Chương 111: Tại sao Hoàng Đế không thể tu hành (2)

Nhưng không thể không nói, những người làm Hoàng Đế đều mong muốn được tiến thêm bước nữa để trường sinh bất tử đặng tiếp tục cai quản quốc gia. Lòng tham của con người vốn vô hạn, khi có một thì muốn hai, khi có hai thì muốn mười, không hề có điểm dừng. Quyền lực càng lớn, tham vọng càng nhiều, tâm ma càng nặng.

Nhưng, nếu Hoàng Đế mà có ngay viên thuốc trường sinh bất lão liệu có dám uống hay không? Hắn lại suy nghĩ đến một câu chuyện khác.

Câu chuyện Tần Thủy Hoàng khi còn tại vị đã luôn cố gắng tìm thuốc trường sinh không còn xa lạ với nhiều người. Có rất nhiều lý do để ông ta có niềm tin mãnh liệt vào sự tồn tại của thuốc trường sinh. Do vậy mà ông đã đầu tư rất nhiều nhân lực, vật lực để đi tìm thuốc trường sinh.

Tần Thủy Hoàng tìm được thuốc trường sinh?

Có nhiều truyền thuyết đều nói Tần Thủy Hoàng không tìm được thuốc trường sinh. Nhưng trong "Sử Ký – Thủy Hoàng bản kỷ" có ghi lại rằng, Tần Thủy Hoàng sai một quan thần tên Từ Phúc cùng với một trăm đồng nam, một trăm đồng nữ đi tìm thuốc trường sinh dưới biển. Nhưng vì không tìm được thuốc và sợ sẽ bị chém đầu cho nên họ đã không quay trở lại mà đi thuyền lưu lạc đến Nhật Bản.

Từ Phúc không quay trở lại nhưng Tần Thủy Hoàng vẫn kiên định hy vọng sẽ tìm được thuốc trường sinh. Vào 4 năm sau, tức năm 215 TCN, Tần Thủy Hoàng đã tìm được Lư Sinh, một đạo sĩ người nước Yên. Lần này, Tần Thủy Hoàng phái Lư Sinh xuống biển để tìm kiếm thuốc trường sinh. Khác với Từ Phúc xuống biển tìm thuốc trường sinh thì Lư Sinh lại xuống biển để tìm hai vị thần, một người là "Cao Thệ" và một người là "Tiễn Môn".

Ngoài ra, cũng có truyền thuyết nói, Từ Phúc giúp Tần Thủy Hoàng tìm thuốc trường sinh (nhiều người sau này cho rằng đó là "Thái Tuế" tên khoa học là "Nhục linh chi") và sau đó phái người mang về cho Tần Thủy Hoàng.

Sau khi được các pháp sư tinh luyện, nó trở thành "thuốc trường sinh bất lão". Thế nhưng thuốc trường sinh này chỉ có một viên, Tần Thủy Hoàng mặc dù rất muốn trường sinh nhưng lại sợ đó là thuốc độc, rồi cứ do dự cho đến lúc chết.(**) Sau khi qua đời, viên thuốc đó vẫn ở trong tay ông và được chôn cất cùng thi thể trong lăng mộ.

900 năm sau, khi 60 tuổi và đang là hoàng đế của nhà Võ Chu bấy giờ, Võ Tắc Thiên cũng có nhiều điểm tương đồng với Tần Thủy Hoàng. Bà cũng là người có tài trí mưu lược kiệt xuất, làm việc gì cũng không từ thủ đoạn và đặc biệt là bà cũng có ước muốn được trường sinh bất lão.

Sau khi lên ngôi, bà đã nghe được từ Viên Thiên Cương rằng Tần Thủy Hoàng đã tìm được thuốc trường sinh. Lấy lý do rằng không có đủ nhân lực, vật lực mà tìm, sau đó, bà đã phái những kẻ trộm mộ đến lăng mộ của Tần Thủy Hoàng để tìm.

Quả nhiên vài tháng sau, họ đã tìm thấy và nói với Võ Tắc Thiên rằng lăng mộ của Tần Thủy Hoàng nằm ở núi Ly Sơn. Bọn họ mang những mảnh tượng nhỏ bằng gốm từ lăng mộ Tần Thủy Hoàng về và hỏi Võ Tắc Thiên về việc khai quật lăng mộ đó.

