Xxx… Lý Hoa kể
…Sân trường vắng tanh, còn lát đát vài sinh viên đang dạo quanh, hoặc vi vu làm gì đó, tôi cũng không biết nhưng đối tượng mà tôi muốn tìm đến hôm nay là cô ta, người con gái đang mặc một bộ váy ngắn ngồi trên ghế đá, dáng ngồi ấy, cách trang điểm ấy tất cả trông rất quyến rủ, nhưng là sinh viên cô ta ăn mặc như thế lại rất hạ tiện.
Tôi nhanh đến hất văng quyển sách trên tay cô ta, rồi tát thẳng vào mặt:
-Đồ con gái hạ tiện.
Ôm mặt nhìn tôi, cô ta đứng nhanh dậy muốn tát lại tôi, đúng là cô ta không phải dạng hiền lành gì. Nhưng đã bị anh trai của tôi nắm lấy tay.
-Buông ra.
Cô ta nghiêm mặt nhìn anh tôi.
-Một sợi tóc của Lý Hoa nếu bị mất, tất cả đều chết.
Giọng nói của anh ma mị đến nổi dù đã nghe nhiều lần nhưng tôi cũng phải lạnh run, không biết khi tôi nói việc này với anh có đúng không nữa, nhưng mặc kệ dù sao từ nhỏ tôi đã dựa vào anh trai, dù anh có hơi lập dị nhưng lại rất thương tôi.
Cô ta dường như thấy sợ rồi, mà lùi về sau nhưng vẫn bị anh tôi giữ chặt, vô lực thử lại lần nữa:
-Buông tôi ra.
Tôi cười khinh thường:
-Thứ con gái lẳng lơ như cô không phải thích nam nhân lắm sao? Đã có người yêu vẫn đi quyến rũ Diệu Thiên của tôi. Bị nắm tay một chút có sao đâu chứ?
Lý Mộ khi nghe lời tôi hoang mang, vô tình buông cô ta ra, anh ta như một kẻ điên, nắm lây vai tôi mà hỏi:
-Diệu Thiên… Diệu Thiên… Diệu Thiên nào là của em. Chuyện này là sao? Không phải em là em gái của anh sao?
-Bình tĩnh.
Tôi nhìn anh cực nghiêm túc. Từ nhỏ anh đã thế, vốn từ nhỏ hai anh em sống chỉ có nhau, anh thiếu sự quan tâm, nên thứ gì cũng rất sợ mất, ngay cả chính bản thân tôi. Anh rất sợ mất đi người anh có thể yêu thương, cũng như người có thể yêu thương anh.
-Nghe lời em. Đừng nghỉ nhiều, bắt cô ta lại giúp em.
Liễu Y Vũ sau khi được buông tay đã chạy đi, nhưng tôi không có ý định bỏ qua, chuyện này vốn chưa giải quyết đến đâu. Lý Mộ khi nghe lời tôi, dù vẫn còn rất thắc mắc khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đuổi theo cô ta, vì tôi nói gì anh đều nghe.
Bỗng nhiên xuất hiện một người con trai xa lạ từ đâu lao ra, dường như có ý định ngăn cản anh tôi bắt giữ cô ấy:
-Cậu là ai?
Tôi lập tức hỏi.
-Bạn trai Y Vũ.
Tôi khinh thường loại người như Liễu Y Vũ, đúng là vật hợp theo loài. Một người hạ tiện như cô ta, khi quen bạn trai cũng như vậy tầm thường. Tôi thật không ngờ, cô ta có thể vì người như cậu ta mà từ chối Diệu Thiên, đúng là ngu ngốc? Nhưng làm sao ngờ được, chính tôi sau này cũng sẽ vì người tầm thường như cậu ta mà tự vẫn.
-Tránh ra. Tôi phải bắt cô ta cho Lý Hoa.
