Nếu cứ mãi để như thế thì chẳng mấy chốc dân Việt sẽ bị đồng hóa, mất gốc và bị chôn vùi trong bụi bặm lịch sử. Đối với một người từng là dân học Lịch sử, lại có ý thức độc lập, tự chủ, mạnh mẽ, thì đây là điều hắn không thể chấp nhận. Hắn từng có thời gian làm nghiên cứu, cho nên hắn đã đau lòng, khóc lớn khi nhìn thấy từng trang sử đẫm máu của dân tộc. Không những mất người, mất của, mất nước mà các giá trị văn hóa của dân tộc cũng bị đánh cắp.
Thời của hắn, 99% người Việt không biết Tết Nguyên Đán là của dân tộc mình. Không bao nhiêu người biết Lịch Âm; 12 con giáp; 24 tiết khí; triết học Âm Dương Ngũ Hành, Kinh Dịch là do tổ tiên người Việt sáng tạo để phục vụ cho các hoạt động nông nghiệp. Thần Nông, thủy tổ của tộc Bách Việt cũng trở thành thủy tổ người Hoa Hạ. Đôi đũa dùng để ăn hàng ngày cũng thành sản phẩm do người Hán phát minh.
Sau này, một công trình nghiên cứu về Gen ADN các chủng tộc trên thế giới mới phơi bày sự thật lịch sử. Kết quả nghiên cứu cho thấy ADN của người Hán từ phía nam sông Hoàng Hà trở xuống và phía Bắc sông Hoàng Hà trở lên hoàn toàn khác biệt. Điều đó có nghĩa là hai chủng tộc riêng biệt. Người Việt có bộ Gen ADN tương đồng nhất là với người Thái, Mường, sau đó là Môn - Khơ me. Lạ nhất là bộ Gen người Hàn, Nhật Bản lại khá tương đồng với nhóm Bách Việt.
Sự thật lịch sử về trận đánh giữa một bên là Hoàng Đế Hiên Viên của bộ tộc Hoa Hạ và liên minh Xi Vưu của nước Xích Thần và vợ chồng Lạc Long Quân và Âu Cơ nước Xích Quỷ đã được chứng thực. Phía liên quân dòng dõi Thần Nông thua trận bỏ chạy tan tác tạo ra cuộc một cuộc thiên di. Một số bộ lạc Xích Thần chạy lên phía Bắc thành lập nhóm người Triều Tiên.
Thời hiện đại người Hàn Quốc vẫn khẳng định chữ Hán và Trung Y là của họ còn gì. Nghe qua thì có vẻ buồn cười hài hước bởi trước giờ do sự tẩy não của người Hán đối với người dân của mình và ảnh hưởng của văn hóa Hán tộc nên có sự ngộ nhận về nguồn gốc các tài sản phi vật thể. Việc sửa đổi lịch sử, đổi trắng thay đen, làm giả thay thật là bản lĩnh của người Hoa Hạ từ khi khởi thủy.
To như hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa cũng bịa ra đường 9 đoạn để cướp đoạt thì những cái khác có khó khăn gì. Thương hiệu hàng kém chất lượng, hàng giả, hàng nhái luôn được nhân dân Việt Nam và các nước khác gắn cho hàng Tàu, không phải là không có lý do. Còn hàng Nhật, hàng Hàn, hàng châu Âu, hàng Mỹ luôn được coi là biểu tượng của hàng có chất lượng cao, hàng Vip.
Một nhóm bộ lạc Xích Thần chạy ra biển Hoa Nam bị bão đánh dạt vào bờ biển Đông Bắc trở thành cư dân Nhật Bản. Một nhóm chạy qua phía Tây thành các bộ tộc người Đại Lý sau này, một nhóm chạy xuống phía Nam tận Cam pu chia, Thái Lan thành nhóm người Thái và Khơ me, Phù Nam.
Một nhóm khác thì chạy ra biển Đông trôi dạt vào các quần đảo Đông Nam Á hình thành thổ dân Philippines, Indonesia, Malaysia ngày nay. Tóm lại, trận thua ấy khiến tộc Miêu Xích Thần và Xích Quỷ tan tác, phân tán khắp tứ phía Đông Nam Á. Riêng tộc Bách Việt vẫn bám rễ ở mảnh đất phía Nam sông Dương Tử, nhưng Đế đô cũng phải chuyển từ Hồ Động Đình xuống vùng núi Phú Thọ Việt Nam.
Sử liệu có thể nói dối nhưng Gen AND thì chưa từng biết lừa gạt ai bao giờ. Đặc điểm dễ nhận dạng người Hoa Hạ gốc nhất chính là thân hình cao lớn, xương cốt thô to, da dẻ bánh mật, mắt xếch một mí. Còn gốc người Việt thì thân hình thon gọn cân đối, xương cốt nhỏ, da trắng, mắt ngang hai mí. Cho dù có qua mấy chục ngàn năm thì cũng không thay đổi được nhận dạng cơ bản này.
