Editor: Chickenliverpate
Nhìn thấy Đoan Ngọ sắp đến, nhóm mỹ nhân cũng đã ở Đại Báo Quốc Tự được bảy tám ngày, Hoàng Quý Phi cũng đã kín đáo phê bình, ta liền chọn một ngày hoàng đạo, trước Đoan Ngọ một ngày, đón những mỹ nhân đó về từ Đại Báo Quốc tự.
Ở trong miếu cầu phúc là một chuyện, nhưng ăn uống có chút kham khổ, trừ gương mặt bánh bao của Liễu Chiêu huấn có làm thế nào cũng không biến mất được, mấy mỹ nhân còn lại đều có những mức độ gầy gò khác nhau. Thời điểm đến vấn an ta, mặc dù không tiện biểu lộ uất ức, nhưng trên mặt ít nhiều cũng có một phần u oán.
Trịnh Bảo Lâm là người thẳng thắn nhất, sau khi hành lễ liền liên tiếp ho khan để làm màn dạo đầu. "Nhiều ngày không gặp, thật sự rất nhớ nương nương, thấy nương nương thần thái phi phàm, tảng đá trong lòng tiện thiếp mới có thể buông xuống được."
Thân thể Trịnh Bảo lâm yếu đuối, gió thổi trúng cũng có thể ho khan đến mười ngày nửa tháng, mặc dù cũng có một cỗ phong vận điềm đạm đáng yêu, nhưng ta vẫn rất câu nệ trước mặt nàng ấy, ta sợ bản thân vô tình phất tay áo một cái, tạo ra một chút gió là có thể thổi bay Trịnh Bảo lâm.
Không biết Thái tử gia có cùng suy nghĩ với ta hay không, chỉ là khi hắn làm việc cùng Trịnh Bảo lâm, ta để ý thấy mỗi lần hắn đặt bút xuống đều liếc nhìn Trịnh Bảo lâm, giống như đang đối xử với một bụi hoa trinh nữ vậy, tiếng động lớn một chút cũng sẽ khiến cho nàng sinh bệnh.
Thể cốt của nàng ấy không tốt như vậy, chuyện thị tẩm dĩ nhiên là miễn bàn tới, mỗi lần đến quy định hai ngày, không phải đúng lúc thấy hồng, chính là tái phát ho khan, về sau mọi người dứt khoát làm như không có chuyện này. Lúc này thể cốt của Trịnh Bảo lâm mới chậm rãi tốt hơn một chút, mỗi tháng thỉnh thái y hai ba lần là đủ rồi.
Như vậy những mỹ nhân mềm mại thích ăn thịt này, lại bị ta túm đến miếu ăn chay bảy tám ngày, oán khí trong đáy mắt quả thật đều muốn ngưng tụ thành thực chất rồi. Ta cũng có vài phần áy náy, vì đối phó Lý Thục viện và Mã Tài tử, không thể không liên lụy đến Trịnh Bảo lâm và Khương Lương đễ, khiến ta có chút băn khoăn.
"Nếu Bảo Lâm cảm thấy không thoải mái, vậy trở về nghỉ ngơi đi, truyền Vương thái y tới xem mạch cho ngươi có được không?"
Vương thái y là người đức cao vọng trọng nhất trong Thái Y viện, phi tần tam phẩm trở xuống không có khả năng truyền triệu, ta mời hắn đến chẩn mạch, có thể nói đã cho Trịnh Bảo lâm đầy đủ mặt mũi rồi.
Trên mặt Trịnh Bảo lâm nhất thời hiện lên hai luồng đỏ ửng, nàng ấy dịu dàng nói. "Tạ nương nương quan tâm, chỉ là mạch tự của tiện thiếp, Quân thái y là người nắm rõ nhất, nên không cần phá lệ phiền đến Vương thái y."
Quân thái y vào Thái Y Viện cũng được hai năm, vẫn chưa có tiếng tăm gì, nhưng Trịnh Bảo lâm lại đặc biệt tin cậy y thuật của hắn, yêu cầu hắn điều trị chứng hen suyễn của nàng, rất là thoải mái.
