Chương 3: Chạm mắt

( Tàn tiệc , Thẩm Thanh tranh thủ ở lại chút đỉnh góp vui nâng rượu cùng ba mẹ Phó Oánh , họ trước đây không biết giúp cô bao nhiêu thứ , ngay cả tiền cũng cho một con số nhất định giúp Thẩm Thanh trang trải đời sinh viên , ân sâu nghĩa nặng ))

- Chà , Tiểu Thanh dạo này lớn tướng quá , thật sự trưởng thành rồi .

Thuỵ Nghiên nói , tay xoa xoa đầu đứa nhóc ngày nào còn nũng nịu đứng dưới chân bà xin kẹo nay đã cao hơn một cái đầu , nói chuyện phải ngước nhìn khổ sở vô cùng . Mẹ Phó Oánh tên thật là Thái Thuỵ Nghiên , một họ vô cùng hiếm ở Trung Quốc . Siêu nhân tính nhẩm và là người phụ nữ mẫu mực trong gia đình . Thái Thuỵ Nghiên từng đoạt giải thần học tính nhẩm năm bà 15 tuổi , không hiểu sao Phó Oánh này lại không được di truyền gen của mẹ , chỉ được cái mồm mép láu lỉnh , linh hoạt như cha .

- Nói quá rồi , cháu nào có trưởng thành , chỉ là làm quen với cuộc sống nhanh nhảu đến mức tuyệt tình này thôi

- Nào , nâng ly chúc mừng cháu gái nhỏ đã hoàn tất nghĩa vụ quân sự

Phó Cẩm Hoành vừa nói xong , tay ông nâng ly rượu , một hơi chén sạch , thoải mái nhắm lim dim đôi mắt . Thuỵ Nghiên biết người chồng này của mình , uống không bằng ai mà cứ mồm to , cuối cùng say thành cái dạng gì rồi ? Bực bội , bà đẩy vai Phó Cẩm Hoành , mắt hằn lên , cao giọng

- Say rồi , mau nhấc mông lên lầu

Phó Cẩm Hoành cười cười , lảm nhảm hát vài câu yêu đương tỏ tình gì đó rồi hôn chụt lên má Thuỵ Nghiên , bà tức đến mức hộc máu , đá vào chân ông

- Lảm nhảm cái gì . Không mau lên ?

Thẩm Thanh cười lớn , lâu rồi vẫn chưa được cười sảng khoái như thế . Có lẽ môi trường quân ngũ quá mức khắc nghiệt , khiến cô cũng quên mình đã có những vui vẻ trước đây như thế nào

11:30 tối , khá trễ . Người ở trong sảnh tiệc đã tan ra gần hết , chỉ còn lại vài cặp tình nhân cũng nhân viên túc trục ca đêm . Thành phố quá mức ồn ào giờ mới yên tĩnh về đêm đôi chút . Ngoài những cái club hoạt động xuyên đêm thì hình như xung quanh chỗ nào cũng đóng cửa . Thẩm Thanh đứng ngoài đường , lười lấy điện thoại bắt xe nên đứng đó ngáp lên ngáp xuống , chờ xe đi qua . Cỡ 15 phút sau , Không có chiếc nào đi qua , miệng khẽ chửi đổng rồi lấy điện thoại bắt xe qua app .

Thẩm Thanh lục trong balo , lục nát cũng không thấy . Bỗng mắt mở to , sực nhớ hồi nãy lo nói chuyện nên để quên trên bàn ăn . Cô vò đầu bứt tai , định bụng nhờ nhân viên nhưng lại thôi , tự mình vào lấy đỡ phiền \

Một vài vòng đã tới phòng ăn ban nãy , Thẩm Thanh vừa bước vào đã nge tiếng nôn khan không ngừng , là giọng của nữ , trông rất yếu ớt .

Hiểu Kì trên tay cầm cái xô đỏ chói , ngồi trên ghế tiệc không ngừng nôn lấy nôn để . Không biết nôn ra thứ gì mà cô ta vẫn cứ nôn . Bên cạnh là bóng dáng cao lớn , tay vuốt nhẹ dọc từ sóng lưng cô ta xuống tới thắt lưng , trong mắt ngập tràn tia lo lắng cùng yêu thương . Sở Ly đợi người kia xong chậm rãi đưa khăn giấy cho cô ta , kèm theo ly nước ấm

- Đã đỡ hơn chưa ?

Hiểu Kì mỉm cười , xua xua đôi tay phất trần nhỏ bé

- Em không sao đâu , thấy khó chịu chút thôi .

Dù vậy , mặt cô ta vẫn tái nhợt không huyết sắc , khẽ thả lỏng thân người mình dựa vào Sở Ly , tay còn lại ôm lấy eo gầy của hắn

- Cảm ơn anh

Thẩm Thanh định lấy điện thoại , cư nhiên thấy một màn trân trân trước mắt . Không cảm xúc chỉ muốn lấy nhanh điện thoại rồi ra về , không ngờ ông trời còn không đứng về phía cô , trên bàn không thấy điện thoại đâu cả , chỉ có cái bàn trống hoang . Cô lo lắng tìm trên tìm dưới , điện thoại cô có nhiều dữ liệu quan trọng , nếu mất thì thực sự không ổn

- Này , em trai , đang tìm cái gì thế?

Thẩm Thanh quay đầu nhìn chị phục vụ . Thời khắc đó , tim chị ta như đứng lại , nhìn trân trân không chớp mắt người trước mắt . Chị ta như lần đầu gặp minh tinh , cứ đứng ngồi không yên

- Em đẹp trai , đang tìm cái gì ?

Chị ta nói rất lớn , ít nhiều cũng thu hút sự chú ý của người khác . Cô biết Sở Ly cũng để ý đến , chỉ là anh ta không quay đầu , nên mọi cảm xúc trong mắt đều bị giấu vào trong

- Tôi tìm điện thoại

Vừa dứt , chị ta liền cau mắt , trong túi nhân viên lấy ra cái điện thoại nhẵn bóng đen tuyền , chìa ra trước mặt cô

- Cái này phải không ?

Nhận lại được điện thoại , vô cùng mừng rỡ tra lại số danh bạ rồi thở phào , chưa bị xem trộm cái gì hết . Chị ta chìa điện thoại mình ra , ngỏ ý muốn xin số Weibo . Sau khi trao đổi xong , Thẩm Thanh liền quay đầu ra cửa , trước khi đi còn nghe một câu nhức tai

- Em đẹp trai , nhớ liên lạc với chị

Chị phục vụ nói xong rồi chạy đi vun vút , mấy giây sau đã biến mất sau sảnh tiệc . Cô thở phào , một ngày mệt mỏi . Bỗng , như có gì thôi thúc , Thẩm Thanh quay đầu lại nhìn cặp tình nhân ở kia . Vừa quay đầu , đã kịp chạm đôi mắt thâm sâu hoang dã của Sở Ly đang chằm chằm liếc nhìn cô . Quả Là rùng mình đi , cái chạm mắt khiến toàn bộ điện năng trong người chạy dọc từ đầu ngón chân lên đến đỉnh đầu , cực kì khó chịu .

Khắc sau , quay người rời đi , không hề nhìn lại .