Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 25: Phụ thân vui mừng
Người dịch: HoangHon
Nguồn: feiku.
Vị chủ khảo nhận được tin tức cũng giật mình nói:
- La Giang quận nho nhỏ như này mà cũng có võ đồng kiệt xuất như vậy sao? Điều tra rõ ràng thân phận Tần Vô Song xem thế nào?
- Bẩm đại nhân, Tần Vô Song xuất thân trong hàn môn quý tộc của Đông Lâm trấn gần La Giang quận, xem như là một quý tộc đệ tử nghèo túng. - Một gã thuộc hạ lập tức lấy ra một phần tư liệu.
- Hàn môn quý tộc xuất hiện nhân tài từ xưa tới nay đều là như vậy, đáng tiếc các nhân tài này đều bị thời thế làm cho lụi tàn đi. - Vị chủ khảo có chút cảm khái nói, rồi lập tức ra lệnh:
- Nếu như ta gặp được thì người như vậy lập tức không thể để mất, lập tức thông tri xuống, giữ bí mật thành tích của Tần Vô Song. Võ đồng trắc thí chỉ để thất đoạn võ đồng mà thôi.
- Đại nhân, nếu như nâng đỡ hắn vì sao không để cho hắn đạt được thành tích cửu đoạn võ đồng? Huống chi thành tính của hắn như vậy tuyệt đối xứng đáng là cửu đoạn. - Một tên thuộc hạ cẩn thận hỏi.
- Hắc hắc. Cái này gọi là mánh khóe. Người trẻ tuổi mà, nếu trực tiếp để cho hắn có thành tích cửu đoạn chỉ sợ hắn sẽ kiêu căng đắc ý, điều này là không tốt. Cho hắn thất đoạn xem như là ma luyện một chút, ngọc không mài không thể đẹp được. Tiểu Lục, một viên ngọc thô như vậy Chân Võ Thánh Địa chúng ta phải có được. Nhớ kỹ, phải thông tri cho kẻ bên dưới giữ bí mật, không thể để cho ngoại giới biết được tin tức này, để tránh cho các quốc gia khác tới đào góc tường của chúng ta.
Vị quan chủ khảo này ở trong Chân Võ Thánh Địa của Bách Việt quốc có chút địa vị, thuộc về những nhân vật cao tầng ở nơi đó.
- Vâng. Thuộc hạ sẽ lập tức phân phó xuống để cho bọn họ giữ bí mật.
Tần Vô Song thi kiểm tra xong thì từ trong khu vực thi đi ra, Tần Tụ cùng Tần Liên Sơn ở bên ngoài lập tức tiến lên đón cùng hỏi han.
Các vị trưởng bối bên ngoài có con đang tham gia kiểm tra cũng rất mong đợi, chỉ hy vọng con mình là người thứ nhất bước ra.
Chỉ là bọn họ không thể ngờ được người đi ra đầu tiên lại là tiểu tử Tần gia, một tên võ đồng quét sân bị trục xuất khỏi học viện.
Chẳng lẽ bị loại sớm sao? Ngoài ra còn có lý do gì để hắn đi ra sớm sao?
Phải biết rằng, kỳ thi kiểm tra mới bắt đầu chưa tới một canh giờ, thời gian để hoàn thành các nội dung còn cần một đoạn thời gian nữa.
Đây khẳng định là trong lúc thi bị trục xuất ra, tuy nói rằng Tần Vô Song ba năm trước đây đã giết chết Trương Hiển, nhưng bây giờ nhìn lại thì càng thấy ngoài ý muốn.
Mặc kệ nói như thế nào thì trong đoạn thời gian này không có khả năng có người nào thông qua được Võ đồng trắc thí.
- Vô Song, kết quả kiểm tra thế nào? - Tần Tụ quan tâm tới tiền đồ của đệ đệ mình nên vội vã hỏi.
- Bình tĩnh đã tỷ tỷ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
- Ha ha, Liên Sơn lão đệ, đừng nản chỉ. Mặc dù con ngươi sớm bị loại.... - Ngưu Đạt tiếp cận lại gần nói mấy lời chế diễu.
Tần Liên Sơn chỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng không thèm nhìn lại, hiển nhiên Tần Liên Sơn cũng hiểu được con trai mình đi ra quá sớm.