Ta cũng biết lắng nghe: "Được, Trịnh Bảo lâm nói người nào được, chúng ta liền mời người đó."
Như đã nói từ trước, cho dù người trong thiên hạ đều biết Tô Thế Noãn ta là loại mặt hàng nào, nhưng thời điểm diễn trò vẫn nên có biểu hiện rộng lượng hiền huệ mới phải.
Trịnh Bảo lâm hài lòng thi lễ với ta. "Như vậy tiện thiếp xin phép cáo lui trở về phòng trước."
Nàng chân thành đứng dậy, không ngừng ho nhẹ, bước ngang qua ba mỹ nhân cổ dài, thản nhiên rời khỏi điện.
Trong Đông Cung này, ta có năm cấp dưới, trừ Liễu Chiêu huấn, thì Trịnh Bảo lâm là người dễ chịu nhất, cũng bởi vì người ta căn bản không đặt Thái tử gia ở trong mắt. Nếu một mỹ nhân sống ở Đông cung mà không thèm để ý đến Thái tử gia, thì Thái tử phi như ta, sao lại không biết xấu hổ làm khó nàng?
Ba mỹ nhân còn lại thì không giống như thế, chẳng những không dám oán trách, mà còn bắn liên hồi tán dương ta. "Tạ nương nương khoan dung, đã cho thiếp thân cơ hội cầu phúc, ai cũng nói Đại Báo Quốc tự hương khói linh nghiệm...."
Vừa nói vừa dài cổ nhìn về phía Đông điện.
Cửa phòng Đông điện đóng chặt chính là tín hiệu Thái tử gia đang ở Đông cung, khi Thái tử gia không có ở đây, cửa Đông điện thường xuyên mở lớn, để hạ nhân dễ dàng quét dọn.
Đã lâu không có ai dụng tâm diễn trò cho ta xem như vậy, ta cảm thấy có mấy phần cảm động, vừa chống cằm, vừa say sưa thưởng thức tiết mục của ba người bọn họ, không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Liễu Diệp Nhi, muốn ta đuổi các nàng trở về.
Ba người này giống như ba hoa đán trẻ tuổi, mặc dù đều cùng một loại, nhưng tư thái cùng kỹ thuật xướng ca, đều mang đậm dấu viết riêng của từng người. Chẳng hạn như Khương Lương đễ đây, không hổ danh xuất thân Giang Nam, mỗi hành động cử chỉ đều mềm mại đáng yêu rung động lòng người, có thể dùng hai chữ thanh khiết để hình dung, chỉ ngóng nhìn Thái Tử Gia thôi cũng thuần khiết như vậy, dường như muốn nói rằng: ta là Lương Đễ của Đông cung, trách nhiệm của ta chính là hầu hạ Thái Tử Gia, có thể nhìn thấy Thái Tử Gia, đương nhiên là phúc phần của ta.
Mã Tài Tử thì lại khác, khóe mắt đuôi mày của nữ nhân này đều phảng phất nét phong tình, thật là dùng uy vũ to lớn của cha hắn cũng ngăn không được, nếu không phải Liễu Chiêu huấn đã nói rõ với ta, ta căn bản cũng không nghĩ tới một nữ nhân quyến rũ như thế này lại còn là xử...nữ. Nàng ta dĩ nhiên đang mong đợi Thái tử gia hiện thân, nhưng nhìn qua cũng có thể nhận ra dụng tâm không thuần túy, dường như xuyên qua sọ não của nàng ta, có thể nhìn thấy một tính toán đang nhanh chóng bắt đầu rục rịch: thời gian không còn nhiều lắm, Mục Các Lão sắp phải cáo lão rồi, nếu không bắt được Thái Tử, nàng ta sẽ không còn đất dung thân ở Đông cung.
