Chương 10: Chương 10

Khí Xung Tinh Hà

Tác giả: Lê Thiên

Chương 10: Ai mới là mặt người dạ thú.

Người dịch: luongthungan

Nguồn: feiku.

Người biết rõ nội tình chuyện này nín thở chờ đợi kịch hay sắp đến. Thậm chí có kẻ còn rất chờ mong thái độ nổi giận của Vân đại tiểu thư sau khi tra xét.

Tần Vô Song đột nhiên nở nụ cười:

- Vân đại tiểu thư, ta khuyên ngươi không nên mở cái rương này. Vật bên trong thực không dễ nhìn.

Phối hợp với vẻ mặt giả bộ đỏ lên của hắn càng khiến người khác hoài nghi chắc chắn trong lòng hắn có điều khuất tất.

- Mở ra, mở ra, bên trong khẳng định có điều gian trá.

Một đám người xem đều ồn ào hẳn lên.

Vân Khinh Yên nhấc cách tay, xuất ra một thanh chủy thủ vẽ ra một đạo hàn quang trực tiếp bổ về phía cái rương.

- Rầm!

Cái rương mở tung, bên trong lộ ra một đống đồ vật lớn. Tất thối, quần áo cũ, khăn lông hỏng đủ cả.

Tần Vô Song khóe miệng mỉm cười, đùa cợt cười nhạo nhìn đám võ đồng. Hắn giống như tự nhủ nói thầm:

- Ai, thực sự là rất tiếc, làm các ngươi thất vọng rồi.

Vân Khinh Yên liếc mắt nhìn qua. Nhưng nàng không phát hiện thấy vật muốn tìm. Nàng nhíu mày đi ra, vẻ mặt hầm hầm nói nhỏ:

- Đám nam sinh các ngươi không có vệ sinh sao?

Hứa Đình cùng Trương hiển nhìn nhau, quay sang trừng mắt nhìn Lệ Phi. Chúng cảm thấy khó hiểu vì sao trong rương không có tang vật?

Lệ Phi cũng cảm thấy mơ hồ. Đồ vật do tay gã tự động thủ chỉ trong chớp mắt đã không cánh mà bay.

Tần Vô Song cười châm chọc:

- Thực là, ta thu thập đống đồ cũ này không phải dễ dàng. Lục soát xong rồi cũng không giúp ta nhặt lại, thực không biết quy củ. Lễ nghi quý tộc xem ra chỉ có thế.

Vân Khinh Yên vốn đang rất khó chịu. Nghe hắn nói hươu nói vượn bất chợt xoay người, nhìn hắn một cách ác liệt, nói cảnh cáo:

- Tần Vô Song, chuyện đêm nay không tính.

Tần Vô Song bĩu môi:

- Ta cùng ngươi có quan hệ gì sao? Nhưng ta đã nói từ trước, ngươi đã lục soát túc xá của ta thì không được bỏ qua túc xá của bất kì ai.

Ngữ khí của hắn mười phần cứng rắn. Tần Vô Song khóa trái cánh cửa theo Vân Khinh Yên gia nhập đám người kiểm tra.

Nhìn thái độ chủ động tích cực của hắn, Hứa Đình có chút hoài nghi. Gã cảm thấy việc này có điểm rất kỳ lạ nhưng nhất thời không tìm được biện pháp đối phó.

Đám người kiểm tra túc xá một hồi lâu mà không thu hoạch được gì.

Cuối cùng chỉ còn lại bốn năm gian phòng chưa lục soát.

Trong đó có một gian là vùng cấm thuộc giải đất hình chữ Thiên. Dù là Vân Khinh Yên cùng Hứa Đình đi qua nơi đó cũng phải nhẹ bước chân.

Bởi vì chủ nhân gian phòng này là một người mà bọn họ không thể trêu vào. Gã chính là đệ tử thiên tài của Đạt Hề thế gia quyền uy vô thượng tại La Giang quận.

Nhưng Tần Vô Song dường như không thèm để ý đến. Đi qua gian phòng này, hắn cố ý nói:

- Vân đại tiểu thư, gian túc xá này chưa lục soát sao lại bỏ qua? Chẳng lẽ Vân đại tiểu thư chỉ có dũng khí chọn quả hồng nhũn? Còn có Hứa đại thiếu, Trương công tử vừa rồi không phải cao giọng đàm luận sao? Sao bây giờ lại sợ hãi như thế?

