Chương 1: Chương 1

Khí Xung Tinh Hà

Tác giả: Lê Thiên

Chương 1: Truyền kỳ "Tinh Hà".

Người dịch:

Nguồn: feiku.

Tinh Hà là một cái tên, cũng là một giai thoại truyền kỳ.

Cái tên này cũng chỉ mới xuất hiện trong vòng mấy tháng, nhưng chỉ thời gian ngắn ngủi mấy tháng đó thôi mà nó đã nhanh chóng lan ra như một câu truyền truyền kỳ, thậm chí sắp trở thành truyền thuyết.

Xung quanh cái tên "Tinh Hà" này có rất nhiều các đề tài để bàn luận.

Ở trên mạng Inte, từ khi hai chữ "Tinh Hà" xuất hiện đã lập tức chiếm đầu bảng xếp hạng về tìm kiếm. Vị trí này vẫn liên tục duy trì cho tới tận sau tháng sau, hơn nữa số lượng người tìm kiếm cái tên này còn hơn xa những thứ khác.

Cùng lúc đó danh từ "Tinh Hà" còn bị một số quốc gia trên thế giới xếp vào danh sách không được hoan nghênh, hoặc có một ít quốc gia thậm chí còn đem hai từ "Tinh Hà" cho vào danh sách đen, coi đây là nhân vật có cấp độ nguy hiểm cao nhất.

Cũng là cái tên này, ở bảng xếp hạng thế giới ngầm cũng chiếm vị trí đầu tiên, vô số các tổ chức to nhỏ đều đưa ra các phần thưởng truy sát người có cái tên "Tinh Hà" này.

Trong lúc nhất thời, cái tên Tinh Hà đã thay cho danh từ USD, thành chiếc bánh ngọt mà đông đảo các sát thủ thèm muốn, chỉ cần có người tiếp nhận, hoàn thành nó và còn mạng quay trở về.....

Không hề ngoài ý muốn, kết quả những người tiếp nhận nó đều phải nhận hai từ thất bại.

Dù là đơn độc một người tiếp nhận, hay một nhóm người thì chỉ có một trong hai kết quả.

Kết quả thứ nhất vô cùng bất hạnh, bọn họ tìm được "Tinh Hà", nhưng không một ai an toàn trở về.

Còn kết quả khác được coi là may mắn thì lại làm trò cười cho thiên hạ, bọn họ không tìm được tung tích của "Tinh Hà", nhưng đây lại chính là kết quả may mắn, vì họ có thể còn sống mà tiếp tục công việc của mình.

Không ngừng đuổi giết, không ngừng thất bại, cuối cùng đã làm chấn động toàn bộ thế giới ngầm, chấn động tới tổ chức đứng đầu của thế giới ngầm - Thực Huyết Sắc Vi. Đây là tổ chức đứng thứ nhất không thể nghi ngờ gì, bọn họ đã tiếp nhận nhiệm vụ đuổi giết trị giá năm mươi triệu USD này.

Trong lịch sử mấy trăm năm của Thực Huyết Sắc Vi, người bị bọn họ đuổi giết đã vượt qua con số mười vạn, nhưng số lượng người có thể may mắn chạy thoát trong vòng mấy trăm năm qua không tới ba người.

Xác xuất thành công gần như kỳ tích đã khiến cho người ủy thác vô cùng tin tưởng rằng, nhiệm vụ hắn đưa ra sẽ mau chóng kết thúc. Năm mươi triệu USD mặc dù làm cho người ta cảm thấy xót ruột, nhưng vì cái tên "Tinh Hà" này như con giòi ở trong xương, nếu diệt trừ được nó cũng xem như đáng giá.

Trong lịch sử tiền thưởng cho nhiệm vụ, đây chính là mức tiền thưởng cao nhất từ trước tới nay. Điều này đã khiến cho tổ chức Thực Huyết Sắc Vi rất coi trọng, bọn họ đã phái ra bảy tên cao thủ hàng đầu, bảy người này đều xuất thân từ trong đội ngũ "Thập Đại Vương Bài Sát Thủ" của tổ chức.

Mà nhiệm vụ truy sát này được bọn họ đánh giá thuộc cấp SSS, đây cũng là siêu cấp nhiệm vụ chưa bao giờ có ở thế giới ngầm.

Bảy đại vương bài có người am hiểu ám sát, có người lại am hiểu ẩn nấp, hóa trang, có người thì lại am hiểu cận thân chiến đâu....

