Biên tập: Nami-chan
“Đây là lần thứ mấy Tiểu Vân tái phát bệnh? Đều là do ông làm cha mà vô dụng khiến con trai mình cũng khổ theo. Nếu lúc trước nó theo tôi đi Canada thì đã chẳng xảy ra chuyện rồi.”
“Bà nói vậy là có ý gì, tôi đã tốt bụng báo cho bà về thăm con trai, vậy mà lại gán đủ tội cho tôi. Thật là xấu tính, mười mấy năm qua bà vẫn không thay đổi, vẫn cứ vô lý như xưa. May mà Tiểu Vân không đi với bà, nếu không thì thật có lẽ sẽ trở thành người giống như bà…”
Ầm ĩ quá, Hạ Vũ Vân vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, không khiên nhẫn giật giật mí mắt, nhưng vẫn không mở mắt.
“Cái gì mà giống với không giống, Tiểu Vân vốn là do tôi sinh ra, giống tôi thì có cái gì là không đúng.”
“Giống như bà liền hỏng bét…”
Ra là thanh âm tranh cãi ầm ĩ, càng lúc càng kịch liệt.
Trong hoảng hốt, dường như cậu mơ thấy cảnh tượng cha mẹ thỉnh thoảng lại gây lộn ngày trước. Cảm giác vừa xa xôi lại vừa như rất gần.
Trước kia cậu không rõ, cha mẹ đã có nhiều bất đồng như vậy, tại sao hồi đó muốn kết hôn với nhau, lại vì sao mà muốn sinh ra cậu? Thời gian bọn họ ở chung một chỗ có từng hạnh phúc không? Có phải kết hôn là bởi vì yêu không?
Thật là một vấn đề khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, trước kia nghĩ mãi mà không hiểu, bây giờ cũng vẫn không hiểu.
“Ông là làm cha kiểu gì vậy? Biết rõ thân thể con trai mình không tốt thế mà vẫn cho nó ra ở riêng? Rốt cuộc ông có thể chăm sóc con mình không vậy?”
“Tôi mà không chăm sóc Tiểu Vân? Ít nhất so với bà là người sinh ra nó, người mẹ bỏ con đi theo thằng đàn ông khác còn tốt hơn. Bà xuất ngoại nhiều năm như vậy, đã bao giờ trở về thăm nó chưa? Sau khi bà đi, có biết Tiểu Vân đã làm bao nhiêu ca phẫu thuật không? Tôi không tốt thế nào, cũng còn hơn người vô trách nhiệm như bà nhiều.”
Phải một lát sau, cậu mới mở được mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn chăm chú trần nhà.
Những thanh âm tranh cãi vẫn không ngừng ầm ĩ, khiến cho cậu ngay cả giấc ngủ trưa cũng ngủ không ngon.
“Ông giờ lại muốn lật lọng? Tôi chưa từng trở về đây? Trước kia tôi trở về, ông cho tôi gặp Tiểu Vân sao? Cứ mỗi lần tôi về, ông lại đem Tiểu Vân đến nơi khác, căn bản là ngăn cản mẹ con chúng tôi gặp nhau, cho nên phải là tôi hỏi ông có rắp tâm gì mới đúng?”
Ai đang cãi nhau trong phòng bệnh của cậu?… Ý thức của cậu thanh tỉnh vài phần, nhưng vẫn còn chút mơ hồ. Hơi hé mắt, nhìn qua người đang đứng cạnh giường, đầu óc chợt có chút hoảng hốt.
Cha… cùng mẹ? Là đang nằm mộng sao? Đã từ rất lâu rất lâu rồi cậu không còn thấy hai người đứng chung một chỗ. Không phải mẹ đang ở nước ngoài sao? Thế nào lại xuất hiện trong phòng bệnh của cậu?
Tức thì, cậu cảm thấy có một số thứ bắt đầu đổ vỡ…
“Tôi mà có rắp tâm cái quái gì? Nếu có thì lần này đã không báo tin cho bà trở về.” Cha kích động phản bác.
“Nếu không phải bác sĩ nói Tiểu Vân có thể nguy hiểm đến tính mạng, ông sẽ cho tôi biết sao? Nói không chừng, lần này là ông báo cho tôi biết để trở về gặp mặt Tiểu Vân lần cuối.” Mẹ không cam lòng yếu thế mà rống trở lại.
Gặp mặt lần cuối? Cậu sắp chết sao? Làm thế nào mà ngay cả cậu cũng không biết? Cậu trừng mắt nhìn, cha mẹ vẫn đang tranh cãi kịch liệt, không ai phát hiện ra cậu đã tỉnh.
Lạnh lùng giật giật khóe môi, cậu có phải là người thừa không? Đã nhiều năm như vậy, hai người bọn họ ai cũng chẳng thèm quan tâm đến cảm thụ của cậu, vừa mới chạm mặt một cái đã tập trung cãi nhau đến mức đỏ mặt tía tai, chẳng ai nhường ai. Cho dù tranh cãi thắng thì được gì?