Rõ ràng biết ta đặc biệt không thích, nàng ta vẫn có thể trưng ra khuôn mặt tươi cười, nhẹ giọng nịnh nọt: "Nương nương thật khoan dung độ lượng, tỷ muội chúng ta đi cầu phúc chuyến này quả thật đã nhận được không ít lợi ích."
Lý Thục Viện lại có biểu hiện hoàn toàn khác, nàng ấy và ta cũng nhận thức nhau lâu nhất, phần lớn thời gian chung sống, ta phải gọi nàng ấy một tiếng Lý tỷ tỷ. Cho nên khi người khác tôn xưng ta một tiếng nương nương, tự xưng thần thiếp, nàng cũng chỉ có thể mang sắc mặt âm trầm, không nói lời nào.
Nói về quyền thế Lý gia không thua Tô gia, vậy thì có cái gì thua kém Tô gia, đó chính là bản lãnh của ca ca Lý Thục Viện không bằng ca ca ta. Chẳng qua những năm gần đây trên triều đình đã ủng hộ cho thái tử không ít, vì vậy nàng ấy tự cảm thấy so với ta cũng có một hai phần tư cách, lúc này đã không nhịn được bày ra trên mặt, trắng trợn nhìn tới nhìn lui Đông điện.
Mặc dù có thể nói Thái Tử Gia và ta phu thê bất hoà, ta không thích hắn, hắn cũng không thích ta. Nhưng hắn lại có một ưu điểm, có thể miễn cưỡng duy trì bình yên vô sự giữa chúng ta.
Giữa Tô gia và Lý gia, cho đến bây giờ Thái Tử Gia luôn tỏ rõ quan điểm thiên vị Tô gia chúng ta hơn.
Thái Tử Gia chỉ cần thiên vị Lý gia một chút, ta chắc chắn sẽ không khi dễ Lý Thục Viện ít như vậy.----cũng may, cũng may, nói thật ta cũng thích tính tình của nàng ấy, ít nhất cũng rất sảng khoái.
Ta ngắm nghía vẻ mặt của mấy người đó thêm một lúc, mới tâm bất cam tình bất nguyện, cuối cùng cũng đầu hàng ánh mắt sắt như đao của Liễu Chiêu Huấn.
"Đúng rồi." ta làm ra vẻ như bất chợt nhớ ra. "Ba người các ngươi phong trần mệt mỏi, sao còn không đi rửa mặt nghỉ ngơi?"
Lý Thục Viện rốt cuộc cũng không nhịn được liếc ta một cái. "Nương nương! Ba tỷ muội chúng ta lăn qua lăn lại mấy ngày ở Đại Báo Quốc, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, còn không phải vì cầu phúc cho Thái Tử Gia và người sao?"
Lời nói thật dễ nghe nha, nhìn dáng vẻ của Lý Thục Viện cũng dư biết cầu phúc chắc chắn cũng không có phần ta.
"Hôm nay trở về gặp người là muốn truyền đạt lại tâm ý của chúng tỷ muội. Nhưng cũng đã nhiều ngày không được nhìn thấy Thái Tử Gia, vừa mới ngồi xuống ngài liền đuổi người --- thật không giống nương nương khoan dung độ lượng thường ngày nha!"
Nhìn đi, nhìn đi, đây chính là phong thái của Lý Thục Viện. Không phải rõ ràng muốn nói ta phách sủng Đông cung, chèn ép phi tần, không cho các nàng thân cận cùng thái tử sao?
Mã Tài Tử và Khương Lương Đễ mặc dù không lên tiếng, thế nhưng nhìn vẻ mặt hoàn toàn tán đồng của bọn họ, thế nào cũng không đỡ nổi.
Ta tức giận, nhưng cũng lười quản các nàng.
"Thục Viện nói đúng." Ta hiền hòa nói. "Thân thể Bản phi hôm nay thật sự có chút khó chịu, lại quên để ý tâm tư của các muội. Nếu đã như vậy, cũng không làm cản trở các muội nữa. Tiểu Bạch Liên, Tiểu Tịch Mai ở lại chánh điện hầu hạ ba vị muội muội uống trà, Liễu Chiêu Huấn đến bóp chân cho Bản phi."
