Chương 129: Nguy Cơ Phủ Xuống

Vương cung Champa,

Sau khi hai người Lê Long Thâu cáo lui, Vua và các đại thần Champa bắt đầu thảo luận. Bê Mi Thuế bắt đầu trước tiên: “Theo các ngươi, chuyện này chúng ta có thái độ thế nào?”

Võ quan Ramunat không cần suy nghĩ lớn tiếng phát biểu ý kiến trước tiên: “Muôn tâu đức Silva tại thế, đây là cơ hội tốt để ánh sáng vinh quang của ngài chiếu sáng trời Bắc, hạ thần nguyện cùng chúng sinh tiên phong theo bước chân của ngài tới chỗ mà ánh mắt của Ngài nhìn tới”

Ramunat là võ quan mạnh nhất, là cánh tay đắc lực cho vua Bê Mi Thuế từ thời mới khởi sự. Chính hắn là kẻ tiên phong dẫn quân lính xâm nhập Hoàng cung giết chết vua cha, lột áo choàng, cướp vương miện về cho Bê Mi Thuế. Cũng chính Ramunat là người ngựa không dừng vó, dẫn quân đột kích phủ gia của các Hoàng tử, giết và treo xác những đối thủ của hắn trên cành cây trước Hoàng Cung.

Sau đó, lại cũng chính Ramunat cầm quân tiên phong trấn áp các cuộc khởi nghĩa đẫm máu, dùng voi chiến giẫm nát những kẻ nổi loạn từ biên giới Đại Cồ Việt cho đến biên giới Khơ Me. Bản tính hung bạo, không sợ chết, cực kỳ dũng mãnh lại hết mực trung thành nên được Bê Mi Thuế hết sức tin cậy. Có thể nói một nửa giang sơn của Bê Mi Thuế do Ramunat dùng hai bàn tay nhuộm máu giành lấy.

Phía ngược lại, Bê Mi Thuế cũng hết sức cưng chiều người võ tướng trung thành này, từ một kẻ nô lệ, hắn đã trở thành bình dân, sau đó leo dần lên cao hơn thành quý tộc. Chỉ trong vòng có 4 năm, Ramunat đã trở thành một tôn quan cao quý, có thể hiệu lệnh vạn quân.

Bê Mi Thuế gật đầu, hắn nhìn qua Đại Tư Tế Kipasik dò hỏi: “Đại Tư Tế, theo ngài thì ta có nên xuất quân hay không?”

Đại Tư Tế Kipasik nắm trong tay lực lượng tôn giáo Hinđu của cả nước Champa, vô cùng tôn quý và quyền lực, là nhân vật đứng thứ 2 chỉ sau vua Bê Mi Thuế. Đây là người đàn ông trung niên chạc 50 tuổi, khoác trên mình bộ áo tu hành Bà La Môn đính đầy vàng bạc. Khuôn mặt của ông ta hồng hào, tóc thì đã trắng phau nhưng hai mắt hữu thần lấp lánh.

Hơn 100 năm nay, người Champa định đô tại Indrapura và đổi quốc giáo từ đạo Bà la môn sang Phật giáo tiểu thừa. Các đời vua trước thậm chí đã xây dựng một ngôi chùa lớn tại Kinh đô để tiện bề học đạo. Bê Mi Thuế biết mình nếu dựa theo truyền thống hoàng gia sẽ khó lòng mà cạnh tranh ngai vàng nên đã âm thầm kết nối với Đại Tư Tế Kipasik nhằm mượn lực lượng của đạo Bà La Môn. Tất nhiên, cái giá chính là chuyển đổi quốc giáo từ Phật giáo sang Hinđu giáo và địa vị của Đại Tư tế trở thành người đại diện cho thần. Vua Bê Mi Thuế thì trở thành hóa thân của thần Silva tại thế gian.

Cùng với việc chuyển đổi quốc giáo, nhiều ngôi chùa đã bị đốt bỏ, thay vào đó trên nền chùa cũ thì xây nên các nơi thờ phụng các vị thần Hinđu. Đương nhiên, các lực lượng theo đạo Phật không nằm im giãy chết mà âm thầm tổ chức các cuộc phản kháng dưới dạng khởi nghĩa nông dân. Đó là nguyên nhận sâu xa dẫn tới suốt ba năm nay, vương quốc Champa chiến loạn không ngừng, kinh tế tiêu điều, nhân dân lầm than li tán, tiếc khóc ai oán khắp đất trời.

Ngoài vấn đề quyền thống trị thì nguyên nhân sâu xa là việc chuyển quốc giáo sẽ gây ra sự thay đổi về kết cấu xã hội. Nếu quốc giáo là đạo Phật thì giữa các tầng lớp nhân dân tương đối hài hòa do giáo lí nhà Phật đề cao sự bình đẳng giữa các chúng sinh. Tầng lớp bình dân và nô lê cũng vì thế mà còn một con đường sống. Thế nhưng nếu là đạo Hinđu trở thành quốc giáo thì xã hội Champa phải phân biệt ra làm năm đẳng cấp như bên Thiên trúc tức Tầng lớp Bà la môn, tầng lớp quý tộc, tầng lớp chiến sĩ, tầng lớp bình dân và tầng lớp nô lê.