Trương Hiển thấp giọng uy hiếp nói:

- Tần Vô Song, ta cùng ngươi còn chưa xong nợ cũ đâu.

- Ha ha, các ngươi thật là nhát gan. Đạt Hề thiếu gia căn bản không ở túc xá này, nhìn bộ dáng kinh sợ của các ngươi thực là sỉ nhục phong thái quý tộc.

Tần Vô Song cười lớn đi qua, tới trước một gian túc xá, hắn lại gần nói:

- Túc xá này của ai đây? Dường như có mùi thơm trong đó.

Hắn rõ ràng đang giả bộ hồ đồ. Gian túc xá này đích thực là của Hứa Đình.

Hứa Đình trước mặt Vân Khinh Yên muốn bảo trì phong độ, thản nhiên nói:

- Gian túc xá này của ta. Tần Vô Song, Hứa mỗ ta không làm việc gian. Ngươi ngậm máu phun người, cẩn thận ta tố cáo ngươi tội phỉ báng quý tộc.

- Phỉ báng hay không phỉ báng chẳng phải lục soát mới biết được sao? Ngươi treo bảng hiệu cho ai xem? Cây ngay không sợ lệch bóng chẳng phải là lời ngươi vừa khẳng khái nói hay sao? Tại sao đến lượt ngươi lại lo lắng? Vân đại tiểu thư, tâm kẻ nào có quỷ ngươi phải cân nhắc cho kỹ.

Hứa Đình có thể nhẫn nhịn, nhưng dù sao gã cũng mới chỉ là một thiếu niên, sắc mặt khẽ biến:

- Tần Vô Song, ngươi đồn thổi như thế rút cuộc định làm gì?

- Vân đại tiểu thư, các ngươi đều là thế gia đệ tử. Các ngươi bao che không lục soát, ta cũng không có biện pháp bắt ép ngươi.

Tần Vô Song tủm tỉm cười dùng phép khích tướng.

Vân Khinh Yên liếc mắt nhìn Hứa Đình có chút do dự. Nàng thực sự cũng hiểu Hứa Đình không giống loại hoa tặc. Nhưng tình huống trước mặt, nếu lục soát thì không nể mặt Hứa thị thế gia, còn không lục soát thì khó ăn nói.

- Vân đại tiểu thư, ngươi muốn lục soát thì cứ tự nhiên. Hứa Đình ta là người thế nào mọi người trong Võ đồng viện đều biết.

Tần Vô Song ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Đại ngôn ngươi nói còn quá sớm, chờ lục soát xong nếu không có chuyện gì nói lại cũng chưa muộn. Mạnh miệng cũng không mang lại thể diện đâu.

Vừa nói vừa giống như lấy lòng Vân Khinh Yên, hắn thuận tay đẩy cánh cửa.

Vân Khinh Yên trừng mắt nhìn Tần Vô Song, thấp giọng hừ nhẹ nói:

- Lục soát thì lục soát, có gì mà phải bao che? Bổn tiểu thư sợ gì chứ?

Nàng bước chân đi vào túc xá, tùy ý nhìn xung quanh. Thái độ tự nhiên linh hoạt đối phó với trăm ánh mắt đang dò xét.

Đi tới bên ngăn tủ, nàng thuận tay giật mạnh ngăn tủ.

Nhìn vào bên trong, Vân Khinh Yên thoáng ngây dại.

Cánh tủ mở ra, đồ vật bên trong hoàn toàn phơi bày trước mắt.

Xanh xanh đỏ đỏ, rực rỡ muôn màu. Bên trong chứa đầy quần áo nội y nữ nhân.

Vân Khinh Yên sắc mặt trắng bệch, vừa tức giận vừa xấu hổ. Kiện yếm đào cùng quần trong ở giữa chính là đồ của nàng vừa tắm rửa thay ra, giờ đã chạy tới ngăn tủ Hứa Đình.

Khó tin quay đầu lại nhìn Hứa Đình, ánh mắt Vân Khinh Yên tràn đầy phẫn nộ, khinh thường. Túm đống quần áo trực tiếp ném vào mặt Hứa Đình.

Ánh mắt như một thanh lợi đao sắc bén, tùy thời có thể bạo nộ đả thương người.

Tần Vô Song đang cười lập tức làm vẻ mặt đứng đắn nghiêm chỉnh. Hắn thở dài một tiếng, lách qua đám người đi ra ngoài.