Chợt có cảm giác lạnh như băng chảy qua đáy lòng cậu, là đóng băng, trái tim đang dần dần đóng băng.
“Đây là bệnh viện, cho dù con không cần thì những bệnh nhân khác cũng cần nghỉ ngơi. Muốn gây lộn mời đi ra ngoài, đừng quấy nhiễu đến những người khác.” Hạ Vũ Vân lạnh nhạt lên tiếng nhắc nhở sự tồn tại của cậu.
“Tiểu Vân, con tỉnh rồi à, mẹ đã trở về.”
“Tiểu Vân, con có khỏe lên chút nào không, muốn cha gọi bác sĩ đến không?”
Hai người bọn họ đồng thời “thu binh”, đem lực chú ý chuyển đến trên người Hạ Vũ Vân. Cậu nhàn nhạt hừ một tiếng, ít ra bọn họ cũng coi như ăn ý một lần này.
“Tiểu Vân, con còn nhớ mẹ không, có từng nghĩ đến mẹ không?” Bà Hạ kích động nắm lấy tay cậu.
“Có chút ấn tượng.” Thái độ Hạ Vũ Vân vẫn là lãnh lãnh đạm đạm, sau đó rút tay mình về.
“Tiểu Vân, chờ con xuất viện, hãy cùng mẹ đến Canada, sau này mẹ sẽ chăm sóc con.”
“Chuyện nực cười, bà bây giờ mới nhớ tới trách nhiệm của người mẹ, có muộn quá không?” Ông Hạ khinh thường hừ một cái.
“Ai cần ông lo! Tiểu Vân, đi với mẹ. Mẹ sẽ tìm bác sĩ tốt nhất, sẽ chữa trị thật tốt cho con.” Bà Hạ lần nữa nắm tay cậu lên.
“Tiểu Vân, không cần để ý đến bà già này, cha sẽ chăm sóc con.”
Hạ Vũ Vân giương mắt nhìn hai người đang tranh cãi, bọn họ còn xem cậu là đứa trẻ ba tuổi à? Chuyện như thế cũng có thể tranh luận một phen. Sự lạnh lẽo trong sâu thẳm trái tim, đã khuếch tán mạnh hơn, rồi ngưng đọng thành băng giá.
“Con đã 26 tuổi, là người trưởng thành rồi, không còn là con rối của hai người nữa. Con muốn sống cùng ai thì sẽ sống cùng người ấy, nếu không muốn thì sẽ không sống cùng người nào cả, con có chính kiến của con. Muốn như thế nào, chính con sẽ tự quyết định.” Cậu nói với thanh âm lạnh lùng, vẻ mặt cực kỳ không vui.
“Tiểu Vân… Cũng tại ông, hại con trai không vui.”
“Bà già này, tôi thấy bà sai thì có…”
Nói nhao nhao ầm ĩ, bọn họ vừa thấy mặt nhau liền cãi lộn, có thể trả lại không gian yên tĩnh cho cậu được không?
“Đừng ầm ĩ.” Cậu hít sâu, sau đó bày ra một khuôn mặt bình tĩnh, nói: “Hai người đều đúng, tất cả đều là con sai, được chưa? Mời hai người đi ra ngoài, con muốn đi ngủ.”
Cậu muốn được ở một mình trong yên lặng, chuyện phiền muộn đã không chỉ một rồi, không cần phải tăng thêm nữa.
“Tiểu Vân?”
“Đi thôi, con mệt chết đi. Hai người hôm khác lại đến.” Cậu xoay người, lưng đối diện bọn họ, hiển nhiên là muốn đuổi người.
Nằm viện một tuần lễ, những bác sĩ dưới mỹ danh ‘chịu trách nhiệm’ cuối cùng cũng đã cho phép cậu xuất viện, thân thể cậu không có vấn đề gì lớn. Shit, bệnh tình của cậu vốn không có gì đáng ngại, vậy mà còn bắt cậu ở lại bệnh viện để quan sát này nọ, rõ ràng là muốn moi tiền! Khó trách nhiều người muốn đậu Đại Học Y như vậy, quả thật là rất dễ kiếm tiền.
Sau khi xuất viện, Hạ Vũ Vân bị cha tóm về nhà ở tạm. Cha nói cậu thuộc dạng người quá tùy tiện với chuyện cơm áo, chả ra sao cả. Nếu như để cậu quay về ở một mình, biết đâu lại tái phát bệnh mà chết, đến khi thi thể thối rữa cũng chẳng ai biết.
Chậc, không ngờ có người cha nguyền rủa con trai mình như vậy.
Mấy ngày này nằm viện, mẹ thật sự từ nước ngoài bay trở về thăm cậu. Nói thật, không ngạc nhiên nhất định là lừa người. Không biết cha dùng cách gì mà có thể lừa bà trở về.