Lẽ đương nhiên, tầng lớp quý tộc đang là đỉnh của xã hội bình đẳng với tầng lớp tu sĩ nay lại phải chịu kém một bậc thì họ đâu có thể chịu đựng. Tầng lớp bình dân lẽ ra hưởng đặc quyền thứ hai giờ lại bị hạ thành bậc thứ tư, cho nên dù rất hiền lành họ cũng động chân nộ. Tầng lớp nô lệ trước kia vẫn được coi là người thì nay ngay cả người cũng không được tính. Nguyên nhân mâu thuẫn sâu xa là như thế khiến cho các cuộc nổi loạn vẫn cứ diễn ra không ngừng.

Đại Tư tế Kipasik là một kẻ khôn ngoan lõi đời, rất chuyên nghiệp trong việc nhìn mặt mà đoán ý. Thấy vua Bê Mi Thuế đang có ý động thì cũng liền nghĩ ra phương án phù hợp. Hắn nói: “Thưa thần Silva tôn kính tại thế Bê Mi Thuế, theo lẽ thông thường thì thời điểm này không nên xuất chinh”.

“Đại Tư Tế, ngài…” Võ quan Ramunat lập tức nói chen vào...

Vua Bê Mi thuế đưa tay lên ngăn cản rồi trừng mắt Ramunat: “Ngươi im miệng, hãy để cho Đại Tư Tế nói hết ý, ngươi không thấy tự nhiên nhảy vào mồm người khác là biểu hiện bất kính với thần linh hay sao?” Sau đó quay sang Kipasik ra hiệu: “Xin mời Đại Tư Tế tiếp tục..”

Đại tư tế Kipasik mỉm cười ra hiệu không sao cả nhưng trong bụng thì chán ghét muốn chửi đổng Ramunat: “Cái loại đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết không có một chút nào trí tuệ. Đúng là dù có khoác áo lông dê, tay đeo vòng ngọc thì cũng vẫn lộ ra bản chất ti tiện của loài nô lê, ta nhổ vào”.

“Kính thưa đức Silva, tình hình hiện nay nổi loạn mới được dập tắt, nhưng dân chúng li tán, ruộng vườn không người chăm sóc, nguy cơ tiếp tục xảy ra chiến loạn vẫn còn, tình hình kho lương cạn kiệt cần phải bổ sung. Mặt khác bây giờ là mùa Đông trời rét lạnh, gió mùa Đông Bắc từ phía trên thổi tới không lợi cho chiến thuyền của chúng ta hướng lên phía Bắc. Chưa an bên trong đã xuất chinh bên ngoài là việc làm không sáng suốt. Không những bệ hạ nghĩ thế, người Việt cũng nghĩ như vậy.

Thế nhưng, thưa đức Silva tại thế, nhìn vào góc độ khác thì đây lại là một cơ hội vô cùng tuyệt vời để giải quyết khó khăn nội bộ của chúng ta”.

Bê Mi Thuế vốn đang không vui khi nghe Đại Tư Tế nói về những khó khăn thì lại nhen lên hy vọng, vội hỏi: “Cơ hội tuyệt vời à, xin Đại Tư Tế hãy trình bày cho ta nghe.”

Đại tư tế Kipasik vuốt chòm râu trắng từ tốn nói: “Nếu chúng ta nghĩ như vậy, người Đại Cồ Việt cũng nghĩ như vậy nhưng nếu xảy ra điều ngược lại thì sao? Ai sẽ là người bị bất ngờ? Đương nhiên là bọn họ rồi.”

Ramunat sáng hai mắt reo lên: “Đúng vậy nha. Bệ hạ”

Bê Mi Thuế cũng hào hứng lên: “Nói tiếp đi”.

“Thứ hai, trời mùa Đông tuy khiến gió mùa cản trở chúng ta nhưng thường mùa này biển không có bão cho nên việc hành quân tuy chậm lại ổn”.

“Ừ. Đúng thế. Chúng ta là bá chủ về thủy quân trên biển, thời tiết tốt như thế này chính thích hợp cho đội quân của chúng ta tung hoành ngang dọc.” Bê Mi Thuế gật gù

Đại Tư Tế Kipasik nói tiếp: “Đại Cồ Việt chỉ mới lập quốc, loạn lạc khắp nơi cho nên quân đội của họ rất yếu ớt lại có số lượng không nhiều bằng chúng ta. Ta nghe nói họ chỉ có khoảng 5.000 quân thường trực bảo vệ kinh Đô kém xa quân thường trực của bệ hạ gấp 10 lần. Quân địa phương, cả nước cũng chỉ có 3 vạn lính, trong khi tổng quân lực địa phương của chúng ta lên tới 20 vạn người. Bệ hạ chỉ cần tách ra khoảng 5 đến 7 vạn quân địa phương với 2 vạn quân thường trực đi đường biển rồi men theo cửa biển Thanh Hóa là tiến thẳng vào Kinh Đô của họ thì trận chiến này chắc thắc.