Nói ngắn gọn lại là, mỗi người đều có tuyệt kỹ riêng của mình, bọn họ ở trong giới sát thủ có vị trí chí tôn của mình, gần giống như một lỗi BUG ở trong game. Bảy đại cao thủ liên hợp ra tay đã cho thấy tổ chức Thực Huyết Sắc Vi coi trọng nhiệm vụ này tới mức nào.

Trong ghi chép về các siêu nhiệm vụ thì nhiệm vụ này nó đã mang lại một cơn địa chấn ở thế giới ngầm, mức độ chấn động còn hơn xa cả bom nguyên tử.


Trong một khu vườn của trường đại học W, mùa xuân sớm đã về làm cho khung cảnh ở nơi này trở nên lãng mạn hơn bình thường rất nhiều.

Trong một góc u tĩnh của khu vườn, có một thanh niên khoảng hai mươi sáu tuổi đang ngồi, hắn tên là Võ Tinh Hà, là một gã nghiên cứu sinh của đại học W. Lúc này hắn ngồi trên một hòn giả sơn, hắn đang thích thú hưởng thụ cái nắng ấm áp của mùa xuân, đưa ánh mắt chăm chú nhìn những chú chim bồ câu đang nô đùa, thần thái trông rất bình thản.

Phảng phất như toàn bộ tiếng ấm trên thế giới này không hề liên quan tới hắn, phảng phất như thời gian ở xung quanh hắn đang ngừng trôi, tất cả những hình ảnh đẹp được bảo lưu một cách mãi mãi.

Chỉ là, đột nhiên sắc mặt Võ Tinh Hà thay đổi, nụ cười vốn vẫn đọng trên môi của hắn đột ngột biến mất.

Thay vào đó chính là vẻ ngưng trọng, con người hắn nguyên vốn nhìn rất bình thường thì lúc này đột nhiên thổi, giống như một cây kiếm được rút ra khỏi vỏ, giống như ngọn núi sừng sững giữa đất trời.....

- Cái gì nên tới thì cuối cùng cũng tới.

Sau một khắc, những chú chim bồ câu đang nô đùa đều lộ vẻ cảnh giác, chúng dang rộng đôi cánh như muốn bay tán loạn khắp nơi. Chỉ là bốn phương tám hương như có một chiếc lưới điện vô hình, khi đám chim bồ câu này bay tới một vị trí nào đó thì thân hình giật giật lên vài cái rồi rơi xuống bãi cỏ.

Vù, vù, vù!

Năm đạo thân ảnh từ những phương hướng khác nhau lao ra, vây Võ Tinh Hà vào giữa. Năm người này đều có đặc điểm khác nhau, ba người thì trông như có huyết thông châu Âu, còn hai gã khác thì lại có khuôn mặt của phương Đông: một tên mặc trang phục ninja của Nhật Bản, còn lại một người thì áo choàng toàn thân màu đen, chỉ chừa ra khuôn mặt với cặp mắt giống như chim ưng.

- Tinh Hà các hạ, chúng ta cuối cùng đã tìm được ngươi. - Một đạo thanh âm già nua từ phía người mặc áo choàng màu đen phát ra.

Võ Tinh Hà liếc ánh mắt nhìn về phía người mặc áo choàng màu đen, trên đó có một đóa hoa chỉ là đóa hoa này bị nhiễm màu đỏ tươi của máu.

- Các ngươi là? - Võ Tinh Hà khôi phục lại vẻ nhàn nhã khi trước của mình, phảng phất như bảy người trước mặt hắn không có gì nguy hiểm cả, ở trong mắt hắn chỉ giống như năm cái cọc gỗ mà thôi.

- Tìm người kiếm vài vụ làm ăn. - Lão giả mặc áo choàng màu đen thản nhiên nói.

- Ồ?

- Tinh Hà các hạ, vào ngày 25/05/2012, ở viện bảo tàng Đại Anh bị mất mấy trăm kiện văn vật của Trung Quốc, đại án này là do các hạ làm phải không? - Lão giả mặc áo choàng màu đen lạnh giọng hỏi.

Võ Tinh Hà nhàn nhạt trả lời:

- Không sai.

Lão mặc áo choàng màu đen khẽ gật đầu, khí thế không chút nào dám buông lỏng, lại hỏi:

- Trong cung điện của nước Anh, Alexandria toàn thân tự nhiên biến thành màu đen là do ngươi làm đúng không?