Dân Hoa Hạ vốn có nguồn gốc du mục phương Bắc, sống ở thảo nguyên, am hiểu chăn nuôi gia súc và săn bắt. Họ uống sữa dê và ăn bốc, ở lều. Như vậy, họ biết cái quần què gì về văn hóa Nông nghiệp. Chính người Hoa Hạ đấu không lại các bộ lạc du mục Hung Nô khác nên tràn về phía Nam xâm chiếm các bộ tộc người Miêu - thủy tổ của Bách Việt. Sau khi thắng lợi lại thấy sự ưu việt của văn minh nông nghiệp nên quyết định định cư và học tập. Khốn nạn nhất là để hợp thức hóa việc trộm cắp, người Hoa đã trộm luôn bài vị của Thần Nông về tôn làm một trong Tam Hoàng của dân tộc mình.
Đây là một âm mưu thâm độc suốt mấy ngàn năm nay. Người xưa rất coi trọng việc chính danh và kế thừa. Khi người Hoa vô sỉ tôn thờ bài vị của Thần Nông thì đã tự coi mình là ngành trưởng, kế thừa tài sản hợp pháp, dân tộc Miêu ( Bách Việt) còn lại chỉ là chi thứ, phải tuân theo tộc trưởng người Hoa Hạ. Điều này cũng có nghĩa dân tộc Bách Việt là một nhóm thiểu số trong đại dân tộc Hoa Hạ. Nếu tuân theo thì bị đồng hóa. Nếu chống đối thì coi như phản loạn, phản bội tổ tông, tội đáng muôn chết.
Sau này, 18 đời vua Hùng người Bách Việt để chống đồng hóa đã quyết định từ bỏ tổ tông Thần Nông. Không thờ và không công nhận nữa. Loại bỏ ra khỏi các nghi lễ, tín ngưỡng, thờ cúng mà tôn Quốc phụ Lạc Long Quân và Quốc mẫu Âu Cơ Làm thủy tổ. Kiểu như chúng mày muốn nhận vơ tổ tiên tụi tao đúng không? Không đánh được tụi bay thì tụi tao không có quyền từ bỏ à.
Kiếp trước, Đinh Liễn chỉ biết đau xót, than khóc khi biết được sự thật. Nay có cơ hội làm chủ đất nước, hắn nhất định phải cải cách. Phải chính danh, phải thay đổi, phải giúp cho dân tộc Bách Việt lấy lại những gì đã mất, hoặc ít nhất cũng phải thoát khỏi vòng tròn Hán hóa. Thế nên, mọi lễ nghi, phong tục, văn hóa đều sẽ phải đổi mới, phải xóa sạch dấu vết văn hóa Hán tộc. Hắn biết điều này là rất khó khăn. Ở bên cạnh nhau sao lại không bị ảnh hưởng, hơn 1000 năm là quá dài để bị đồng hóa. Nhưng khó khăn đến mấy cũng phải làm. Dù có chết hắn vẫn phải làm. Hắn là vua, hắn mà không làm thì ai sẽ làm đây?
Kiếp trước, lúc còn là sinh viên. Khi nghe tin Trung Quốc xâm phạm Biển Đông, một làn sóng phản đối đã lan tỏa khắp mọi nơi. Trường đại học của hắn cũng không ngoại lệ. Ngành lịch sử mà hắn theo học là máu chiến nhất, sau đó là ngành Triết học và Địa lý. Khi tinh thần dân tộc được khơi dậy, nhiều người đã tổ chức kéo đến Lãnh sự quán Trung Quốc ở đường Hai Bà Trưng, Q1, TPHCM để biểu tình phản đối. Nhiều bạn bè của hắn chuẩn bị xin trường bảo lưu học phần để gia nhập quân đội. Một số người khác thì bắt đầu lên mạng internet viết bài thủy chiến (chiến tranh nước bọt).
Lúc đó, vì thành tích học tập cực tốt, hắn được đề cử gia nhập Đảng. Nhưng hắn từ chối. Một phần, hắn quá rõ đấu tranh chính trị rất tàn khốc và thối nát. Một phần vì hắn giận phản ứng của chính phủ đối với quốc gia Phương Bắc lúc bấy giờ.