Dù sao người phụ nữ này cũng đã vứt bỏ cậu gần vài chục năm, hơn nữa sau khi xuất ngoại, lại quyết không trở về thăm cậu lấy một lần, kể cả một chút trách nhiệm của một người mẹ cũng không có.
Có thể tưởng tượng được sự vô tình của bà. Trịnh Nguy thường nói cậu máu lạnh, có lẽ là do di truyền.
Mẹ nói với cậu rất nhiều chuyện. Cuộc sống của bà ở ngoại quốc coi như là không tệ, đáng tiếc là không có con. Bởi vì nghe nói cậu bệnh cũ tái phát, xử lý không tốt có thể để lại hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên mới vội vàng trở về nước.
Hạ Vũ Vân khẽ nguyền rủa, nhất định là cha học theo những bác sĩ lang băm kia khoa trương sự thật.
Kỳ thật mẹ cậu nói vòng vo nhiều như vậy, là hi vọng cậu có thể cùng bà đi Canada chữa bệnh, thuận tiện để cho bà bồi thường việc đã vứt bỏ cậu gần hai chục năm.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho dù mẹ có vô tình thế nào thì cũng là mẹ của cậu. Dù sao Hạ Vũ Vân cũng đã hai mươi mấy tuổi, chẳng lẽ còn giận dỗi như một đứa trẻ.
Còn việc có đi Canada cùng bà hay không, vẫn còn đang cân nhắc.
.
.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ ngày đông, xuyên thấu qua từng tầng mây, nghiêng nghiêng chiếu vào bên trong phòng ngủ.
Hạ Vũ Vân duỗi lưng một cái, đi ra khỏi phòng, có chút ngoài ý muốn khi thấy em gái đang học ở viện nghiên cứu cũng có ở nhà.
Đương nhiên, cậu nghĩ nhà họ Hạ hoàn toàn không có gen ưu tú để có thể sinh ra một người giỏi giang như thế.
Nó là con gái của mẹ kế cùng chồng trước, không có bất cứ quan hệ máu mủ nào với cậu, chẳng qua là anh em trên danh nghĩa. Hai người bọn họ giao tình không sâu, chắc là do cậu nhiều năm không ở nhà.
Có điều, nguyên tắc của cậu là không bao giờ trở thành kẻ thù của mọi người. Chạm mặt cũng sẽ chào hỏi, nói chuyện xã giao vài câu.
Cho nên cũng sẽ không xuất hiện những cảnh tượng trong phim như là trợn mắt khinh khỉnh lườm nhau.
“Em gái dậy sớm quá, hôm nay không lên lớp à?” Hạ Vũ Vân xoa xoa đầu cô, sau đó đi về phía phòng tắm.
“Anh hai, chào buổi sáng.” Cô uống một ngụm sữa, rồi nói tiếp, “Buổi sáng không có tiết nhưng em sẽ đi thư viện tìm tài liệu. Trong bếp đã có sẵn bữa sáng, anh cứ từ từ mà ăn.”
“Ừ.”
Lúc cậu đánh răng rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra, trong nhà đã không một bóng người.
Suy nghĩ một chút, dường như cũng đã nghỉ khá lâu rồi mà vẫn chưa đến công ty làm thủ tục nghỉ phép. Ăn xong bữa sáng nên đến công ty một chuyến, dù sao nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi.
Cậu vốn không có thói quen trò chuyện cùng người khác, cho dù là người quen biết cũng gật đầu coi như xong.
Vì vậy làm xong thủ tục liền vội vã rời khỏi công ty. Dù sao tập đoàn Hằng Thái cũng là của Trịnh Nguy, lần trước sau khi tan rã trong không vui ở bệnh viện, Trịnh Nguy cũng không liên lạc với cậu. Bị động luôn là tập tính của cậu, cho nên cũng chưa từng chủ động tìm hắn. Ra khỏi công ty, ánh mắt đột nhiên rơi vào ngân hàng ở phía đối diện, linh quang lé lên, vội vàng chạy lại.
Rời khỏi ngân hàng, Hạ Vũ Vân không kiềm được mà huýt sáo vài câu.
Cậu phải thừa nhận Trịnh Nguy đúng là một kim chủ rất hào phóng, tài khoản của cậu đột nhiên tăng thêm hai hàng đơn vị. Ở trong nhà hẳn là nên lập một cái bia, sớm tối ba que hương, mỗi ngày cung phụng hắn.
Chính mình lên cơn thần kinh được rồi, nếu để Trịnh Nguy biết cậu có ý định mỗi ngày dâng hương cho hắn, không cầm dao chặt cậu thì đúng là có quỷ.
“Cầu xin cô đừng kết hôn với Trịnh Nguy…”
Hai chữ『 Trịnh Nguy 』, khiến cho Hạ Vũ Vân dừng lại bước chân. Cậu nhìn trái nhìn phải nhìn xung quanh một chút, phát hiện trong còn hẻm nhỏ gần ngân hàng, truyền đến tiếng kêu khóc của con gái.
