Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 4: Tâm bệnh tỷ tỷ.
Người dịch:
Nguồn: feiku.
- Vô Song. Tiểu tử Trương Hiển của Trương gia uy hiếp ngươi thế nào, dụ dỗ ngươi quyết đấu ra sao? Kể lại chi tiết cho phụ thân.
Mặc dù nhi tử sống lại nhưng nộ hỏa trong lòng Tần Liên Sơn không vì thế tiêu tán. Trương gia danh vọng tuy lớn, địa vị càng cao hơn Tần gia một bậc nhưng cũng không thể khiến Tần Liên Sơn cúi đầu.
Hắn trước mặt nhi nữ bảo trì phong phạm, âm thầm mài thương chuẩn bị báo thù là chuyện có thật. Nhưng cũng không vì cừu hận nay làm mờ mắt.
Tần Vô Song bị bức bách ra sao, bị dụ dỗ thế nào đều lưu lại trong đầu Võ Tinh Hà. Chỉ là hắn căn bản không có ý định truy ngược ký ức.
Võ Tinh Hà lạnh nhạt nói:
- Phụ thân. Chuyện quá khứ không cần nhắc lại. Chúng ta phải nhìn về tương lai.
Võ Tinh Hà cũng không mạnh miệng, dù sao với thân phận của hắn lúc này mạnh miệng là không hợp lý.
Trương gia vọng tộc? Trương gia nhị công tử Trương Hiển?
Võ Tinh Hà căn bản không quan tâm tới họ. Tần Vô Song trước đây sợ họ như hổ lang, hãy để chuyện này trôi vào quá khứ. Võ Tinh Hà hắn nếu đã sống lại nhất định không cần quan tâm tới nhân vật nhỏ này.
Cái hắn chú ý là bố cục La Giang quận, thậm chí cả Bách Việt quốc.
- Nhìn về tương lai...
Tần Liên Sơn lẩm nhẩm câu này, kinh ngạc nhìn nhi tử của mình. Nhi tử trước mặt nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.
Với tính cách cực đoan của Tần Vô Song khi mở miệng sẽ tràn đầy oán hận, khổ luyện gấp bội, lập chí báo thù. Sau lúc này có vẻ lạnh nhạt, tựa hồ như đã quên sỉ nhục trước đó?
- Phụ thân. Nhìn về tương lai không có nghĩa quên đi cừu hận này.
Võ Tinh Hà dù sao kiếp trước cũng là Tông sư võ học, liếc mắt đã nhận ra tâm tư phụ thân.
- Nhưng chỉ có cừu hận không thể giúp Tần gia ta thoát khốn cảnh.
Tần Liên Sơn kinh ngạc, miệng mở lớn tới độ có thể nhét vào vài chiếc bánh bao. Đây thật sự là điều nhi tử của mình nói sao? Cảnh giới tựa hồ tăng lên rất nhiều.
Chẳng lẽ nhi tử sau trận chiến đó đã thành thục, thông suốt hơn?
Kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc nhưng Tần Liên Sơn vẫn gật đầu nói:
- Vô Song. Ngươi nói không sai. Chúng ta phải nhìn về tương lai. Sau này ngươi không cần phải tới võ đồng viện. Từ nay trở đi ngươi toàn lực tu luyện võ kỹ tổ truyền. Hừ. Ta không tin võ kỹ tổ truyền của Tần gia ta lại không thể bồi dưỡng ra một cường giả chân chính. Tần gia ta trước kia giàu có, hôm nay vì một vài nguyên nhân suy sụp nhưng cũng chưa tới mức để người ta xâm chiếm.
Nói về tổ tiên, ngữ khí của Tần Liên Sơn cũng mang theo chút kiêu ngạo, tự hào cùng một phần cố chấp quật cường.
Nhìn Tần Liên Sơn không biết vì sao trong lòng Võ Tinh Hà mất tự chủ, tính cách này so với kiếp trước của hắn thật sự không sai biệt.
- Đúng vậy. Vô Song. Nếu quay lại võ đồng viện sớm muộn gì cũng bị bọn họ khi dễ. Không bằng ở lại Đông Lâm trấn.
Tần Tụ vừa gấp gáp trở về đã mở miệng nói.
Đối mặt với sự quan tâm này, không hiểu vì sao trong lòng Võ Tinh Hà vô cùng xúc động. Cảm giác này khiến hắn lần đầu biết được gia đình là thế nào?
Gia đình, tình thân, tỷ tỷ...đó là những thứ Võ Tinh Hà tiếc nuối nhất kiếp trước khi hắn sắp chết. Lúc này trời cao cho cơ hội sống lại, lẽ nào hắn có thể buông tha?
Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình?
