉ có một mình Lâm Giang hầu có tư cách nói những lời này với Hoàng thượng, mà cũng chỉ có hắn nói, Hoàng thượng mới không nổi nóng.

Từ nghìn dặm xa xôi đưa Vạn Tuệ vào kinh, xét đến cùng, chính là vì mời người đến nói một câu này, phiền tới phiền lui, cũng thật sự phiền quá rồi!

Nhưng hiệu quả của những lời này cũng vô cùng tốt, Hoàng thượng nghe xong, nhất thời nước mắt lã chã rơi, ôm Thái tử ôm vào trong ngực, khóc đến lão lệ tung hoành, luôn mồm, "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không làm cho nương ngươi ở dưới suối vàng cũng không thể an tâm nhắm mắt."

Chỉ là nghe Thái tử thuật lại như vậy, ta cũng cảm thấy buồn bã một trận. - - Cho tới giờ, Hoàng thượng cũng vẫn không chấp nhận rằng cô cô ta đã qua đời.

Chuyện tiếp theo chẳng có gì hay ho, Thái tử nhận sai, thuận tiện cũng uyển chuyển mà tỏ vẻ có cảm giác bất an đối với Hoàng quý phi, Hoàng thượng bày tỏ sự thông hiểu đối với điều đó, vì cha con hòa thuận. Hoàng thượng muốn đích thân tới thăm ta đóng cửa sám hối mấy ngày vô cùng tiều tụy, bình ổn cảm xúc của ta. Sau đó ở trên đường gặp nguyên Vương và Thụy vương, Nguyên vương là vào kinh tìm Vương phi, nghe nói Nguyên vương phi ở chỗ của ta, nhất thời nổi giận đùng đùng muốn đến tìm Nguyên vương phi tính sổ. Thụy vương không yên lòng, sợ Đông cung xuất hiện huyết án, đi theo Nguyên vương cùng tới.

Chuyện kế tiếp, không còn gì hay để nói rồi.

Ta chưa kịp phát biểu bất cứ bình luận gì, Hoàng thượng liền kêu ta, "Tiểu Noãn, lại đây!."

Ta nhanh chóng nhu thuận đi đến bên cạnh Hoàng thượng, quỳ xuống thỉnh tội, "Tiểu Noãn để dượng phải lo lắng rồi."

Dượng lại xoa xoa đầu ta, mới khoe với Vương Lang, "Thế nào, ánh mắt của phụ thân con không sai chứ? Lúc ấy ta không để cho Vạn thị làm Thái Tử Phi của con, chính là bởi vì nha đầu kia nhìn tuy văn tĩnh, kỳ thật lúc điên lên, so với Tiểu Noãn chỉ có hơn chứ không kém, mà Tiểu Noãn ấy à, bình thường tuy là tùy hứng chút, đến thời khắc mấu chốt..."

Hắn nhìn ta, khóe miệng giật giật, dường như là suy nghĩ dùng từ gì khen ngợi ta, lại không nghĩ ra được, mắc mứ hồi lâu, mới miễn cưỡng nói, "Ít nhất không điên điên khùng khùng giống như Tuệ Nhi."

Thụy vương không nhịn được, quay đầu đi cười to. Ta dở khóc dở cười, cực kỳ miễn cưỡng cám ơn hắn, "Dượng thật sự là quá khen, biết con còn không đến mức quá điên, Tiểu Noãn thật sự là thật vui."

Lần này đến Vương Lang cũng không kìm được, lấy bàn tay che lên môi, cúi đầu ho khan vài tiếng.