- Tần Vô Song, Ngưu Đấu nhà ta biểu hiện thế nào? - Ngưu Đấu đối với thực lực của con mình thì hiểu rất rõ, trước kỳ thi kiểm tra cả nhà đối với Ngưu Đấu kỳ vọng hắn đạt được ngũ đoạn hoặc lục đoạn.
- Ách. Dường như lúc chạy bộ hắn bị chậm lại sau cả đoàn tới nửa đường, không biết là có thể chạy hết hay không. - Tần Vô Song giả bộ hồ đồ trả lời.
- Nói bậy. A Đấu nhà ta có thực lực như thế nào ta biết rõ. - Tiểu tử Ngưu Phấn lập tức khiển trách, hắn liếc mắt nhìn Tần Tụ ở bên cạnh mà khớp xương cả người như nhũn ra.
Một tên người tên là A Đấu, một người là Ngưu Phấn, Tần Vô Song quả thực cảm thấy bội phục về cách đặt tên của Ngưu chưởng quỹ.
Ngửa mặt lên trời cười ha ha mấy tiếng, hắn lẩm bẩm nói:
- Ài. Có tin hay không thì tùy.
Trừng mắt nhìn ba người Tần gia rời đi, Ngưu Đạt nổi giận quát:
- Đố kỵ. Tiểu Phấn, ngươi nhìn đó, đây rõ ràng là đố kỵ mà.
Trương Mậu Thụy có chút hả hê nói:
- Tần Liên Sơn muốn trông cậy vào tiểu tử này trống đỡ cho gia môn quả thật là điều không thể tưởng tượng nổi. Ha ha...
Mấy vị tộc trưởng ở bên cạnh cũng đợi con cháu mình kết thúc kỳ thi nghe thấy vậy cũng cười rộ cả lên.
Hứa Tam Lập vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở miệng nói:
- Tần gia tồn tại ở La Giang quận hơn bốn trăm năm xem như đã kết thúc a.
Ngay cả Hứa Lập Tam cũng cảm giác được Tần Vô Song giống như bị trục xuất ra, hắn chưa từng nghĩ tới tên tiểu tử Tần gia này lại có thể hoàn thành cuộc thi sớm. Nội dung Võ đồng trắc thí mọi người đều rõ ràng, cho dù là lực võ cảnh đỉnh phong tham gia cũng phải ha ba canh giời mới có thể hoàn thành được.
Tần Vô Song không hề để ý tới đám người sau lưng đang bàn tán thế nào, hắn lôi kéo tỷ tỷ và phụ thân đi, hưng phấn nói:
- Phụ thân, tỷ tỷ, chúng ta tìm chỗ nào ăn một lúc a, thừa dịp lúc này các cửa hàng còn chưa đông khách đánh chén một trận.
- Đệ đệ tốt của ta, ngươi mau nói cho tỷ tỷ biết kết quả thi kiểm tra thế nào đi. - Tâm lý Tần Tụ có chút gấp gáp, dù sao đệ đệ mình đi ra quá sớm làm cho nàng cảm thấy có chút không tốt.
- Tỷ, ngươi đừng nóng lòng, đệ nói cho tỷ biết, bốn nội dung kiểm tra tất cả đều thông qua.
- Tất cả đều thông qua? - Tần Liên Sơn hơi dừng lại một chút, có chút kho tin nói:
- Vô Song, ngươi xác định là đã hoàn thành tất cả trình tự trong cuộc kiểm tra sao?
- Nhi tử xác định. Phụ thân, nhi tử chẳng những thông qua hơn nữa đều là các hạng mục khó nhất, bây giờ chỉ xem các vị giám khảo nhận xét hàn môn đệ tử thế nào mà thôi. - Khẩu khí Tần Vô Song có chút thâm ý.
Rồi hắn lập tức đem toàn bộ quá trình kiểm tra nói cho phụ thân và tỷ tỷ nghe một lần. Tần Liên Sơn cũng từng tham dự Võ đồng trắc thí, nghe con trai mình nói xong thì biến sắc:
- Vô Song, ngươi nói ngươi phá nát chín bức tượng gỗ đó ư?
Mặc dù con trai mình ở nhà tu luyện bốn năm đã hoàn toàn chinh phục Tần Liên Sơn, nhưng phá vỡ bốn mộc nhân đó thì tu vi căn bản không phải là một võ đồng có thể làm được.