Cậu cất bước, đến gần nơi phát ra âm thanh.
“Cô đã là thiên kim tiểu thư rồi, muốn cái gì có cái ấy? Vì sao còn muốn kết hôn với anh ấy…” Cô gái khóc rống lộ ra tâm tư tận đáy lòng.
Hạ Vũ Vân nhìn thấy trong hẻm nhỏ có hai cô gái.
Người đang đứng xoay lưng với cậu đang khóc đến co giật, đối mặt với cậu là một cô khác dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, dường như vì sợ hãi mà đang run rẩy. Nhìn cô này có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi.
Mím mím môi, chẳng lẽ chân tướng của cậu đúng là cái dạng mà Trịnh Nguy nói, chuyên đi nghe lén? Nghĩ nghĩ, không phải là chuyện liên quan đến mình, vẫn là không cần để ý. Lập tức nhấc chân, chuẩn bị rời khỏi.
“Cứu mạng!” Một thanh âm kêu gào the thé, khiến cho cậu dừng chân lại. Chợt quay đầu lại, cô nàng vốn đang khóc dường như đột nhiên phát dại, xông lên đánh tới tấp lên người cô gái có vẻ nhu nhược kia.
“Tao phải giết mày, sau khi mày chết, Trịnh Nguy sẽ thuộc về tao.” Cô ả điên cuồng tát mạnh lên mặt cô gái nhu nhược.
“A, đừng ──”, cô gái nhu nhược thét lên một tiếng chói tai, mất trọng tâm liền ngã ngay xuống đất.
Thấy cô kia ngã nhào mà cô ả điên cuồng kia vẫn dừng tay, một tay vẫn đánh tới tấp, tựa hồ đang phát tiết những oán khí tích tụ lâu ngày trên người.
Làm cái gì đây? Cậu thề sau này sẽ không nhiều chuyện mà lo việc thiên hạ nữa.
Rồi nhanh chóng chạy tới, ngăn lại động tác của cô ả điên cuồng kia.
Hạ Vũ Vân một tay đẩy lùi cô ả điên cuồng, kéo dài khoảng cách giữa bọn họ. Lực đạo của đàn ông thế nào cũng lớn hơn nhiều so với phụ nữ.
“Có bệnh thì nên đến viện tâm thần mà khám, đừng nổi điên ngoài đường.” Cậu híp mắt, hừ hừ nói.
“Cô ta dựa vào cái gì mà có thể độc chiếm Trịnh Nguy, cô ta yêu anh ấy được bao nhiêu? Nếu như không rõ ràng lắm thì đừng ràng buộc anh ấy.” Cô ả chật vật thụt lùi vài bước, sau đó khàn khàn nói, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Hạ Vũ Vân nhìn cô gái đang trốn sau lưng mình một chút, tay cô đang run rẩy nhưng vẫn gắt gao nắm chặt áo cậu, dường như đã bị kinh hách rất lớn. May là cậu kịp thời kéo hai người ra, cho nên cũng chỉ bị trầy da.
“Ràng buộc hắn? Cô làm sao mà biết cô ấy yêu Trịnh Nguy hay không?” Trong mắt Hạ Vũ Vân mang theo chút giễu cợt, “Trái lại chính bản thân Trịnh Nguy tự có chân có tay, lúc hắn muốn đi, cô ấy sẽ không có khả năng giữ hắn lại được.” Cậu chỉ chỉ cô gái phía sau.
“Vì sao mọi người đều bênh cô ta?” Ánh mắt cô ả điên cuồng ngoan độc xuyên qua cậu, nhìn chòng chọc cô gái sau lưng cậu mà quát.
“Cô quá kích động rồi, cho dù hôm nay cô giết cô ấy, Trịnh Nguy vẫn sẽ không thèm liếc cô một cái. Bởi vì trái tim của hắn căn bản không đặt ở trên người cô, làm người tốt nhất là học cách phân biệt trắng đen thị phi.” Hạ Vũ Vân lạnh lùng nói.
“Anh nói bậy, nói bậy. Trịnh Nguy yêu tôi. A ──”, cô ả điên cuồng kia đột nhiên ôm đầu la hét, rồi chạy ra khỏi con hẻm nhỏ.
Hạ Vũ Vân khinh thường liếc mắt một cái bóng lưng của cô ả đang chạy đi.
Trịnh Nguy sẽ yêu cô? Người điên quả thật là người điên, Trịnh Nguy đại khái là ngay cả bản thân mình yêu ai cũng cảm thấy mơ hồ.
“Cám….cám ơn…” Cậu quay đầu, phát hiện cô gái phía sau đang kéo kéo áo cậu, sợ hãi nhìn cậu muốn nói cám ơn.
“Không cần khách khí, không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
“Cô gái kia…thật sự bị…điên?” Thanh âm hư nhuyễn của cô vẫn tràn ngập vẻ kinh hoảng.
