Chương 23: Tu Nhai - Khí vận tử

Tần Vũ bóp nát ngọc giản trong tay, nhanh như vậy liền xuất hiện a!

Hệ thống phát động nhiệm vụ Tần Vũ liền cho người canh chừng ở Bảo Kim thương hội tìm đặc điểm khí vận chi tử, lầm lầm lũi lũi đụng phải con cháu thế gia lớn trong Trung Châu thành, sáng đến giờ cũng là không có một cái nào đụng trúng như vậy a!

Đang ẩn ẩn nhức đầu làm sao để tìm khí vận chi tử, thì hắn lại nhận được tin báo từ hạ nhân.

Không ngoài Tần Vũ dự kiến, ngoại trừ khác tiểu thuyết trên mạng ra là đụng mặt sẽ đánh nhau một hồi dẫn đến con cháu thế gia mất mặt thì ở Thiên Huyền đại lục, con cháu thế gia vẫn là có chút ôn dưỡng, cũng biết quy tắc xử sự không phải chỗ nào cũng làm càn. Trước không nói quy củ của Bảo Kim thương hội, sinh sự làm mất mặt gia tộc sẽ còn bị trách phạt một hồi.

Tần Vũ cho hạ nhân theo dõi Tu Nhai, rồi chính mình cùng Tiểu Bàn Tử rảo bước qua Bảo Kim thương hội.

Nhìn hắn cẩn thận hành động như vậy, nhưng mà bình thường cũng thích đánh mấy cái thiếu chủ thế gia trong thành này.

...

Trung Châu ngũ đại gia tộc từ xưa đến nay con cháu thế gia va chạm, thậm chí trưởng lão ngoại vụ va chạm đánh nhau một hai xảy ra không ít, nhưng mà chân chính cao tầng gia tộc vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như là rèn dũa thế hệ trẻ, trẻ con đánh nhau cũng không phải to tát gì mà phải lôi cả gia tộc ra đòi huyết tẩy đối phương.

Trừ phi giết chết thế gia thiếu chủ, phá bỏ căn cơ tu luyện hay cướp đoạt sinh ý lẫn nhau, cao tầng gia tộc mới ra mặt giải quyết, còn lại gãy tay gãy chân, dưỡng thương vài tháng thì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mấy lão hồ ly lại còn hứng thú việc này, mỗi lần hội đàm lại có dịp đem ra chọc ngoáy lẫn nhau, ầm ĩ như cái chợ, nên chung quy vẫn là diễn cho cho mấy vị này xem mà thôi.

Bởi vậy, con cháu thế gia cũng thích thú lấy việc hạ bệ đối phương để nịnh hót cao tầng gia tộc, chiếm lấy chỗ tốt nên cái chuyện đánh nhau của đám con cháu thế gia này phải nói là cơm bữa. Nhưng có một quy củ mà bọn Tần Vũ ngầm hiểu, một khi điều động nhân thủ gia tộc đánh nhau với đối phương lại là một chuyện khác, nên bình thường cũng là các thiếu chủ tranh phong, hoặc thiếp thân thủ vệ đối chiến lẫn nhau, chứ cũng không dám điều động nhân thủ tu vi mạnh mẽ triệt hạ đối phương, nếu có, cũng là làm âm thầm trong bóng tối, một khi bị lộ tất sẽ lớn chuyện. Ngũ đại gia tộc đạt thế cân bằng mấy nghìn năm, yên yên ổn ổn phát triển kiềm chế lẫn nhau đạt thành hiệp nghị chiếm cứ Trung Châu, trừ phi có một nhà đột phá sức mạnh lấn át hết thảy mới dám đứng ra khuấy vũng nước đục này. Căn cơ bực này không phải nói diệt là diệt.

...

Lâm Ngạo bức bối trong lòng, hắn vậy mà bị Nam Cung Thắng trực tiếp đuổi đi, thật là mất mặt đúng là vận xui.

"Chiết tiệt"

Lâm Ngạo được lão tổ tề hồ quán đỉnh tu vi đạt đến Kim Đan nhị trọng lại được phụ thân hắn ban cho Thiên cấp bảo binh Thương Long Vũ, nên hắn mấy ngày này đang sôi sục chiến ý muốn tiền Nam Cung Thắng đòi chiến một trận.

Một mặt lấy lòng lão tổ, một mặt ra uy với Nam Cung Uyển, vậy mà bị Nam Cung Thắng trực tiếp từ chối đuôi đi, hắn cũng không có cái cớ gì để lôi Nam Cung Thắng lên lôi đài, ở lâu sinh sự lại thêm mất nên hắn mới bỏ đi.

- Hừ!

Thấy Tần Vũ, Lâm Ngạo hừ lạnh, hắn thật muốn chiến với tên Tần Vũ này một trận, dù gì tu vi đột phá lại thêm bảo thương hắn có phần nắm chắc đánh được với Tần Vũ một trận.

Dù gì Tần Vũ cũng chỉ học tập công pháp hệ phong với sử dụng thành thạo phù lục hệ hỏa, mà công pháp của hắn lại là hệ thổ và kim, có phần áp chế, chênh lệch 3 trọng thiên bất quá cũng không có gì to tát.

Hơn nữa nếu cấm dùng phù lục, lấy gì khởi Phong Hỏa bạo sát trận nổi danh lôi đài của Tần Vũ đây, hắc hắc, nghĩ đến đây hắn tính kế khích tướng cho Tần Vũ lên đài chiến với mình một trận mà không được dùng đến phù lục.

...

Bên này Tân Vũ thấy Lâm Ngạo cũng muốn đem hắn đập cho một trận, cái tên này như ruồi bu quanh Nam Cung Uyển Nhi làm cho Tần Vũ cũng có chút khó chịu, với cả Tần Vũ cũng muốn thử chiêu thức mới.

Hắc hắc! Tần Vũ cười, đâm đầu vào đây đi Ngạo khuyển nhi.

- Gặp qua Lâm huynh

- Gặp qua Tần huynh

Tiểu Bàn Tử nhìn hai người biết sắp có chuyện, vội lùi thiệt xa, cái tên mập mạp này sợ ăn đòn đau a.