Ba vị phi tần lập tức mặt mày hớn hở, đứng dậy hành lễ. "Tạ nương nương rộng lượng."
Ta buồn bã ỉu xìu phất tay, mang theo Liễu Chiêu huấn vào Tây điện.
Ở Đại Báo Quốc Tự, chuyển kinh thật sự là một công việc cực khổ. Nhớ năm đó trước khi cha mẹ ta qua đời, ta và tẩu tẩu cũng đã đi chuyển kinh một lần, sau nửa tháng ta gầy đến nỗi trên người không còn một chút thịt, thế nhưng vẫn không thể vãn hồi tính mạng của cha mẹ ta. Chính từ lúc đó ta mới nhận ra chuyển kinh tuyệt đối là một loại công việc dày vò tinh thần người sống, khiến cho con người ôm tuyệt đại hi vọng đi vào trong miếu, khi trở ra lại bị sự thật lạnh lùng quật ngã xuống đất.
Nói thí dụ như ta, sau khi trở về phủ không được bao lâu thì cha mẹ ta qua đời --- ta gần như muốn phái người đến Đại Báo Quốc Tự đập phá. Lại thí dụ như mấy vị phi tần kia, chỉ sợ sau khi trở về cung nhìn thấy ta vẫn còn nhảy nhót tung tăng, không đạt được ước nguyện to lớn mà bọn họ đã nguyền rủa ta trong lúc chuyển kinh, chắc hẳn cũng đều mất đi rất nhiều lòng tin với thế tục.
Liễu Chiêu Huấn đây thì ngược lại, thuộc loại người không bị chuyển kinh giày vò.
Bởi vì nàng căn bản không hề tin vào Phật pháp.
"Ta thật đúng là buồn bực." Ta hỏi Liễu Chiêu Huấn. "Trong thời gian chuyển kinh, uống nước muối ăn đậu hũ cũng không thể làm cho ngươi gầy đi một chút nào. Để ta xem một chút, xem một chút, sao lại có vẻ mập hơn trước nữa!"
Liễu Chiêu Huấn cười nhạt. "Thật khó có cơ hội xuất cung, sao có thể không nếm thử vịt hấp muối của Xuân Minh Lầu, chân vịt thiên thê của Ngọc Hoa Thai, phỉ thúy đắp vi cá của Chung Tân Đường, thiên lý thuyền quyên của Tiểu Mạn Lâu..."
"Ngừng!" Ta vội vàng cắt ngang, không khỏi căm tức nhìn Liễu Chiêu Huấn. "Ngươi ăn cũng ăn rồi, sao phải kể ra để ta thèm như vậy!"
Haiz, nhớ ngày đó đường phố vừa mới lên đèn, ta trái mang theo Liễu Diệp Nhi, phải mang theo ca ca tẩu tẩu, tại quán ăn nổi tiếng Tứ Cửu Thành đã để lại bao nhiêu đoạn hồi ức lỗi lạc. Mỗi lần vào cung thỉnh an, niềm vui thú lớn nhất của ta chính là dùng những món ăn nổi tiếng chọc cho Thái tử và Thụy vương thèm chảy nước miếng. Không nghĩ đến một ngày vật đổi sao dời, ngay cả ta cũng bị làm cho phát thèm.
Nhất thời cảm thấy có chút thương cảm, ta không nhịn được ý nghĩ muốn trả thù liền ngắt nhéo vùng eo mập mạp của Liễu Chiêu Huấn. "Ta thấy dường như ngươi chỉ mong sao được tại ngoại qua tết Đoan Ngọ, đáng hận mà, eo ngươi quả thật đã phì ra hai tấc rồi."
Liễu Chiêu Huấn trừng mắt nhìn ta, vỗ vỗ vào cái bụng nhỏ giống như bánh bao, rồi cười nhăn mặt. "Ta thật cao hứng nha, ta ăn được, ngươi quản ta sao?"