“Chắc là vậy, 80% là thần kinh có vấn đề.” Hạ Vũ Vân cười nói.
“Chuyện vừa rồi…thực sự rất cám ơn anh. Tôi ta là Dương Anh, tiên sinh, xin hỏi anh tên gì?”
Dương Anh? Cái tên này có chút quen thuộc, đã nghe qua ở nơi nào? Cậu nhíu chặt mày.
“Vị hôn phu của tôi làm ở tập đoàn Hằng Thái phía đối diện, bọn tôi hẹn buổi trưa cùng đi ăn cơm. Không bằng tiên sinh hãy cùng đến, tôi muốn báo đáp anh vừa rồi giúp tôi giải vây.”
“Tâm đã nhận. Tôi còn có việc phải làm, phải đi ngay cho kịp.”
Nghe nói, Hạ Vũ Vân không khỏi thở mạnh vài hơi.
Thì ra cô gái này là vị hôn thê của Trịnh Nguy, khó trách cảm thấy có chút quen mắt.
Cậu khó có ngày đi làm việc thiện thế nhưng lại cứu phải người không nên cứu.
“Vậy anh tên là gì? Chúng ta còn có dịp gặp lại không?” Cô gái có điểm sốt ruột, dường như không thể không báo đáp cậu.
“Tôi họ Hạ. Cô đã có hẹn thì nên đi nhanh đi. Nếu không sẽ khiến người ta lo lắng.” Cậu đưa cô gái ra khỏi con hẻm nhỏ.
Hạ Vũ Vân đứng ở đầu hẻm, nhìn cô băng qua đường. Trịnh Nguy đã sớm đứng ở trước tòa nhà của tập đoàn Hằng Thái chờ cô.
Cậu nhắm mắt lại, cực lực đè nén trái tim nằm bên ngực trái không biết vì sao lại nổi lên một cơn đau nhỏ. Điều thuận hô hấp một chút, lập tức xoay người rời đi.
Cậu không phát hiện Trịnh Nguy sắc mặt vẫn âm trầm, tập trung nhìn về phía cậu ở hướng này.
Ở chỗ cha ăn chơi nhàn hạ gần nửa tháng.
Cuộc sống hạnh phúc làm người ta lưu luyến quên đường về, nhìn lại lịch, kỳ nghỉ của cậu còn có hai ngày thì kết thúc. Sau khi tạm biệt cha, cậu liền vội vàng thu dọn đồ đạc rồi trở lại nhà trọ của mình, chuẩn bị tốt để trở lại làm việc.
“A, sao mà mới nửa tháng không về khóa đã gỉ sét thế này.” Cậu khẽ nguyền rủa.
Hạ Vũ Vân gắng sức mở, nhưng mà mở thế nào cũng không được. Dừng lại động tác, suy nghĩ một chút nên quay về chỗ cha tiếp tục ăn chùa, hay là tìm thợ mở khóa ở nhà tự lực cánh sinh.
Đang trầm tư, đột nhiên có một người phía sau nhẹ nhàng giữ lấy vai cậu, cậu xoay đầu nghi ngờ.
Còn chưa thấy rõ người, đã bị đối phương ôm vào lòng, lúc cậu vẫn còn đang mờ mịt, một đôi môi đã kề sát lên môi cậu, vừa ấm áp vừa gần gũi. Đang lúc vùng vẫy, một mùi hương nhàn nhạt của hoa oải hương phả lên mặt cậu.
Cái mùi vị này… không cần nhìn thấy người, cậu cũng biết là Trịnh Nguy.
Lưỡi hắn linh hoạt không ngừng mút lấy cậu, hại cậu xui xẻo thiếu chút nữa thì chịu không nổi, chỉ có thể cuống quýt đáp trả. Cứ mỗi lần hơi có chút lùi về liền lập tức bị hắn hôn cuồng nhiệt hơn, khiến cậu không thể rời ra.
“Mấy ngày này cậu đi đâu? Không gọi điện thoại cho tôi coi như xong, ngay cả di động cũng tắt. Đáng giận chính là ngay cả nhà cũng không về, xuất viện cũng không báo cho tôi một tiếng, có phải là cậu cố ý trốn tránh tôi hay không?” Sau nhẹ nhàng, chính là những câu hỏi đáng sợ.
Một điều, hai điều, ba điều… Cậu có nhiều tội danh như thế sao?
Còn tưởng rằng Trịnh Nguy muốn rời khỏi cậu cho nên mới không tìm cậu, thì ra không phải là không tìm, mà là tìm không được. Thiếu chút nữa thì quên, cậu gần đây đều ở chỗ cha. Hạ Vũ Vân giương mắt nhìn, phát hiện trong mắt hắn đang kích động như phát ra lửa, sắc mặt đại khái là so với Bao Thanh Thiên còn muốn đen hơn.
“Tôi không có. Mấy ngày nay nghỉ ngơi dưỡng bệnh ở nhà cha.” Thấy hắn lửa giận ngút trời như vậy, cũng nhịn không được muốn tự mình bào chữa tội danh.