Hắn cho rằng Chính phủ phản ứng rất nhu nhược và yếu ớt. Suốt ngày chỉ thông báo một câu: "Chúng tôi đã nhận được thông tin và đang theo dõi tình hình rất sát. Chúng tôi bày tỏ sự quan ngại (quan sát và e ngại) sâu sắc về tình hình căng thẳng ở biển Đông. Yêu cầu các bên liên quan hành động làm giảm căng thẳng leo thang. Chúng tôi luôn sẵn sàng và ủng hộ các bên ngồi lại, tham vấn và xử lý bằng các biện pháp hòa bình...".
Tưởng thế là hết, ai ngờ sau đó suốt 20 năm, câu nói bất hủ của bộ ngoại giao luôn văng vẳng bên tai mỗi khi có người hỏi phản ứng của Việt Nam về các sự kiện như chiến tranh giữa Israel - Palestine, chiến tranh Syria, Libra, Nga - Ukraine... Đến nỗi, tất cả người dân Việt Nam đều thuộc lòng câu thần chú ấy. Mỗi lần có sự kiện lớn trên thế giới diễn ra, người dân đều đoán trước Bộ Ngoại giao Việt Nam sẽ trả lời như thế nào. Niệm câu thần chú này là bách phát, bách trúng.
Hồi ấy dù các hoạt động trên là tự phát, nông nổi, thể hiện nhiệt huyết của tuổi trẻ nhưng sau này nhìn lại hắn vẫn không hối hận và cũng không bao giờ quên đi cảm xúc ấy.
--------
Trở lại Điện Thái Hòa, sau khi lá quốc kỳ được kéo lên tới đỉnh. Nghi thức thượng cờ kết thúc. Vị thái giám điều hành hô to: “Nghi thức hát quốc ca bắt đầu”.
Dàn nghi lễ quay lưng lại, mặt nhìn xuống hội trường. Chỉ riêng chỉ huy dàn nghi lễ vẫn đứng yên, một tay vung vẩy, một tay cầm kiếm huơ huơ, tư thế như của một nhạc trưởng. Âm thanh của các nhạc cụ và lời ca bài hát: “Vẫn hát khúc quân hành” vang lên hùng hậu
"Đời mình là một khúc quân hành
Đời mình là bài ca chiến sĩ
Ta ca vang triền miên qua tháng ngày
Lượn bay trên núi rừng biên cương đến nơi đảo xa
Mãi mãi lòng chúng ta
Ca bài ca người lính
Mãi mãi lòng chúng ta
Vẫn hát khúc quân hành ca
Dù rằng đời ta thích hoa hồng
Kẻ thù buộc ta ôm cây súng
Ta yêu sao làng quê non nước mình
Tình quê hương vút thành âm thanh khúc quân hành ca
Mãi mãi lòng chúng ta
Ca bài ca người lính
Mãi mãi lòng chúng ta
Vẫn hát khúc quân hành ca"
Âm nhạc trầm bổng, hùng hồn, đại khí của thể loại nhạc Đỏ quả thật rất có tính lây nhiễm. Lời ca, đơn giản, dễ nhớ, dễ thuộc khiến tất cả mọi người trong hội trường mau chóng bắt nhịp hát theo. Tuy chữ " chiến sĩ " thời này chưa từng xuất hiện nhưng mọi người cũng hiểu ý nghĩa của nó tương đương với chữ " chiến binh" nên không lạ lẫm.
Ở đây, hầu hết tất cả mọi người đều đã từng là quân nhân, đều đã từng ra trận và chiến đấu. Thậm chí trên thân nhiều người còn mang đầy vết sẹo chiến tranh. Cơn đau đớn đôi khi vẫn tái phát khi trái gió trở trời. Tâm thức của mọi người theo âm nhạc và lời ca ảnh hưởng gợi lên hình ảnh quá khứ rong ruổi sa trường, da ngựa bọc thây. Anh em, đồng đội kẻ lao lên, người gục xuống. Có những người máu đẫm thân thể, vết thương chất chồng. Có người bị trúng tên, đao chém nằm ngửa chết trong vũng bùn, hai mắt còn mở to trừng trừng như ngắm nhìn trời xanh, mây trắng.
Đinh Liễn lúc này cũng cất cao giọng ca lên, hòa theo tiếng hát hào hùng của đội danh dự. Các hoàng tử, công chúa bị lây nhiễm không khí nên xúc động mặt đỏ phừng phừng. Phía dưới bá quan văn võ nhiều người lệ lão tung hoành. Các võ quan mắt đỏ ngầu run rẩy, khoang mũi nghẹn ngào. Bài ca được lập lại ba lần nên sau lần thứ hai, các quan chức cũng đã thuộc lời và mấp máy hát theo tiếng nhạc. Âm thanh vang vọng như thể bay lên tới thanh thiên.
“Thôi, Nghi lễ hát quốc ca kết thúc. Triều Hội chính thức bắt đầu” Kim công công lên tiếng điều hành hội nghị
-------