Thứ tư, bệ hạ đang lo kho lương đang cạn kiệt đúng không? Theo ta biết thì tầm thời gian này cũng là lúc họ thu hoạch xong vụ mùa Thu Đông, kho lúa đầy ắp, điều này không phải là đấng tối cao đang chỉ dẫn ánh sáng cho ngài biết cách giải quyết vấn đề đấy ư?”

“Hay. Hay. Hay. Quả thật là rất hay. Đây quả là Thần linh Braman ban cho ta cơ hội giải quyết khó khăn”. Bê Mi Thuế võ tay lên ngai vàng cười lớn.

“Chưa hết, Ngài không phải vẫn luôn thèm muốn vùng đồng bằng rộng lớn của họ hay sao? Đây chính là cơ hội tốt đó?”

“Hử, ngươi muốn nói ta thuận thế chiếm luôn nước của họ ư? Như vậy không ổn đâu? Người dân của họ tuy ít nhưng vô cùng dũng mãnh, nếu để họ tập hợp lực lượng phản công thì chúng ta sẽ khó lòng mà kham nổi”

“Không, không, thưa đức Silva tái thế, chúng ta đợt này chỉ cần cướp hết kinh đô của họ, giết chết hoàng thất nhà Đinh, sau đó đưa con trai Lê Hoàn lên ngôi, thần phục xưng thần và hàng năm tiến cống cho chúng ta. Như vậy, đất nước họ sẽ trở thành kho lúa cho bệ hạ bóc lột, con trai Lê Hoàn lại càng không dám rời xa chúng ta vì khi mất đi chỗ dựa, nó sẽ chết không có chỗ chôn”.

Hai mắt Bê Mi Thuế sáng lên rực rỡ, hai tay nắm chặt vào nhau hưng phấn. Đại Tư Tế Kipasik thì tiếp tục dụ dỗ: “Nhân cơ hội này, bệ hạ cũng có thể chuyển dời mâu thuẫn nội tại đất nước chúng ta ra bên ngoài bằng cách buộc các đội quân nô lệ của phe phản loạn đi làm lính tiên phong và hứa cho chúng tự do nếu lập công, chúng ta vừa giải quyết được tai họa ngầm lại đạt được mục đích đưa ánh sáng của ngài chiếu sáng bầu trời phương Bắc”.

“Tốt, Tốt. qua tốt rồi. Đại Tư tế đúng là túi khôn mà đấng Brahman ban cho Champa, ban cho ta. Kế hoạch này nhất định phải thi hành càng nhanh càng tốt. Để lâu, triều Đinh ổn định việc quốc tang xong thì chúng ta mất hết thời cơ tốt. Hiện nay, lấy danh nghĩa cầu viện của Lê Hoàn. Lại có Lê Long Thâu làm con tin dẫn quân đi theo. Về lý do và danh nghĩa ta đã có đủ. Nếu có bị thế nhân phỉ nhổ thì chỉ có con cháu hắn mang danh, chúng ta chỉ là người bên ngoài nhiệt tình đến giúp sức.

Đây cũng là cơ hội để quấy nước Đại Cồ Việt không được an ổn, có lợi mặt biên giới phía Bắc để cho ta tập trung ổn định phương Nam. Đại Tư Tế, ngươi văn hay chữ tốt hãy soạn ra một bài chiếu lệnh lâm li bi đát để quân ta có lý do xuất chinh chính đáng. Ba ngày sau sẽ gọi Lê Long Thâu đến đây thông báo và hứa hẹn cho hắn làm Vương nước Việt sau này.

Ramunat, người hãy mau mau triệu tập quân đội, lương thảo, chiến thuyền, nô lệ. Ta muốn trong vòng một tháng phải xong, một tháng nữa sẽ đạp bằng kinh thành Hoa Lư và ngươi sẽ được ăn lễ tết Nguyên Đán đáng quên của người Việt. Lần này ngươi xuất chính, ngươi có cam đoạn sẽ hoàn thành nhiệm vụ vinh quang là đứa ánh áng của ta chiếu sáng bầu trời Phương Băc hay không hỡi chiến thần Ramunat?"

Ramunat cuồng nhiệt quỳ xuống làm lễ và lớn tiếng cam đoan: “Xin đức Silva tại thế cứ an tâm. Vinh Quang của ngài sẽ như mặt trời chiếu sáng khắp nơi nơi. Nhưng chỗ quân Chăm đi đến, uy danh của ngài cũng vì thế mà vang vọng thế gian”.

“Ha Ha Ha…tốt tốt. Có tướng quân Ramunat chỉ huy viễn chinh, quân ta chắc chắn sẽ thắng lợi hoàn toàn…”

------