“Cậu thật là thoải mái, đi luôn mười mấy ngày, chút xíu tin tức cũng không có. Cậu muốn cứ thế mà rời bỏ tôi à?” Lửa giận của Trịnh Nguy giảm đi một chút, nhưng vẫn hiểu được rằng cậu cố ý trốn tránh hắn.
“Anh sắp phải kết hôn, gặp hay không gặp thì cũng là như vậy. Ngày đó anh ở bệnh viện nói với tôi nhiều như thế, không phải là muốn nói chia tay với tôi sao?” Hạ Vũ Vân nhẹ nhàng thở dài.
“Tôi đã nói qua hai chữ chia tay sao?” Hắn nghiến răng, dáng vẻ giống như hận không thể cầm một cái búa mà gõ lên đầu cậu.
“Không có.” Hạ Vũ Vân nhíu mày suy nghĩ một chút.
“Cậu có nói chia tay sao?”
“Cũng không có.”
“Đó chính là vẫn chưa chia tay. Nghe rõ ràng là không có.” Hắn lạnh lùng mỉm cười, cảm xúc duy nhất lộ ra chính là trên trán gân xanh nổi lên.
“Được, được, được…” Cậu không muốn tranh luận tiếp với hắn, “Chúng ta không nên đứng mãi ngoài cửa, được không?”
“Chìa khóa đâu?” Ngữ khí của Trịnh Nguy vẫn rất không tốt.
Cậu mày mò nửa ngày cũng không mở được cửa, Trịnh Nguy chỉ mất hai ba giây liền được.
Thật là kỳ quái, thế nào cậu lại mở không được?
Sau khi tiến vào phòng, vừa mới ngồi xuống, Trịnh Nguy đã nghiêng người tìm đôi môi cậu, vẫn cứ khiêu khích chờ cậu khuất phục, sau khi giành chiến thắng là một nụ hôn nhiệt liệt. Là loại khiến cho người ta quên hô hấp.
.
.
Lúc thần trí quay về, hai người đã trần truồng nằm ở trên giường.
Sau những chuyện như thế, biết là nên cự tuyệt hắn cầu hoan, vậy mà cậu lại còn theo hắn trầm mê. Xem ra không chỉ hắn có vấn đề chưa rõ, hóa ra cậu cũng có.
Sáng sớm ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng. Mắt liếc chiếc đồng hồ treo trên tường, hơn 6 giờ.
Nhíu nhíu mày, nhìn Trịnh Nguy còn đang ngủ yên. Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ngủ cùng giường thẳng đến hừng đông, nhưng có chút buồn cười, không ngờ lại là ở nhà cậu.
Là lần đầu tiên, cũng nên là lần cuối cùng. Sau khi xảy ra chuyện này, cậu đột nhiên có một dự định.
Rồi mới trở mình xuống giường, đi rửa một thân toàn mùi dịch thể.
Lúc cậu ra khỏi phòng tắm, Trịnh Nguy đã ngồi ngay ngắn trên giường. Lồng ngực mạnh mẽ săn chắc, mị lực đầy nam tính rất sung mãn. Cái chăn đơn màu sáng phủ lên hạ thân của hắn, lộ ra hai đùi thon dài mạnh mẽ, hòa cùng nắng sớm chiếu rọi sau lưng hắn, tạo thành một phong cảnh thật quyến rũ.
Hạ Vũ Vân nhìn trên dưới trái phải của mình một chút.
Trời cao tạo người thật không công bằng, cùng là đàn ông, cậu so với hắn thật là kém xa như thế.
“Chào buổi sáng.” Cậu tiến lên chào hỏi.
“Chào.” Trịnh Nguy mỉm cười nhìn cậu, nhưng đôi mắt đen thoạt nhìn lại sung mãn tà mị.
“Muốn tắm không?” Cậu cầm lấy một bộ quần áo ném cho hắn.
“Có phải cùng nhau tắm không? Ưm?” Trịnh Nguy tiếp lấy quần áo, tùy tiện mặc quần dài, đi tới bên cạnh vòng tay ôm lấy cậu. Thanh âm khàn khàn khêu gợi thực sự là rất dễ khiến người ta phạm tội.
“Ngại quá, tôi tắm xong rồi. Anh cứ từ từ mà tắm.”
Hơi thở trí mạng sung mãn mê người cách cậu không tới nửa ngón tay, không bị phân tâm mới lạ. Cậu đẩy hắn ra, nói chuyện có nhất thiết phải dựa sát như thế không?
“Cậu vẫn có kiểu nói chuyện phá hoại phong cảnh như thế.” Trịnh Nguy lập tức cảm thấy mất hứng, tay rời khỏi cậu bước vào phòng tắm.
Lúc Trịnh Nguy tắm xong ra đến phòng khách, Hạ Vũ Vân đã ngồi ở trên ghế sô pha đọc báo buổi sáng.
