Chương 7: Tập kích trong đêm!

Diệp Hàn một thân toàn là máu tươi của hung thú, nhanh chóng tiến về điểm tập kết trước khi trời tối.

Không hiểu sao tự dưng Cự Viên kim đan kỳ lại xuất hiện ngoài rìa Ma thú sơn mạch.

Hắn thấy lạ, nhưng cũng không rảnh rỗi tìm hiểu nguyên nhân. Bây giờ việc cấp bách là phải di chuyển kịp thời đến điểm tập kết, tránh cho ban đêm bị Phệ Nguyệt Lang truy sát.

Cái giống sói này nhắc đến là võ giả tu vi dưới Nguyên Anh trung kỳ đều rét run, cấp bậc cũng là Kim Đan thất tầng trở lên, tập tính đi săn ban đêm theo đàn, tốc độ cực nhanh, mà đặc biệt là truy đuổi con mồi không chết không thôi, vào mùa trăng tròn bọn chúng lại càng mạnh, nên ban đêm võ giả cũng không muốn đụng độ với đám yêu thú này.

...

Điểm tập kết.

Tần Vũ nhìn một lượt xung quanh, rồi chọn một chỗ vị trí thông thoáng, quyết định hạ trại nghỉ ngơi, nhân thủ lập tức chuẩn bị, hắn nhàn hạ tản bộ xung quanh.

Đảo mắt nhìn, quanh đây tụ tập không ít bậc Kim Đan kỳ cao thủ, Trúc cơ kỳ lại càng nhiều, đa số bán mạng vào Ma thú sơn mạch tìm dược liệu, nguyên liệu hung thú kiếm thêm thu nhập.

Một số khác vào đây ôm hy vọng tìm kiếm bí cảnh, động phủ thu thập cơ duyên. Ẩn ẩn có vài lão Nguyên Anh kỳ che dấu tu vi, hẳn là muốn giả trư ăn thịt cọp.

"Đúng là giang hồ hiểm ác a!"

Hắn nghĩ ngợi, rồi lại quan sát kỹ càng xung quanh.

Hắn đang tìm khí vận tử, nhưng mà chỗ này đông như vậy lại không có xuất hiện lấy một khí vận tử. Hắn nghĩ nghĩ lại thôi, đảo mắt 1 lượt rồi lại chuẩn bị đường lui cho mình phòng khi có biến cố.

Phân phó thủ hạ chuẩn bị xong xuôi hắn cũng an tâm nghỉ ngơi bên lửa trại, nhìn qua bên kia Nam Cung Uyển Nhi cũng phân phó thủ hạ chuẩn bị một số việc, hắn cũng nhận ra nàng cũng thật là tâm tư chu đáo, không hổ là con cháu thế gia.

Ngược lại ca ca nàng, Nam Cung Thắng vừa đến nơi, liền tìm một cái cây, leo lên ngủ một hơi, chờ hạ nhân chuẩn bị, Tần Vũ lắc đầu cười cười lẽ nào đây là gen di truyền của nhà Nam Cung thế gia, cha truyền con nối, phụ nữ là người lãnh đạo.

...

Tách, tách! Tiếng lửa nổ đôm đốp. Từ phía bìa rừng xuất hiện một nhân ảnh quen thuộc Diệp Hàn, Tần Vũ cũng thoáng ngạc nhiên.

"Thật là linh a! Có nhiệm vụ là có mặt"

Tần Vũ cười cười trong bụng.

Tiến đến, chắp tay chào hỏi trước.

- Diệp huynh cũng vào sơn mạch lịch luyện sao?

Diệp Hàn lập tức đáp lễ

- Gặp qua thế tử Tần Vũ, Diệp Nhi có khỏe không?

Trong lòng hắn bây giờ đang đè nén lửa giận, thù phế 1 tay, làm sao mà bỏ qua.

Diệm Cơ cảm nhận được sát ý bỗng lên tiếng nhắc nhở: "Xung quanh có cao thủ ẩn nấp, ta cũng không nắm chắc 2 thành bảo toàn ngươi rút lui, chưa kể hắn sẽ có bảo vật hộ thân, đừng nóng vội".

Diệp Hàn lại bực tức không thôi, cái vị sư phụ này không ra mặt giúp đỡ hắn thì thôi, không những hút một phần chân khí của hắn, lại còn hành xử sợ đầu sợ đuôi, làm hắn cũng sinh lòng bất mãn.

Lần trước tỷ võ, hắn có kêu gọi giúp đỡ nhưng nàng một mực ẩn nấp làm hắn bắt đầu sinh ra ngờ vực, nàng cũng không biết những suy nghĩ này của hắn.

Chỉ vì hôm đó nàng biết rằng Lăng thống lĩnh là Hóa Thần cảnh đỉnh phong, nếu có sơ suất thật là cả hai sẽ phải chết.

Nàng đỉnh phong là cao thủ Luyện Hư cảnh, cũng kinh lịch qua không ít sóng gió nên tâm tư cũng cẩn thận hơn Diệp Hàn rất nhiều, ngược lại Diệp Hàn lại có chút lỗ mãng, ỷ thế thiên tài lại có trợ giúp của Diệm Cơ nên những năm gần đây vẫn là hiếu chiến, may vẫn giữ được tâm tính trầm ổn nếu không thì cũng khó mà nói trước được gì.