Lý Mộ vẫn như thế quái dị nói, từ nhỏ đến lớn anh trai luôn làm tất cả vì tôi, lời tôi nói anh chưa từng hỏi tại sao? Nhưng vẫn một mực nghe theo.
-Không thể.
Cậu ta rất bình tĩnh gạt tay Lý Mộ ra, như thể chuyện căng thẳng trước mắt cậu ta vốn chẳng là gì?
-Có thể đấy.
Anh tôi hình như đã rất tức giận lao đến Y Vũ bắt lấy cô ta, Lục Tề ngay lập tức nắm lấy anh tôi, lắc đầu muốn nói rằng không được chạm vào Y Vũ, anh tôi từ người lấy ra con dao, vung lên làm Lục Tề bị thương… Tôi hoảng hốt hét lên:
-Anh. Dừng lại.
Anh khó chịu dừng lại
-Anh, đủ rồi, ra cổng đợi em đi.
Anh tôi chần chừ, vẫn còn ý định bắt lấy Y Vũ. Tôi buộc phải khuyên anh:
-Cô ta đã sợ rồi, em cảnh cáo cô ta như thế là đủ rồi. Bạn trai cô ta cũng đã bị thương, để em nói chuyện cùng họ một tí rồi về cùng anh.
Dù biết anh rất không hài lòng nhưng tôi biết anh rất thích được về cùng tôi nên anh sẽ nghe lời.
Không gian lúc này chỉ còn lại tôi cùng Lục Tề, Y Vũ, nhìn cậu ta không cảm giác đau là gì cả, máu vẫn đang chảy rất nhiều, vết cắt hình như rất sâu, tôi thắc mắc:
-Cậu không đau sao?
-Đau.
Cậu ta vô tình trả lời.
-Nhìn cậu không có vẻ như lời cậu nói.
-Vô vị. Đi thôi Y Vũ.
-Cậu… cậu đứng lại cho tôi.
Tôi hét theo:
-Bạn gái cậu rất lăng nhăng, bắt cá hai tay, tôi là đang giúp cậu.
-Uhm. Cảm ơn. Sau này không cần giúp tôi mà làm tổn thương Y Vũ? Cô ấy là bạn gái tôi.
Cậu không quay lại nhìn tôi mà đáp.
Tôi có chút ghen tị với Y Vũ có người tốt với cô ấy như thế, không phải vì Y Vũ được cậu ta không màng tất cả bảo vệ. Mà là lời cậu ta nói lúc rời đi, tôi thật sự ghen tị với cô ấy.
Xxx. Lục Tề kể:
Y Vũ đang bị người lạ đuổi, tôi sợ phiền phức a, nhưng tôi lại không thể không cứu, vì tôi là bạn trai Y Vũ, người con trai đang đuổi Y Vũ hình như không phải dạng lương thiện gì, vì sao ư? Tôi đoán vậy thôi, vì tôi luôn tin vào những gì mình nghĩ. Phiền thật, nhưng cũng hết cách.
-Cậu là ai?
Tiếng người con gái phía sau vang lên, nghe thật đanh đá, tôi có chút không thích bộ đôi này, không vì lý do gì cả, họ có đuổi Y Vũ tôi cũng sẽ không ghét họ, vì tôi đối với Y Vũ là trách nhiệm của một bạn trai nên có, sẽ không tìm ra cảm xúc, nên với người khác tôi cũng sẽ không thể có cảm xúc gì, cho dù là ghét hay thích. Nhưng bộ đôi này làm tôi cảm thấy như thế, chính là bản thân tự bài xích họ, tôi nên tránh thật xa a. Thế mà cứ bị cuốn vào vòng vây này.
-Bạn trai Y Vũ. Tôi đáp
-Tránh ra. Tôi phải bắt cô ta cho Lý Hoa.