Võ Tinh hà không phủ nhận, mỉm cười nói;

- Hắn dám nói người Trung Quốc chúng ta là đám người da vàng hạ đẳng, còn người da trắng bọn hắn mới là loài thượng đẳng? Được. Ta biến toàn thân hắn thành màu đen, chỉ là phương pháp dường như có chút đặc thù, chỉ sợ cả đời này hắn không thể tẩy nổi.

- Tốt lắm. Xem ra ngươi cũng không có ý định phủ nhận. Như vậy việc chụp ảnh nữ chính khách của nước M đang lén lút trộm tình với thuộc hạ cũng là do ngươi làm sao?

- Nàng câu dẫn nam nhân thì liên quan gì tới ta? Nhưng ai khiến nàng không để ý tới nguyên tắc, tiếp người không nên tiếp sao? Chẳng lẽ nàng không biết hắn có mưu toan phân chia lãnh thổ Hoa Hạ đã vài thập niên rồi sao? Áng theo tính cách của ta vốn phải là một đao giết chết nàng, bất quá ta là người yêu thích cái đẹp, cho nên không thể sử dụng bạo lực.

Hắn thừa nhận mọi việc làm cho sắc mặt năm người trở nên ngưng trọng. Dưới tình huống như này mà còn có thể bảo trì được thần trí thanh tỉnh thì có thể thấy được thanh niên tuổi trẻ này chính là kình địch của bọn họ.

Lão nhân mặc áo choàng hít sâu một hơi:

- Vấn đề cuối cùng, thủ lĩnh quân sự của nước R ở nhà treo cổ tự vẫn, nhưng theo cảnh sát phân tích thì đó không phải là tự sát, mà là giết người. Việc này có hay không quan hệ tới ngươi?

Võ Tinh Hà cười ha hả:

- Người nói là cái tên trùm vũ khí béo như lợn gì gì đó sao? Không sai. Hắn là do ta giết. Cái mặt lợn của hắn mở miệng ra là nói hươu nói vượn, lần này lại còn dám mở miệng ra đòi dùng vũ lực để cưỡng chiếm lãnh thổ Hoa Hạ chúng ta, chẳng phả là đáng chết sao?

Đột nhiên, Võ Tinh Hà nhìn chằm chằm vào đóa hoa màu đỏ trước ngực lão giả nọ, bật cười nói:

- Ta nói nè, từ lúc nào Thực Huyết Sắc Vi tổ chức bắt đầu hành động thay cho cảnh sát quốc tế vậy? Chẳng lẽ với xú danh các ngươi còn muốn chơi đùa với trò chính nghĩa sao?

Lão giả híp mắt lại, âm trầm nói:

- Chính nghĩa là đồ vật gì? Ở trong mắt bọn ta cái đấy không đáng một xu. Không sợ nói cho ngươi biết, có người ra giá năm mươi triệu USD mạng của ngươi. Ở trong mắt chúng ta, ngươi làm chuyện gì cũng không quan trọng, trọng yếu là đầu của ngươi rơi vào trong tay ta là có thể lấy được chi phiếu trị giá năm mươi triệu USD.

- Năm mươi triệu USD? - Võ Tinh Hà cũng không nghĩ tới mạng của hắn lại đáng giá như vậy, bất quá chỉ suy nghĩ một chút hắn lập tức hiểu được nguyên do.

Trước đây mỗi một khi hắn ra tay giết người là khiến cho tình hình chính trị các nước leo thang, như vậy đứng sau lưng vụ việc này có xuất hiện một quốc gia cũng không phải là chuyện kỳ lạ.

Nếu như xuất hiện một quốc gia thì dù giá tiền thù lao có cao tới đâu cũng không phải việc khó giải thích.

Sự thật cũng là như thế, với giá thù lao trên trời như vậy thì người đứng đằng sau lưng kẻ ủy thác đã vượt khỏi phạm vi chịu đựng của một tập đoàn.

Võ Tinh Hà khẽ liếc mắt nhìn đám chim bồ câu đang nằm trên cỏ, khẽ thở dài:

- Những con bồ câu này nếu sáng nay không tới đây kiếm ăn thì đã không chịu tai kiếp như vây. Trung Quốc có một câu ngạn ngữ nói là con người có thể vì miếng ăn mà chết cũng không hối tiếng. Tình cảnh trước mắt này mấy vị chẳng lẽ không hề có chút cảm xúc nào sao?