Chúng ta náo loạn một hồi, Liễu Chiêu Huấn liền đứng lên, thong thả bước đến trước cửa điện, xuyên qua khe cửa phiền não nhìn về hướng chánh điện, lầm bầm. "Sao Thái Tử Gia vẫn chưa ra đuổi bọn họ? Ta còn có chánh sự muốn nói với ngài ấy."
"Chuyện gì?" Ta ngay lập tức dựng lỗ tai lên."Chúng ta đến tịnh phòng thảo luận."
Tây điện bên này và chánh điện chỉ cách nhau một cánh cửa, mặc dù ba phi tần bên ngoài chưa chắc đã nghe được đối thoại của chúng ta, nhưng chung quy vẫn có chút không an tâm, vào tịnh phòng thảo luận là tốt nhất, vách tường lại dày, đóng cửa lại là cực kỳ kín đáo. Ta thích nhất là cùng Liễu Chiêu Huấn ở tịnh phòng tính toán bỉ ổi.
Liễu Chiêu Huấn khinh bỉ nhìn ta, bất đắc dĩ theo ta tiến vào tịnh phòng, sau đó xoay người nhìn ra bên ngoài một lượt, mới khép cửa lại, nhỏ giọng giao phó với ta."Chuyển kinh lần này, trừ Khương Lương Đễ ra, mấy mỹ nhân còn lại đều được tiểu hòa thượng đưa đồ."
Cung cấm Đại Vân vô cùng nghiêm ngặt, muốn đưa đồ vào trong cung không phải là chuyện đơn giản, hiếm có cơ hội xuất cung, những người có chút hiểu biết chắc chắn sẽ không bỏ qua. Ta gật đầu. "Sao chứ, lại có người dám đưa xuân cung đồ?"
Lý Thục Viện nôn nóng tiến cung, nghe nói mãi cho đến khi vào cung cũng không biết chuyện đó đến tột cùng là xảy ra như thế nào, khiến mẹ nàng ta gấp đến nghẹn --- nếu nàng ta chỉ là chủ mẫu của một gia đình danh gia vọng tộc, dĩ nhiên có thể từ từ học, nhưng là phi tần của thái tử nếu không biết cách hầu hạ nam nhân, sao có thể tranh sủng với ta? Triều kiến tết năm ngoái, bà ấy đã lén lút nhét xuân cung đồ cho Lý Thục Viện, vừa vặn bị Liễu Chiêu Huấn bắt gặp, Lý Thục Viện cáo bệnh ước chừng hai tháng không dám lộ diện trước mặt mọi người.
Liễu Chiêu Huấn cười đến mức xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn thường ngày: thường ngày nói chuyện cũng chỉ có 18 nếp nhăn, nụ cười này đã làm xuất hiện 32 nếp nhăn.
"Đồ thú vị như vậy đâu chỉ có xuân cung đồ." Nàng nhỏ giọng. "Ngài có còn nhớ trước đây Đại Thiếu Gia đã từng nói, có một loại dược được đặc biệt điều chế cho cô nương thanh bạch trong bát đại ngõ hẻm ăn hay không, cho dù nàng ta tam trinh cửu liệt, chỉ cần hạ một chút dược cũng sẽ mơ mơ màng màng xuân tình bộc phát, lúc đó cũng chỉ có thể mặc cho người định đoạt?"
Ta lập tức bụm miệng lại, suýt chút nữa đã kêu lên. "Cái gì? Loại thuốc như vậy cũng dám mang vào trong cung.?"
"À, dược lực mạnh như vậy, bọn họ cũng không dám." Liễu Chiêu Huấn lập tức tạt cho ta một gáo nước lạnh, nhìn nét mặt thất vọng của ta rồi nói tiếp. "Chỉ là nói chung cũng không sai biệt lắm, ta đã trộm một ít rồi tìm người thử qua, đại khái so với cái loại người biết thì ôn hòa hơn một chút. Nhưng tác dụng thúc tình thì vẫn vậy."
Ta lập tức phấn chấn. "Lại trêu chọc ta -- là ai to gan như vậy!"