Người con trai này rất lạ hình như cậu ta có vấn đề, không hề để ý đến tôi, thứ cậu ta quan tâm là bắt được Y Vũ, cô gái phía sau chắc là chủ mưu, cậu ta có lẽ nghe theo lời cô ta, phiền thật. Tôi chỉ muốn được sống cuộc sống bình thường thôi, Y Vũ một mình phá tôi đủ mệt lắm rồi, lại còn rủ thêm bạn đến làm phiền tôi.
-Không thể.
Đùa à, cậu có thể không màng tất cả nghe theo lời cô gái phía sau mà bắt lấy Y Vũ, tôi cứ như thế mà đưa cậu qua đấy bắt cô ấy hình như bản thân rất vô tích sự.
-Có thể đấy.
Cậu ta lao vào, làm tôi bị thương mất rồi, đau quá, máu này của tôi chảy hình như hơi nhiều thì phải. Tôi có chút mệt rồi, nếu cậu ta còn tiếp tục lao lên, tôi có lẽ sẽ phản kháng, nhưng như vậy lại không được, cùng cuồng nhân đánh nhau chẳng khác nào bản thân sau này không được yên ổn, hăn là cuồng nhân, vốn không bình thường, người thiệt thòi là tôi.
-Anh. Dừng lại.
Cuối cùng cũng dừng lại, tôi thật không có cách khác a. Nếu không dừng lại tôi sẽ đánh trả, mặc cho sau này phiền phức thế nào, vì hiện tại bản thân cũng không thể tiếp tục thừa nhận thiệt thòi.
Không biết hai người họ cùng nhau nói gì, người con trai lại chấp nhận đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, chuyện này hồi kết có lẽ đã đến.
-Cậu không đau sao?
Cô gái hỏi tôi, đúng là thừa thải, vết cắt máu chảy nhiều thế, sao lại không đau? Nhưng tôi lại không ngạc nhiên, vì từ trước đến nay mỗi lần bị thương dù nặng hay nhẹ, ai cũng sẽ hỏi tôi: Đau không? Cô gái này cũng như người khác mà thôi.
-Đau. Tôi thành thật đáp.
-Nhìn cậu không có vẻ như lời cậu nói.
Tôi gương mặt không nhăn, không thể giải thích tôi không đau. Tôi bình thản đối diện không thể nói tôi không lo lắng. Chỉ đơn giản tôi bị bệnh, vô cảm, trị không được, nên thiếu chút cảm giác để bộc lộ. Nhưng tất cả mọi thứ tôi cũng có thể cảm nhận a. Máu chảy nhiều thế, vết cắt sâu thế. Tôi sẽ đau a. Lời cô nói tôi hình như tôi không có nhiệm vụ giải thích thì phải. Cô gái này đúng là vô vị:
-Vô vị. Đi thôi Y Vũ.
-Cậu… cậu đứng lại cho tôi.
Có lẽ cô gái này còn đang vướng mắc hoặc chưa thỏa mãn, nhưng tôi và cô vốn không liên quan, chưa chắc sau này gặp lại. Nếu đã tiếp tục gặp lại, chưa chắc trở thành bạn, đã là người qua đường như thế, tôi không có nhiệm vụ để giúp cô.
-Bạn gái cậu rất lăng nhăng, bắt cá hai tay, tôi là đang giúp cậu.
Cô gái ấy cố hướng theo tôi hét lên, chuyện này tôi thật chẳng quan tâm, Y Vũ có thật tâm đem lòng đi yêu người khác cũng chẳng sao cả, vì dù sao tôi chính là bạn trai cô ấy, nhưng lại không cho cô ấy được thứ gọi là tình yêu, cùng người khác tìm hiểu nó, cô ấy không sai. Đến hiện tại tôi vẫn là bạn trai Y Vũ nên nghĩa vụ bảo vệ cô ấy tôi vẫn phải đảm nhiệm.
-Uhm. Cảm ơn. Sau này không cần giúp tôi mà làm tổn thương Y Vũ? Cô ấy là bạn gái tôi.