- Đương nhiên là có cảm xúc. Chúng ta biết thực lực của Tinh Hà các hạ rất cao cường, cho nên chúng ta cố ý phái ra một đồng bạn đi bắt chuyện với vị tỷ tỷ vẫn sống nương tựa cùng ngươi. Nếu như Tinh Hà các hạ phối hợp đi với chúng ta một chuyến, như vậy vị tỷ tỷ đó khẳng định sẽ không bị tổn hao một sợi tóc nào. Trái lại, kết cục bi thảm của nàng có thể vượt xa khỏi dự đoán của ngươi a.

Lão giả mặc áo choàng màu đen mặc dù nói chuyện khiêu khích Võ Tinh Hà, nhưng hắn không dám buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm đề phòng. Hắn biết rõ Vũ Tinh Hà là một cường giả, một khi bạo phát nhất định có thể giết người trong vô hình, tuyệt đối không có trái tim nhân từ.

Thực Huyết Sắc Vi lần này phái ra bảy đại vương bài sát thủ có thể thấy được bọn họ rất muốn làm được mối làm ăn này. Bất quá, bảy đại vương bài sát thủ cũng không hề trễ nải, bọn họ đã điều tra đầy đủ, lấy được chứng cứ xác định thân phận hơn nữa còn phân tích ra được sơ hở của Võ Tinh Hà, đó chính là vị tỷ tỷ vẫn ở bên cạnh hắn.

Đây là nơi duy nhất mà đối phương lộ ra sơ hở, vì cầu toàn cho nhiệm vụ này mà bọn họ đã lựa chọn biện pháp tốt nhất cho lần hành động này.

Mặt Võ Tinh Hà không chút thay đổi, nhưng trong lòng bắt đầu xuất hiện sát ý. Tỷ tỷ ở bên cạnh mặc dù không phải ruột thịt, nhưng hai người đã sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng sâu đậm.

- Tổ chức Thực Huyết Sắc Vi nguyên lai lại làm chuyện thấp kém như vậy à? Nói đi nói lại vẫn là sợ ta sao? - Vũ Tinh Hà hỏi.

- Hừ! Chúng ta làm việc chỉ luôn yêu cầu thành công chứ không cần biết là thủ đoạn gì. Tinh Hà các hạ, muốn nói chúng ta sợ ngươi thì chưa chắc, nhưng ngươi có khả năng làm được nhiều chuyện động trời như vậy chắc phải luôn chuẩn bị tốt.

Võ Tinh Hà gật đầu, hắn chậm rãi khom người xuống.

Chỉ là động tác đơn giản như vậy, nhưng lập tức khiến cho lão nhân áo đen giật mình, quát:

- Không được nhúc nhích, nếu không muốn nhìn thấy tỷ tỷ của ngươi phơi xác trước mặt, thì tốt nhất ngươi nên thành thật một chút.

- Hoảng cái gì? Ta chỉ buộc lại giây dày một chút mà thôi. - Võ Tinh Hà vẫn khom người xuống, lạnh lùng nói.

Năm người đều biến sắc, không hẹn mà thối lui lại phía sau.

Trên miệng Võ Tinh Hà đột nhiên xuất hiện một tia mỉm cười quái dị, khẽ nói:

- Góc ba giờ, cách tám trăm thước có một người, tại sao lại không đi ra? Định ngắm bắn ta sao?

Khi nói những lời này hắn cũng không tiếp tục cúi người xuống nữa, đột nhiên Võ Tinh Hà vận sức toàn thân, hai tay ấn mạnh xuống đất, cả thân hình giống như một con chim lướt đi.

Chưởng ảnh mang theo Viêm Dương chân khí bay nhảy trong không trung, trong nháy mắt năm chưởng ảnh được chia ra tấn công vào năm người.

Năm người này chỉ cảm thấy bản thân như đột nhiên tiến vào lò lửa vậy, toàn thân đều có cảm gi như bị lửa thiêu đốt, từ trên da liên tục mang lại cảm giác như bị kim châm, phảng phất như muốn thiêu đốt cho chảy hết mỡ ra.

- Không tốt. - Hắc bào lão nhân mặc dù cẩn thận nhưng bọn họ vẫn còn đánh giá thấp năng lực thực chiến của Võ Tinh Hà. Khi năm chưởng ảnh được đánh ra nó kèm theo lực lượng cường đại vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.