“Muốn ăn bữa sáng không?”
“Tôi không đói.” Hạ Vũ Vân nhìn đồng hồ một chút, “Anh không cần đi làm sao?”
“Cho dù tôi không đến cũng không có ai dám nói gì.” Trịnh Nguy ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Vậy sao? Tôi nghĩ cha của anh có có thể mắng anh chứ?” Cậu nhếch miệng cười nói.
“Ông già nhà tôi đã đem toàn bộ quyền lợi của công ty giao cho tôi rồi, cho nên cũng sẽ không quản.”
“Tổng tài là lớn nhất.” Cậu dương mày, “Anh không cần ở bên vị hôn thê của anh à? Hôn lễ sắp cử hành, anh không có chuyện gì phải xử lý sao? Còn ở chỗ tôi làm gì?”
“Có thể đừng nhắc đến chuyện kết hôn của tôi không?”
“Nếu là sự thật, vì sao lại không thể nói?” Cậu lật lật tờ báo.
Trịnh Nguy trầm mặc một lúc lâu, cúi đầu nói: “Nếu như tôi hủy bỏ hôn lễ thì sao?”
“Anh không bị sốt đấy chứ? Không giống những lời anh sẽ nói?” Cậu nghiêm chỉnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp thâm thúy mê người, tim đột nhiên đập mạnh, “Trước khi làm việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, nếu như anh thực sự hủy bỏ hôn lễ, sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người. Cô dâu là một cô gái rất thiện lương, anh đã làm tổn thương trái tim rất nhiều người, đừng tăng thêm nữa.”
“Tôi không muốn quản những người khác sẽ ra sao.” Trịnh Nguy đưa tay vuốt nhẹ mặt cậu, “Mấy ngày nay, tôi từng nghĩ sẽ bỏ cuộc, nhưng mà thế nào cũng không thể buông tay. Có một thứ nếu bỏ ra càng nhiều, lại càng không thể thu hồi. Rốt cuộc cậu có hiểu hay không?”
“Có một thứ? Là chỉ 『 yêu 』sao?”
Hạ Vũ Vân ngây ngốc, cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào… Lời nói của hắn khiến trái tim cậu đau nhói.
“Tôi không hiểu tại sao mình lại mâu thuẫn hỗn loạn như vậy.” Trịnh Nguy vò vò đầu.
Hạ Vũ Vân im lặng nhìn hắn.
Rất muốn lên tiếng cho hắn biết, không chỉ có anh mâu thuẫn, còn có tôi…
.
.
Sau khi tiễn Trịnh Nguy, lại chào đón người thứ hai, là mẹ.
Mẹ cậu tiến vào phòng, không nói những chuyện thừa thãi, lập tức đi vào vấn đề chính.
Cậu chợt phát hiện, thì ra mình rất giống mẹ ở một điểm là rất thẳng thắn, không thích buôn chuyện nhàn rỗi thường ngày, nói chuyện sẽ không nói vòng vo.
Cũng đúng, dù sao cậu là do bà sinh ra mà.
“Tiểu Vân, con cân nhắc kỹ chưa? Mẹ dự định thứ sáu tuần tới sẽ đi.”
Hạ Vũ Vân ngây người, lập tức phản ứng lại, “Thứ sáu tuần sau là ngày mấy?”
“Ngày 26, có vấn đề gì không?”
Ngày 26 không phải là ngày Trịnh Nguy kết hôn sao, không ngờ có chuyện trùng hợp như vậy.
“Không có không có.” Cậu trầm ngâm một chút, “Mẹ, phiền mẹ giúp con đặt vé máy bay.”
“Con quyết định cùng mẹ sang Canada chữa bệnh?” Gương mặt bà Hạ lộ vẻ vui mừng, trong lòng vui vẻ không nói nên lời.
“Vâng.” Cậu gật gật đầu.
“Vậy không lâu nữa mẹ sẽ quay lại, bây giờ phải đi làm thủ tục. Vài ngày này con phải chú ý đến thân thể.” Bà Hạ dặn dò xong liền vội vã ra khỏi phòng.
Cậu mỉm cười nhìn mẹ rời đi.
Chuyện của cậu và Trịnh Nguy đã đến lúc kết thúc rồi. Nếu cứ tiếp tục dấn thân vào cũng không phải là cách hay. Cái đó gọi là chặt không đứt, gỡ càng rối.
Có lẽ lúc mới bắt đầu, cậu không nên chấp nhận tham gia trò chơi này.
Trịnh Nguy nói, cậu vô tình, có thể là thế.
Sau khi rời đi, có lẽ có thể trả lại cho chính mình không gian để bình tĩnh, kể cả hắn.
“Được, con biết rồi, những thứ khác con sẽ tự mình chuẩn bị.”
Sau khi Hạ Vũ Vân nghe điện thoại, cảm giác dường như tất cả gánh nặng đều buông xuống. Mẹ gọi điện báo cho cậu biết đã làm xong visa xuất ngoại, vé máy bay cũng đặt rồi, bảo cậu chuẩn bị thu dọn hành lý một chút.