Tần Vũ từ tốn đáp.

- Nàng vẫn khỏe, hiện đang theo Tuyết di tu luyện, huynh an tâm, Tần gia ta trước giờ chưa bạc đãi thê thiếp.

Diệp Hàn lạnh lùng đáp trả.

- Mong là như thế tử nói, nếu không thì đừng trách Diệp mỗ.

Thị vệ Tần Vũ thấy Diệp Hàn lỗ mãng, vốn định lên tiếng, nhưng chỗ thân chủ đàm luận, bọn hắn cũng không dám ngang ngược, chỉ là thêm phần chú ý Diệp Hàn, trong đầu thầm nghĩ, có cơ hội cho hắn một ít đau khổ.

Diệp Hàn là cố ý chọc tức Tần Vũ, gây chuyện thị phi.

Đồng thời cũng kêu lên gia thế của Tần Vũ để mọi người chú ý, cái này thật là có dã tâm.

Lần này Tần Vũ ra ngoài ngoại trừ Tần gia và các thế gia biết, bên ngoài cũng là ít người biết, cao thủ bên ngoài gặp qua người thế gia cũng không nhiều, danh xưng thế tử là các thế gia Trung Châu mới sử dụng.

Việc hắn lần một lần hai gọi Tần Vũ thế tử là có chuẩn bị sẵn, qua một câu nói Diệp Hàn làm cho mọi người ở điểm tập kết chú ý, cái tâm tư cũng là hiểm độc.

Tần Vũ híp mắt nhìn Diệp Hàn.

"Hảo a!"

Tần Vũ hờ hững đáp lời.

- Tất nhiên rồi, Diệp huynh an tâm.

Một số Nguyên Anh cao thủ rục rịch động sát tâm nhìn qua đây, cái giá của con cháu thế gia cũng đáng tiền để liều mạng chưa kể bảo vật trên người, liếc nhìn sơ qua, những lão đầu liều mạng liền muốn liều mạng với đám Kim Đan thị vệ này. Một người trong đó bỗng lén lút rời đi.

- Đem tin tức này bán lại cho bọn chúng.

Phân phó xong hắn quay lại âm thầm quan sát chờ thời cơ, con mắt lộ ra sát ý nồng đậm.

Không ngờ hôm nay gặp được con cá lớn như vậy, vụ này nếu thành công hắn liền tiềm tu đột phá Hóa Thần kỳ cảnh giới, sau đó bỏ trốn sang Tây Vực tiêu diêu tự tại.

Ngoài ngũ đại thế gia Trung Châu còn nhiều thế lực và các gia tộc khác nên chuyện treo thưởng mạng của con cháu thế gia không phải là chuyện hiếm gặp gì.

Đốn gốc không được thì bọn chúng đốn ngọn, gốc thì cũng đến lúc lụi tàn, nếu không có người nối dõi, thế gia chắc chắn sẽ phải sụp đổ.

...

Nửa đêm, bên trong ma thú sơn mạch, cực kỳ yên tĩnh, gió thổi từng cơn lạnh lẽo cắt da cắt thịt, không khí xung quanh cũng trở nên ngưng trọng hơn.

Từ trong rừng cây, một đàn hơn 200 con Phệ Nguyệt Lang nhanh chóng di chuyển về hướng tập kết.

Cách đó không xa, hơn 50 nhân thủ áo đen cũng im lặng chờ đợi tín hiệu hành động, đội ngũ này vậy mà có 3 Hóa Thần cảnh cao thủ. Một giọng nửa nam nửa nữ vang lên:

- Mục tiêu duy nhất Tần Vũ, thất bại liền tự sát.

- Rõ!

Nói rồi 50 nhân thủ áo đen liền biến mất

Đột nhiên, một người trong 3 Hóa thần cảnh cao thủ lên tiếng:

- Lão tam, ngươi nắm chắc chứ!

- Tuyệt đối nắm chắc, quanh bọn hắn chỉ có 3 hóa thần cảnh cao thủ. Chúng ta cầm chân bọn hắn, Phệ Nguyệt Lang hỗn loạn như vậy, nhân thủ trà trộn nhanh chóng hạ sát rồi rút lui. Nếu thất bại chúng ta cũng có thể chạy thoát, bọn pháo hôi còn lại liền là vật cản đường đi. Một khi thành công, bảo vật liền không thiếu a!

- Ài, ta cảm thấy đêm nay mọi chuyện không suôn sẻ. - Lão đại của bọn chúng lên tiếng.

- Nhưng tổ chức đã ra lệnh phải tuân theo thôi, mọi sự cẩn trọng không được khinh địch.

...

Điểm tập kết đang yên tĩnh, mọi người hầu như đã an giấc, chỉ còn lại một vài tu sĩ canh gác.

Bỗng nhiên, một tu sĩ cảm giác được mặt đất rung chuyển. Một người từ xa quan sát được gì đó, vội vàng la lên:

- Phệ Nguyệt Lang thú triều!