Binh khí và hỏa lực trong tay không có cơ hội thi triển đã bị chưởng lực của Vũ Tinh Hà bao vây lại, chỉ có thể dựa vào bộ pháp mà né tránh.

- Tản ra, nhanh, tản ra... - Tên ninja của Nhật Bản đã sớm biết sự thần kỳ của võ học Trung Quốc, mà công kích như này cũng chỉ có tản ra mới mong bản thân không bị sao cả.

Về phần ai có thể an toàn tránh được đợt công kích này thì phải xem vận khí của người đó.

- Muốn chạy sao? - Võ Tinh Hà nhìn thấy tên ninja của Nhật Bản tránh được chưởng lực của mình, hắn trực tiếp đoạt lấy thanh kiếm bên người của đối phương nhanh chóng đưa lướt qua yếu hầu tên ninja, khiến cho một vòi máu bắn ra rồi hoàn toàn ngã xuống.

Cước bộ Võ Tinh Hà cũng không dừng lại, chân khí không ngừng được điều động, Cửu Dương Chưởng phối hợp với Viêm Dương chân kinh đã tạo thành khí thế giống như sư tử ăn thịt thỏ, từng chường từng chưởng liên tục đánh lên ngực một người khác.

Viêm Dương chân kinh là võ học bá đạo nhất trong giới cổ võ Trung Quốc. Một khi người hay vật bị đánh trúng thì giống như bị lửa thiêu đốt, cảm giác vô cùng nóng bỏng, uy lực lớn tới mức dọa người.

Động tác của Võ Tinh Hà rất mau lẹ, hắn ở giữa năm người giống như "hồ điệp xuyên hoa", năm tên địch nhân trong nháy mắt đã ngã xuống bốn.

Cuối cùng chỉ còn lại vị lão nhân mặc áo choàng màu đen đã bị Võ Tinh Hà nắm lấy yết hầu.

Võ Tinh Hà trừng mắt nói:

- Người đang ẩn nấp, lăn ra đây mau.

Hắc bào lão nhân mặt xám như tro tàn, thì thào nói một câu:

- Ngươi còn là loài người sao?

- Bớt sàm ngôn đi, muốn năm mươi triệu USD hay muốn tính mạng? - Võ Tinh Hà trầm giọng nói:

- Lấy mạng của ngươi đối lấy tỷ tỷ của ta.

- Nhiệm vụ thất bại chỉ có chết..... Tỷ tỷ của ngươi sao? Đồng bọn của ta sẽ mang nàng tới gặp ngươi. Ha ha, hắn sẽ hoàn thành nốt nhiệm vụ mà chúng ta không thể hoàn thành.

Nói xong lời này một dòng máu màu đen từ trong miệng đối phương tràn ra, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mạn kỳ dị.

"Vù"

Võ Tinh Hà lập tức đem thi thể của đối phương ném về phía trước.

"Bịch"

Nguyên chỗ hắn đang đứng, một gốc cây đã bị viên đạn xuyên qua làm cho đổ xuống.

Tốc độ của Võ Tinh Hà vô cùng nhanh, phản ứng của hắn so với đạn còn nhanh hơn, chỉ thoáng cái chỉ còn cách tên bắn tỉa tầm bốn năm trăm thước, đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, một cỗ chân khí màu bạc phun ra.

"Phật môn công pháp - Sử Tử Hống."

Tên bắn tỉa ẩn nấp lâu như vậy, mãi cho tới khi toàn bộ đồng bọn ngã xuống vẫn không hề nổ súng chính là vì muốn một kích trí mạng. Chỉ là Võ Tinh Hà có khả năng cảm ứng nguy cơ so với loài sói còn nhạy bén hơn.

Chỉ sau một lần bắn trượt, Võ Tinh Hà đã nhanh chóng tiến lại gần, hắn vội vàng chuẩn bị nhắm bắn tiếp một súng, nhưng đột ngột bên tai cảm nhận thấy một cơ đau đớn. Ngay sau đó, ống ngắm của hắn kêu lên một tiếng "loảng xoảng" rồi trực tiếp bị phá hỏng.

Sử Tử Hống do Võ Tinh Hà phát ra đã trực tiếp trấn vỡ màng nhĩ cùng ống ngắm của tên bắn tỉa.