Nghĩ tới đây, Võ Tinh Hà mở miệng nói:
- Phụ thân. Trước tiên không vội quyết định. Giao long tới đâu cũng có thể phiên giang đảo hải. Mãnh hổ tới nơi nào cũng có thể ngạo khiếu sơn lâm.
Buổi nói chuyện này khiến Tần Liên Sơn cùng Tần Tụ liên tục nhìn nhau, trong lòng hiển nhiên rung động vì những biến hóa trên người " Tần Vô Song".
Võ Tinh Hà nhìn bộ dạng của bọn họ biết bản thân hắn bộc lộ hơi nhiều khiến người nhà bị hù dọa. Dù sao so với Tần Vô Song trước đây khác biệt một trời một vực.
Tần Tụ liếc nhìn phụ thân, Tần Liên Sơn lập tức hiểu ý nói:
- Vô Song. Ngươi vừa tỉnh lại cần nghỉ ngơi nhiều. Đêm đã khuya trước hết hãy ngủ một giấc, chuyện khác để mai nói.
Võ Tinh Hà lúc này cũng muốn một mình yên tĩnh, sắp xếp thông tin trong đầu.
Hắn muốn làm rõ tại sao Trương gia lại có oán cừu sâu đậm với Tần gia? Vì sao nhất định phải đẩy Tần gia xuống vực?
Thắc mắc này cũng không khó giải đáp, Võ Tinh Hà sau khi sắp xếp thông tin liền hiểu được.
Nguyên nhân chính là lợi ích, xuất phát điểm chính là bốn năm sau cả nước tiếp tục" Gia tộc luận phẩm".
Nếu Tần Vô Song chết, Tần gia sẽ mất đi người nối dõi.
Mất đi người nối dõi đồng nghĩa với việc bốn năm sau " Gia tộc luận phẩm", Tần gia sẽ mất đi tư cách quý tộc.
Mất đi tư cách quý tộc, ba ngàn mẫu ruộng phì nhiêu, một xưởng ép dầu, mấy chục mục trường, mấy chục mẫu ngư trường, còn có hai ba mươi cửa hàng của Tần gia sẽ đổi chủ trong nháy mắt.
Chưa cần kể tới tổn thất về kinh tế, càng nghiêm trọng hơn là tổn thất về chính trị. Trong thế giới này giữa quý tộc và bình dân tồn tại bức tường không cách nào vượt qua.
Bên kia bức tường quý tộc hưởng đủ loại đãi ngộ ưu việt, mà phía bình dân đấu tranh vô cùng mãnh liệt, nhiều đãi ngộ thậm chí không chạm tới cửa nhà.
Bởi vậy mới nói, muốn thay đổi vận mệnh một người trước hết phải thay đổi địa vị gia tộc.
Trong trí nhớ của Võ Tinh Hà, địa vị gia tộc thể hiện rất rõ qua biểu hiện của bất kỳ ai trong thế giới này.
Sau khi có được tin tức đầy đủ, Võ Tinh Hà cẩn thân nhớ lại âm mưu nhắm vào Tần Vô Song. Nguyên nhân xuất hiện âm mưu này chính là " Gia tộc luận phẩm" bốn năm sau, mục tiêu chính là sản nghiệp Tần gia.
Thiên hạ biến chuyển đều vì lợi ích.
Xem ra nhận xét này bất luận cổ kim, bất luận thế giới nào đều chính xác.
Suy nghĩ cẩn thận hơn, Võ Tinh Hà có chút đồng cảm với Tần gia, đồng thời càng khắc sâu nhận thức về thân phận mới.
Trong thế giới này gia tộc chính là gốc rễ sinh tồn, với thân phận người thừa kế duy nhất của Tần gia, mặc kệ tình nguyện hay không, Võ Tinh Hà vẫn phải gắn chặt với thân phận này.
Đương nhiên Võ Tinh Hà không chút miễn cưỡng. Chuyện hắn đã không muốn làm, bất luận thế nào cũng đừng mong hắn thực hiện.
Đối với gia đình này hắn vô cùng đồng cảm, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tụ, hắn đã nhớ lại tỷ tỷ ở kiếp trước.
Sự quan tâm của tỷ tỷ với đệ đệ ở hai thế giới cơ hồ không khác biệt.
Kiếp trước hắn không thể bảo vệ hảo tỷ tỷ, kiếp này lẽ nào rơi vào vết xe đổ đó?
Lúc này địa vị Tần gia đã xuống quá thấp, thậm chí Võ Tinh Hà hoài nghi, Tần gia liệu có thể chống đỡ tới kỳ " Gia tộc luận phẩm" bốn năm sau?