Diễn xuất đên bước này là đủ rồi. Nếu diễn thêm có khi khéo quá hóa vụng. Hắn vừa đi vừa "lời lẽ chính nghĩa" bỏ lại hai chữ:

- Cầm thú.

Lấy vẻ mặt bi phẫn, hắn hùng hùng hổ hổ trở về túc xá của mình.

Vừa đi vừa nói thầm:

- Bây giờ mới biết, kẻ trộm quả thực cảnh giới cao cường, vừa ăn cướp vừa la làng. Người ra vẻ cố gắng tích cực lục soát, thực không nghĩ đến lại là một kẻ mặt người dạ thú.

Hứa Đình bị sự tình khiến cho ngây ngốc, toàn thân giống như bị điện giật, ngây ra như phỗng. Một cái quần hồng còn dính trên ngực mà không phát hiện ra. Tình huống giống như gặp quỷ mà thất hồn lạc phách.

Cho đến khi Vân Khinh Yên khinh bỉ đi qua người gã, Hứa Đình mới chợt tỉnh ngộ, hoảng loạn hét lớn:

- Không phải ta làm.

Nhưng dưới trường hợp này, tang vật đã tìm được, gã có hai cái miệng cũng không thể bao biện được.

Trương Hiển biết rõ chân tướng sự việc, nhưng không biết vì sao mấy vật này lại chạy đến được túc xá Hứa Đình. Quả thực khổ tâm nói không nên lời.

Lúc này Tần Vô Song vô cùng hả hê. Hắn nắm chuẩn xác thời cơ lúc đám người Hứa Đình đi ra ngoài hô hoán, liền đem tang vật nhét vào ngăn tủ Hứa Đình. Sau đó thần không biết quỷ không hay trở về túc xá của mình.

Lấy thân thủ của hắn hiện nay, muốn giấu diếm tai mắt đám võ đồng là thừa sức.

Mà lúc này buồn bực nhất tất nhiên là Hứa Đình. Tình huống gã gặp phải giống như câu nói "trộm gà không được còn mất nắm gạo".

Hình dung ác độc hơn một chút chính là cầm hòn đá đập gãy chân mình.

Lại tưởng tượng tàn khốc hơn nữa, gã quả thực đã tự đào huyệt chôn mình.

Tin tức Hứa Đình trộm cắp quần áo nội y nữ sinh viện thông qua rất nhiều cách truyền ra ngoài. Vô luận gã dùng biện pháp gì phong tỏa cũng vô ích.

Dù sao gã có chỗ dựa lớn cũng không có khả năng tại Võ đồng viện một tay che trời.

Cao tầng Võ đồng viện cũng chấn động. Bọn họ nhanh chóng xếp đặt chuyện tình, một bên trấn an sự phẫn nộ của nữ sinh, một bên chiếu cố đến tâm trạng Hứa Đình lại vừa muốn giữ gìn hình tượng Võ đồng viện.

Bọn họ tổ chức đoàn điều tra, lấy chứng cứ, cuối cùng đưa ra kết luận.

Chuyện này không phải do Hứa Đình làm, mà do người khác vu oan hãm hại.

Lý do rất đơn giản. Lúc sự việc phát sinh, Hứa Đình đang cùng một vài võ đồng tu luyện hết sức tâm đắc, không thể có mặt ở nơi gây án.

Đám võ đồng này cũng dốc hết sức biện hộ vì Hứa Đình, khiến cho tình cảnh bi thảm của gã giảm bớt phần nào.

Đương nhiên kết quả này chỉ được mọi người xem như điều tra một phía của cao tầng Võ đồng viện. Điểm này khiến nhiều người trong lòng cười nhạt.

Giả thuyết như thế ai có thể tin?

Người làm chứng cho Hứa Đình có gã nào không phải bạn bè hắn? Hoàn toàn có thể ngụy biện chứng cớ giả. Đương nhiên những lời này mọi người cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng.

Nữ sinh viện đối với kết quả điều tra hết sức không hài lòng, tổ chức bãi khóa tập thể. Bọn họ yêu cầu cao tầng Võ đồng viện trong vòng ba ngày phải đưa ra một câu trả lời thuyết phục.

Kim Bất Dịch quả thực muốn khóc không được, trong một đêm tóc bạc đến một phần ba.