Cầm trên tay những mảnh vỡ của tượng gốm, Võ Tắc Thiên ra lệnh rằng hôm sau sẽ tiến hành khai quật. Sau khi trở về hoàng cung, Võ Tắc Thiên vẫn cứ ôm những mảnh vỡ không chịu buông rồi ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, bà đã dẫn theo quân vào lăng Tần Thủy Hoàng. Lăng mộ của Tần Thủy Hoàng lộng lẫy, quan tài của ông nằm giữa dòng sông thủy ngân. Võ Tắc Thiên bước đến và nhìn thấy thi thể của Tần Thủy Hoàng trong quan tài, hai tay đan chéo nhau nắm giữ chặt vạt áo. Bên trong bộ quần áo đó có một hộp ngọc tinh xảo đựng viên thuốc trường sinh.

Sau đó, bà đã lấy viên thuốc đó để uống và được trường sinh bất lão. Nhưng không lâu sau, nhà Lý tạo phản, bà bị cầm tù và bị dày vò khổ sở. Võ Tắc Thiên còn thấy được sự sụp đổ của nhà Đường, và bản thân phải lưu đày. Bà còn bị những người muốn được trường sinh bất lão bắt lại, tra tấn ngày đêm, bị lấy máu, thử nghiệm thuốc, dù có muốn tự sát cũng không được.

Tỉnh dậy sau giấc mơ, Võ Tắc Thiên nhìn những mảnh vỡ của những bức tượng nhỏ bằng gốm trong tay. Cuối cùng bà cũng hiểu vì sao Tần Thủy Hoàng không uống viên thuốc này. Sau đó, bà không nhắc lại việc khai quật lăng mộ của Tần Thủy Hoàng nữa. Hơn nữa, trước khi chết, bà đã trả lại ngôi vị cho nhà họ Lý.

Đinh Liễn suy ngẫm, như vậy có thể suy đoán Tần Thủy Hoàng không dám uống vì tính đa nghi, sợ bị hại chết do lúc đó ông ta dùng thủ đoạn sắt đá để thống nhất Trung Quốc nên xung quanh có rất nhiều kẻ thù. Như vậy từ ăn, uống, sinh hoạt đều phải hết sức cẩn thận. Thông thường khi ăn thì thái giám thân cận phải ăn trước để thử độc. Nay viên thuốc chỉ có một, Tần Thủy Hoàng làm sao dám uống?

Việc Đinh Liễn hắn và Tiên Đế cũng bị hạ độc không phải cũng là do ăn uống đó ư?

Lý do Võ Tắc Thiên không dám uống vì sợ bị bắt làm vật thí nghiệm bởi những người có ham muốn trường sinh. Nỗi sợ này không phải là không có cơ sở. Ngay cả thời hiện đại khi tư tưởng đã được khai phóng thì những người có năng lực đặc biệt cũng không tránh khỏi bị nhòm ngó và làm phiền. Đó là còn nhẹ, nặng thì thậm chí bị thiết kế bắt cóc sau đó bị lấy máu, lấy thịt làm thí nghiệm. Các bộ phim khoa học viễn tưởng đều có đề cập đấy thôi.

Đinh Liễn hắn sợ hay không? Đương nhiên là sợ rồi. Ai mà chả sợ. Dù ngươi có là Hoàng Đế quyền lực ngập trời, phú quý cực điểm thì lại càng sợ bị tóm làm chuột bạch. Với Hoàng Đế đây còn là nỗi nhục kinh khủng, đáng sợ hơn so với cái chết.

-----

Dưới một góc độ khác, nguyên nhân Hoàng Đế không thể tu luyện đắc đạo còn có lý do khác.

Theo như giới tu luyện, để tu hành thuận lợi người ta không thể thoát khỏi bốn yếu tố: Địa, Lữ, Pháp, Tài mà một Hoàng Đế cũng khó lòng thỏa mãn.

Địa là nơi động thiên phúc địa, nơi tụ tập linh khí của trời đất. Nhưng những nơi đó thường là ở nơi heo hút ít người qua lại. Trời Đất vốn có Thiên Địa Nhân tam khí. Thiên là linh khí. Địa là trọc khí. Nhân là Vận Khí.

Thường nơi nào nhân khí tụ tập thì linh khí hay trọc khí tránh lui. Nơi vua ở là Hoang Cung, Kinh Thành, là nơi nhân khí tụ tập đông nhất, làm gì có linh khí mà tu luyện. Do đó, muốn tu luyện ngươi phải thôi làm Hoàng Đế, nhưng nếu thôi làm Hoàng Đế thì ngươi tu tiên để làm cái gì? Mục đích của ngươi chẳng phải tu Tiên để trường sinh rồi tiếp tục nắm giữ quyền lực đấy ư. Cho nên con đường dùng linh khí để tẩy lễ thân thể coi như hủy bỏ.