- Đúng vậy. Quy tắc cũng không phải là không cho phép, nhi tử thấy mấy vị giám khảo cũng không suy nghĩ gì đã cho mình số điểm tối đa. - Tần Vô Song cũng không biết vì sao phụ thân mình lại có phản ứng mạnh như vậy.
Tần Liên Sơn hít sâu một hơi, nhìn chung quanh rồi kéo Tần Vô Song tới một chỗ không người, chăm chú hỏi lại một lần:
- Vô Song, từ nhỏ đến lớn phụ thân cho tới bây giờ đều tin tưởng ngươi. Bất quá những lời ngươi nói nãy giờ là thật hay giả?
- Phụ thân, hay là người thử xem một chút đi a. - Tần Vô Song cũng không giải thích dài dòng, hay là đem một chút thực lực thể hiện ra cho phụ thân thấy thì nhanh hơn.
Hắn vốn định tới "Gia tộc luận phẩm" mới thể hiện thực lực của mình, để cho phụ thân đột nhiên được vui mừng lẫn sợ hãi, nhưng kế hoạch này đành không thực hiện tiếp vậy.
Hai phụ tử nắm lấy tay nhau, Tần Liên Sơn hơi dùng sức một chút muốn làm cho con trai mình lắc lư một chút, nhưng chỉ giống như hòn đá ném xuống biển....
Tiến tục vận lực, dùng tới bảy thành lực lượng mà kết quả vẫn như cũ, không có chút dấu vết nào.
- Phụ thân, nhi tử muốn phát lực.... - Tần Vô Song nhẹ nhàng thúc động nội kình, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Chân Võ Cảnh tam đoạn một quyền có thể đánh chết hai con trâu, mà cư nhiên lại bị con trai mình nhẹ nhàng dụng lực một cái đã lảo đảo cước bộ không thể đứng vững.
Tần Vô Song thuận tay kéo lại, rồi đỡ thân hình phụ thân, mỉm cười nói:
- Phụ thân cẩn thận.
Tần Liên Sơn lúc này không thể dùng hai từ kinh ngạc để hình dung được, mà là chết đứng tại chỗ, hóa đá tới mười giây đồng hồ, hắn nắm chặt hai tay lại, cao hứng nhảy lên nói:
- Tần Liên Sơn ta có đưa con thật là giỏi.
Người qua đường thấy Tần Liên Sơn biểu hiện đột nhiên phát cuồng như vậy thì vội vàng né tránh, dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá hắn.
Khuôn mặt Tần Liên Sơn tràn ngập niềm vui, hắn vội vàng lôi kéo tỷ đệ Tần Vô Song nói:
- Đi. Chúng ta tới tửu lâu tốt nhất ở đây.
Tần Liên Sơn là một nam nhân nho nhã, bình thường hắn vẫn áp chế tình cảm của mình rất tốt, ít khi để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng lúc này đây hắn thật sự khó có thể đè nén được nỗi kích động trong lòng.
Vừa rồi thử nghiệm thực lực của con mình, hắn lập tức cảm giác từ trên thân thể con trai mình tỏa ra khí tức của Chân Võ Cảnh cường giả. Hơn nữa luồng khí tức này còn rất mạnh, giống như biển sâu vậy, thâm thúy và khó dò.
Phải biết rằng con trai hắn năm nay mới có mười sáu tuổi mà đã tu luyện ra nội kình, hơn nữa nội kình mạnh mẽ lạ thường như vậy a.
Tìm khắp toàn bộ gia phả trong Tần gia thì cũng chưa từng có người nào tu luyện được thành tích như vậy.
Hay nói cách khác, con trai hắn đã phá vỡ kỷ lục trong tu luyện của Tần gia.
Hắn bây giờ đã hiểu được vì sao con mình lại luôn tràn đầy tự tin như vậy. Nguyên lai tiểu tử này trong lúc mọi người không biết gì đã tu luyện được thực lực kinh người như vậy.
Tần Tụ đối với võ đạo hiểu biết cũng không sâu, giống như thường dân vậy, thấy Tần Liên Sơn phấn khởi như vậy thì nàng cũng vui vẻ theo. Từ lúc nàng hiểu chuyện tới nay, phụ thân luôn tỏ ra tâm tình nặng nề, khó có khi nở nụ cường, chứ đừng nói là có biểu hiện như lúc vừa rồi.