Không đợi Liễu Chiêu Huấn trả lời, ta đã có đáp án: "Nhất định là Mã Tài Tử!"
Liễu Chiêu Huấn nhìn ta, lại nở nụ cười 32 nếp nhăn: "Điều này còn phải nói sao? Trừ nàng ta ra, còn có ai to gan như vậy, hạ lưu như vậy?"
Thật ra thì ta cảm thấy Thái Tử Gia, ta và Liễu Chiêu Huấn những lúc cần thiết cũng có thể hạ lưu hơn rất nhiều so với Mã Tài Tử. Bất quá Liễu Chiêu Huấn và ta dĩ nhiên sẽ không ngu đến mức công khai sự thật này.
"Đáng tiếc, nàng ta có Mục Các Lão, ta cũng có Liễu Diệp Nhi nha." Ta hả hê nói, "Bị bức thành bộ dạng này, đáng thương quá, dứt khoát phải thành toàn cho nàng ta-- ngươi cẩn thận chú ý, chờ qua tết Đoan Ngọ, chúng ta sẽ thương lượng chuyện này tỉ mỉ hơn."
Liễu Chiêu Huấn nói cho ta thêm vài chuyện vụn vặt trong nhà-- dưỡng mẫu lo lắng sao ta vẫn không có tiểu bảo bảo, trong nhà tất cả đều rất tốt, ngay cả mấy con mèo hoang cũng mượt mà bỏng bẩy-- sau đó mới cùng ta ra khỏi tịnh phòng.
"Tại sao còn chưa đi?" Nàng thong thả bước đến trước cửa điện nhìn một chút, lại chỉ biết chắc lưỡi hít hà.
Ta mở hộc tủ, lôi thăng quan đồ và xúc xắc linh lung ra. "Không nhanh như vậy đâu, gọi Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai vào, chúng ta cùng chơi thăng quan đồ*."
Liễu Chiêu Huấn xoay người liếc ta một cái.
Ta nhún vai.
"Thái Tử Gia sáng sớm đã phải đến chỗ Mèo Mập, không tới giờ ăn cơm tối, hắn chắc chắn sẽ không trở lại. Ngươi cũng không phải không biết, Mèo Mập thích nhất là nói chuyện chánh sự qua bàn rượu. Nếu bọn họ muốn chờ, vậy để cho bọn họ chờ thật tốt đi!"
Đối với Ngô đại học sĩ, ta quả thật rất thiếu kính trọng, ngày trước còn nhớ thêm hai chữ mèo mập sau học sĩ, hiện tại những chữ này cũng lười treo trên miệng.
Liễu Chiêu Huấn nhất thời im lặng.
"Cánh cửa đó......"
"Mùa xuân gió lớn lắm, khi Tiểu Bạch Liên quét dọn chánh điện bụi bặm quá nhiều, ta bảo nàng ấy đóng cửa lại tránh cho đồ đạc bám đầy đát cát." Ta chớp chớp mắt, cầm chén đựng xúc xắc lên lắc lắc tạo nên những âm thanh thanh thúy. "Khai đại hay khai tiểu?"
Trên mặt Liễu Chiêu Huấn xuất hiện muôn vàn cảm xúc, dường như đang giằng co xem nên mắng ta hay khen ta.
Một hồi lâu, nàng ấy mới hung hăng phun ra mấy chữ. "Khai đại!"
Ta hài lòng cho rằng lấy khí thế hiện tại của ta, nàng ấy kêu đại ta nhất định khai tiểu, mở chén ra nhìn vào, haiz, cư nhiên khai đến đại nha.
--- ------o---- -----o---- -----
(**Thăng quan đồ là một trò chơi thời cổ đại Trung Quốc. Cách chơi cũng tương tự như cờ tỷ phú. Hai người chơi trở lên, thay phiên đổ xúc xắc để quyết định người đi trước, đi tới hoặc đi lui. Người chơi nào đạt được vị trí Thái sư trước thì thắng.)