Các bậc chân tu đều tìm về nơi hẻo lánh như hang động, rừng sâu, vực thẳm, núi cao để tu hành không phải là không có lý do. 200 năm sau Phật Hoàng Trần Nhân Tông cũng phải nhường ngôi cho con rồi về núi Yên Tử Bắc Ninh ẩn cư mới đắc đạo đó hay sao?

Lữ là Thầy, là Bạn. Thầy là đạo sư, bạn là đồng đạo, đạo lữ. Tức đây là những người đồng hành trong quá trình tu hành.

Tầm quan trọng của sư phụ thì khỏi phải nói. Không Thầy đố mày làm nên. Thầy chính là người hướng dẫn, khuyên nhủ, chỉ bảo để giúp người tu hành đi đúng hướng ngay từ đầu, tránh quanh co, vòng vèo mất thời gian, thậm chí là sai lầm.

Cho nên trong giới tu hành người ta rất coi trọng tông môn, giáo phái. Người không ai dạy dỗ thì gọi là dã tu hay tán tu. Rất khó để có được thành tựu cao trừ khi cơ duyên ngập trời.

Tông môn cũng là nơi bảo kê cho người tu hành không bị uy hiếp bắt nạt, tránh đi những trận chém giết, cướp đoạt không cần thiết. Sau lưng ngươi có chỗ dựa cứng thì ai mà chả e ngại. Muốn đụng đến ngươi thì trước hết tự lượng sức mình có chịu nổi sự trả thù tàn khốc của cả một thế lực hay không?

Hoàng Đế tuy là người quyền lực và cao quý nhất nhân gian nhưng tìm một người đạo sư giỏi cho mình không phải dễ dàng. Loại nhàng nhàng hay lừa bịp thì có nhiều. Minh sư thì khó kiếm. Ngay cả Minh sư cũng thà chọn một kẻ bạch thân mà không chọn Hoàng Đế làm đệ tử.

Bởi vì, Hoàng Đế vốn cao ngạo, đâu chịu cúi đầu trước ai. Loại người có cái tôi cao thì rất khó dạy, bởi cái tính luôn cho mình là đúng thì đâu có chịu mở rộng trí tuệ mà tiếp thu ý kiến?

Hoàng Đế lại thường là những người đã trưởng thành, nhân sinh quan, thế giới quan đã định hình cố định. Giờ uốn nắn sang hệ tư tưởng khác rất khó khăn. Thà rằng chọn bọn trẻ nhỏ có tâm trí ngây thơ như tờ giấy trắng, muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó, dễ dàng dạy bảo hơn nhiều.

Hoàng Đế là một kẻ đứng ở trên đỉnh nhân gian, thiên tính vốncô độc cho nên luôn tự xưng là Quả nhân hay Cô. Với thiên tính này thì chẳng thể có lấy một người bạn thật sự như tri kỉ. Hoàng Đế chẳng quen làm bạn với người khác vì thói quen ích kỷ, tham lam chỉ muốn vơ vào chứ đâu muốn nhả ra.

Quyền lực cũng phải nắm nhiều nhất. Đất đai cũng phải chiếm đoạt nhiều nhất. Tiền bạc cũng phải vơ vét hết về Bảo tàng. Phụ nữ cũng phải lập tam cung, lục viện, 72 phi tần, 3000 giai nhân.

Trong khi muốn có tri kỷ phải học cách phóng khoáng, cho đi, chia sẻ. Người tu hành lại càng phải học kiềm chế dục vọng thậm chí xóa bỏ tham sân si mạn nghi. Muốn tu thành đạt đôi khi phải bỏ lại tất cả bao gồm cả thất tình lục dục. Ứng với câu nói, kẻ không có gì là kẻ có tất cả, kẻ có tất cả là kẻ chẳng có gì.

Cuốn Đạo Đức Kinh, Lão Tử cũng đã nói: "Đạo trời lấy chỗ thừa mà đắp vào chỗ thiếu hụt. Đạo người thì lấy của người nghèo mà thêm cho người giàu, đây chính là nguồn gốc của sự hỗn loạn. Người khôn ngoan chỉ muốn một điều là không muốn gì cả".

Không có tri kỷ là không có đồng đạo. Không có người bên cạnh giúp đỡ lúc khó khăn, động viên lúc chán nản, đồng hành lúc tu hành. Như vậy, sao có thể có được sự tiến bộ.

Như vậy, xét từ tính cách, thói quen, tâm tính, quả nhiên người làm Hoàng Đế chẳng phải là tài liệu tốt để tu hành chứ chưa nói tới là chứng đắc hay đắc đạo.

------