Thông qua biểu hiện của phụ thân, Tần Tụ là người thông tuệ lập tức biết được kết quả trắc thí của đệ đệ mình khẳng định rất tốt cho nên người mới có cảm giác vui vẻ như vây. Nghĩ tới phụ thân trước nay vẫn luôn vì chuyện gia tộc mà cảm thấy bồn bực khiến cho Tần Tụ cảm thấy vừa chua xót vừa hạnh phúc.
Rượu và thức ăn sau khi được đưa lên đầy đủ, Tần Liên Sơn tự mình rót cho hai đứa con mỗi người một chén cười nói:
- Tụ nhi, hôm nay con cũng nên uống một chén.
- Vâng. - Tần Tụ bình thường một giọt rượu cũng không động vào, nhưng hôm nay nhìn phụ thân vui vẻ như vậy cũng làm cho nàng có dũng khí mà uống.
- Vì Vô Song vượt qua Võ đồng trắc thí, cạn. - Tần Liên Sơn sảng khoái nâng ly rượu lên uống một hơi cạn chén.
- Tỷ, tỷ chậm rãi uống để đệ theo phụ thân uống cạn chén này. - Tần Vô Song cũng bị không khí vui vẻ của hai người lây sang mà một hơi cạn chén.
Tần Tụ dùng một tay áo lau nước mắt ở bên khóe mắt rồi cững bưng chén rượu lên làm một hơi cạn sạch. Sau khi cạn hết chén, khuôn mặt nàng lập tức trở nên đỏ hồng trông kiều diễm vô cùng.
- Được. Tụ nhi cũng không cần uống nữa. Vi phụ thay mẫu thân đã qua đời của các ngươi uống một chén.
Tần Liên Sơn lại một lần nữa uống cạn chén rượu, rượu có thể trợ hứng, huống chi lúc này Tần Liên Sơn cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Một chén vừa hết, Tần Vô Song lại rót cho phụ thân, Tần Liên Sơn cũng chưa chịu dừng lại, bưng tiếp lên nói:
- Một chén này là vì Tần gia liệt tổ liệt tông, cạn.
Khi uống xong ba chén, Tần Liên Sơn lập tức buông chén xuống, cười ha ha, từ khóe mắt có một giọt lệ trong suốt chảy ra.
- Đệ đệ tốt, tỷ uống với ngươi một chén. - Hai mắt Tần Tụ cũng lâng lâng nước mắt, áp lực hai mươi năm qua theo một chén rượu này hoàn toàn được giải phóng.
- Tỷ..... - Tần Vô Song muốn nói gì đó thì Tần Tụ đã vơ lấy bầu rượu, rót đầy chén cười ha ha, quay sang hai phụ tử Tần Liên Sơn nói:
- Phụ thân, Vô Song, uống.
Một chén này vừa uống xong, Tần Tụ còn chưa kịp hạ xuống thì bản thân đã gục xuống bàn. Nàng đã say, nhưng hạnh phúc, vui sướng mà say.
Tần Liên Sơn rưng rưng nước mắt, khoát tay, cúi đầu nói:
- Vô Song, để cho tỷ tỷ ngươi nghỉ ngơi một chút. Nhiều năm qua thật sự là làm khó nó, vì gia tộc mà ta cơ hồ đã quên nữ nhi của mình cũng đã hai mươi tuổi rồi.
Khẩu khí của Tần Liên Sơn tràn ngập áy náy, Tần Vô Song cảm thụ được tâm tình của phụ thân mình mà lòng cũng có chút xúc động, nhìn tỷ tỷ đang gục ở bên cạnh. Tâm lý hắn cũng áy náy rất nhiều, đúng vậy tỷ tỷ Tần Tụ của hắn cũng đã hai mươi tuổi, nàng cũng là một đại cô nương rồi, nhiều nữ hài tử như nàng đến giờ cũng rất tương tư. Nói về dung mạo, nói về thế gia, đưa mắt khắp toàn bộ La Giang quận tỷ tỷ có thể gả cho ai đây?
Nhưng bởi vì sâu trong tâm lý của nàng có một bóng ma, con "ác ma" này vẫn hành hạ tỷ tỷ của hắn, làm cho nàng không thể bình an, bỏ lỡ độ tuổi như hoa như ngọc của thời con gái.
Tần Vô Song đang đợi con "ác ma" kia xuất hiện, hắn muốn làm một việc chính là đem đối phương giết chết. Chỉ duy nhất việc này mới giải tỏa được bóng ma trong lòng tỷ tỷ của hắn.