Không có ống ngắm thì chẳng khác nào con cọp đã bị bẻ gãy răng nanh? Hơn nữa màng nhĩ đã bị phá hủy khiến cho hắn không thể biết được Võ Tinh Hà khi nào tới gần.

"Rắc"

Tay của Võ Tinh Hà nhanh chóng đánh vào đầu tên bắn tỉa, chỉ nghe thấy một thanh âm thanh thúy vang lên, xương đầu của hắn đã bị nứt ra, máu tươi tràn qua hai mắt, mũi, miệng, chỉ sau giây lát đã gục ngã.

Sau khi giết xong sáu người, Võ Tinh Hà cũng không có thời gian để xử lý chuyện ở đây, hắn bây giờ chỉ có một ý niệm trong đầu đó là mau chóng trở về để cứu tỷ tỷ mình.

Vừa về đến ngoài cổng, một cỗ máu tanh xộc vào trong mũi của Võ Tinh Hà.

Lòng hắn nóng như lửa đốt, vội vàng đẩy cửa vào trong nhà, chỉ thấy tỷ tỷ mình toàn thân xích lõa nằm trên mặt đất, đã sớm rơi vào tình trạng hấp hối. Tinh thần Vũ Tinh Hà trong nháy mắt như rơi xuống vực thẳm, giọt lệ nam nhi chưa bao giờ rơi xuống thì nay nhất thời chảy xuống như mưa.

- Tỷ tỷ......

Ôm lấy thân thể tỷ tỷ vào lòng, Võ Tinh hà nước mắt giàn giụa, nội tâm xuất hiện một cỗ lửa giận.

Đúng lúc này, sắc mặt Võ Tinh Hà đột nhiên thay đổi, vẻ mặt khó có thể tin được. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trận đau buốt từ trên lưng truyền vào trong óc, một thanh đao trắng muốt đã cắm ngập một nửa vào lưng hắn.

Cùng lúc đó, vị "tỷ tỷ" ở trong lòng hắn giống như một con lươn, linh hoạt thoát ra.

- Ha ha... Tinh Hà các hạ, ngươi đúng là vẫn còn sơ hở. - Gương mặt đối phương lúc này đã thay đổi thành khuôn mặt của một người phương Đông bình thường.

- Tỷ tỷ của ta đâu? - Sắc mặt Vũ Tinh Hà vô cùng ảm đạm, nhưng hắn không quan tâm tới thương thế của mình, mà chỉ nghĩ tới vị tỷ tỷ vẫn sống nương tựa với hắn.

- Yên tâm, ngươi rất nhanh có thể gặp được nàng.

Đồng tử Vũ Tinh Hà trong phút chốc mở lớn:

- Ngươi đã giết nàng sao?

- Không không, ta cũng là phụ nữ làm sao có thể giết nàng được? Ta chỉ cho nàng uống dược vật mà thôi.

- Đã như vậy thì ngươi cũng chết đi.

Võ Tinh Hà đột nhiên cười thảm một tiếng, hắn mạnh mẽ thúc dục khí thế toàn thân, Viêm Dương chân khí vận chuyển cuồng bạo, chuôi trủy thủ vốn đang cắm trên lưng hắn nhất thời bị hắn thò tay ra sau rút ra. Cổ tay Vũ Tinh Hà run lên, chưa kịp nhìn ra được hắn di động thế nào thì thanh trủy thủ đã kề lên cổ nữ sát thủ kia.

Hàn quang lóe lên, từ trên xuống dưới thân hình nữ sát thủ đã bị hắn chia làm hai nửa.

Cũng không thèm nhìn lại, Võ Tinh Hà lập tức quay đầu tìm kiếm trong phòng. Mặc kệ vết thương, mặc dù hắn đã dùng chân khí bao lấy nhưng vết thương vốn đang màu đỏ đã dần chuyển thành màu đen.....

Cước bộ Vũ Tinh Hà dần trở nên lảo đảo, tầm nhìn của hắn dần trở nên mơ hồ, thần trí không rõ ràng, hắn thì thào nói:

- Tỷ tỷ, tỷ sẽ không chết.....

Độc phát tác, ý thức Võ Tinh Hà càng trở nên mơ hồ, hai chân hắn vô lực ngã xuống....

Một đời kỳ hiệp dân gian, một cổ võ sư kỳ tài, cổ võ tông sư Võ Tinh Hà trẻ tuổi cứ như thế ngã xuống...