Võ Tinh Hà kiếp trước là một Tông sư võ học sống trong xã hội Trung Quốc, hoàn cảnh sinh tồn vô cùng phức tạp, người với người cạnh tranh khốc liệt.
Nghĩ không ra sống lại trong thế giới này, đấu tranh càng nguyên thủy hơn.
Điều này khiến Võ Tinh Hà luôn thích khiêu chiến cảm giác như được bắt đầu lại, thậm chí như cá gặp nước có động lực mới.
Mang theo suy nghĩ mới, động lực mới, Võ Tinh Hà chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày thứ hai, tỷ tỷ Tần Tụ lại mang tới cho hắn một chậu nước lớn muốn rửa mặt giùm hắn. Võ Tinh Hà cũng không kháng cự, yên lặng để tỷ tỷ lau mặt.
Đột nhiên Võ Tinh Hà mở mắt nói:
- Tỷ tỷ làm sao vậy?
Tần Tụ ngẩn ra, lập tức biến sắc nói:
- Tỷ tỷ không có chuyện gì.
Võ Tinh Hà lắc đầu nói:
- Không thể. Tỷ tỷ đang có tâm sự.
Tần Tụ gương mặt đỏ bừng, cũng không thừa nhận:
- Thật sự tỷ tỷ không có chuyện gì. Vô Song, cố gắng nghỉ ngơi, sớm khôi phục trở lại tu luyện. Chuyện trong nhà không cần quan tâm.
- Tỷ tỷ. Cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì? Nếu gọi ta là đệ đệ thì không nên giấu giếm.
Nắm lấy tay Tần Tụ, ánh mắt hắn vô cùng bình tĩnh, mang theo vẻ kiên định không hề lay chuyển.
Tần Tụ bị đệ đệ nắm tay, cảm nhận được ánh mắt hắn như ẩn giấu lực lượng vô hình, khẽ nấc lên:
- Hôm qua người phụ trách báo cáo tin tức điền trang có nói chuyện với ta nửa canh giờ. Sáng nay thi thể hắn được người ta mang tới cửa trang viên...
- Sao thể có chuyện này?
Võ Tinh Hà ngây người. Xem ra cừu gia của Tần thị thực không ít.
- Là tên ác ma kia.
Tần Tụ kích động nói:
- Là tên ác ma đã hành hạ ta suốt sáu năm?
- Ác ma?
Trong trí nhớ của Tần Vô Song chưa hề có chuyện này.
Tần Tụ buồn bã rơi lệ, nói:
- Ác ma kia năm ta mười hai tuổi đã nhìn trúng ta bởi thế tuyên bố mười năm sau sẽ mang ta đi. Cũng uy hiếp phụ thân không để ta xuất giá, không được để nam tử khác tới gần. Nếu không mười năm sau hắn quay lại sẽ tận diệt Đông Lâm trấn Tần gia. Phụ thân vì sợ tính tình ngươi nóng nảy nên không nói chuyện này. Vô Song...
Võ Tinh Hà hoàn toàn ngây người, đây không phải lão hổ đoạt vợ trong truyền thuyết sao? Thế giới này vẫn còn người bá đạo như vậy?
- Người kia lai lịch ra sao?
Võ Tinh Hà tò mò muốn biết người kia ba đầu sáu tay thế nào, hay có được xuất thân Đế vương?
Tần Tụ buồn bã lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết. Sáu năm qua chỉ cần nam tử nói với ta vài câu không chết thì mất tích. Ta quả thực là sát tinh.
Từ xưa tới nay nữ nhân có số khắc phu không ít nhưng chưa lập gia đình, chỉ gặp nam nhân khác đã khắc chết, việc này nếu truyền ra danh tiếng Tần Tụ ra sao, Võ Tinh Hà dùng đầu gối cũng biết.
Đừng nói thế giới này cấp bậc sâm nghiêm, cho dù kiếp trước của Võ Tinh Hà, những điều mê tín về phụ nữ cũng không ít.
- Mười năm. Nói vậy là còn bốn năm?
Võ Tinh Hà tính toán thời gian.
Tần Tụ sắc mặt tái nhợt, ngữ khí kiên định dị thường:
- Vô Song. Ngươi đừng lo lắng. Vì gia tộc lên núi đao, xuống biển lửa tỷ tỷ cũng không sợ. Chỉ cần Vô Song ngươi có thể chống đỡ gia tộc, không để phụ thân thất vọng, không hổ thẹn với tổ tiên, tỷ tỷ có chết cũng cam tâm tình nguyện.
Võ Tinh Hà không nói lời nào, tiến tới cửa sổ, theo sau mở cửa để ánh nắng chiếu vào:
- Tỷ tỷ. Ta sẽ không để tỷ chịu đựng bốn năm.