Vài ngày này, Trịnh Nguy cũng có đến tìm cậu, nhưng cậu không có ý định cho hắn biết việc mình sắp xuất ngoại.
Cậu đã trở lại công ty được mấy ngày, nhưng mà Trịnh Nguy còn bận bịu chuẩn bị cho việc kết hôn sắp tới, cho nên không phải lúc nào cũng có mặt ở công ty.
Nhìn đơn từ chức đặt ở trong ngăn kéo, rốt cuộc thì lúc nào đưa cho hắn mới tốt đây? Nên tự tay đưa cho hắn, hay là nhờ người khác chuyển? Không biết nói chia tay với hắn thế nào cho tốt, sợ hắn bị đả kích, cũng sợ hắn sẽ không buông tay, nhưng đáng sợ hơn chính là, chính cậu không thể nói nên lời.
Cho nên tốt nhất là cái gì cũng không nói, như vậy, chỉ cần đi một thời gian thì sẽ quên ngay.
Cậu còn nhớ mình từng xem qua một bài triết học nói về vấn đề chia tay của người hiện đại.
Phần lớn mọi người đều chọn cách nói chia tay với đối phương qua điện thoại, nguyên nhân là vì không có cách nào đối mặt với người ta. Kỳ thật là dùng điện thoại nói vài câu là có thể xong hết mọi chuyện, nhưng nếu như vậy, anh đem đối phương xem là loại người gì? Dù sao trực tiếp nói chia tay, là một loại trách nhiệm, cũng chính là đạo đức.
Cũng có thể nhờ bạn bè nói lời chia tay, nhưng như vậy lại càng không thể chấp nhận được. Nếu như thế thì vì sao ngày đó không nhờ bạn bè nói chuyện yêu đương luôn cho rồi?
Nhưng mà, mấy năm gần đây, có rất nhiều người là đột nhiên biến mất.
Không nhắn nhủ, không giải thích, cũng không thèm chào hỏi một câu, sau đó đột nhiên biến mất, đáng sợ cỡ nào?
Người hiện đại ngay cả đạo đức chia tay cũng không có, là tiêu sái hay là do mềm yếu?
Hạ Vũ Vân cười khổ, cậu vậy mà lại chọn phương pháp chia tay tồi tệ nhất. Rốt cuộc là do mình tiêu sái, hay là quá yếu mềm?
Đóng ngăn kéo lại, không muốn suy nghĩ thêm nữa, bởi vì chính cậu cũng không rõ ràng lắm.
“Đây không phải là Hạ tiên sinh sao? Thì ra anh là viên chức ở đây.” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại vui vẻ của con gái.
Hạ Vũ Vân ngẩng đầu, phát hiện Dương Anh đang đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt của cô thật hưng phấn, giống như ở nơi đất khách quê người gặp lại cố tri vậy.
“Xin chào.” Cậu lễ phép gật đầu.
“Thật là không ngờ anh cũng làm việc ở Hằng Thái. Lần đó anh có việc phải đi trước, cũng chưa gặp dịp tốt nào có thể cám ơn anh. Lần này tôi nhất định phải đáp tạ anh.”
“Không cần khách khí. Lần nọ chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.” Kỳ thật là do cậu nhàn rỗi nên nhiều chuyện, nếu biết trước sẽ có dây dưa với cô thì có lẽ cậu sẽ mặc kệ.
“Vậy anh biết Trịnh Nguy không?”
“Cô nói đến phó tổng? Trong công ty làm gì có ai không biết anh ta.” Hạ Vũ Vân cười nói. Hắn với cậu không chỉ là biết, mà còn có quan hệ không đơn giản. Tình nhân với phu nhân của tổng tài nói chuyện với nhau, thật là nực cười. Đáy mắt cậu nhàn nhạt hàm chứa một nụ cười giễu cợt.
“Thật tốt quá, tôi còn tính giới thiệu hai người với nhau.” Dương Anh dịu dàng mỉm cười.
“Tôi thấy không cần. Chính xác mà nói, phó tổng là cấp trên trực tiếp của tôi.”
Cậu đột nhiên cảm thấy thương xót cho Dương Anh. Một cô gái ngây thơ thuần khiết như vậy, lại muốn gả cho loại người thâm trầm phóng túng như Trịnh Nguy. Không biết là họa, hay là phúc?
“Không sao, trước mặt Nguy tôi đã nhiều lần tuyên dương sự tích anh hùng của anh, mặc dù khi đó còn chưa biết tên, bây giờ đã biết rồi, chúng tôi sẽ cảm ơn anh. Tôi nghĩ Nguy cũng muốn thế.” Khóe miệng của cô vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.
“Trịnh Nguy đã đến rồi kìa.” Hạ Vũ Vân nhìn Trịnh Nguy đang đi về phía bọn họ.
“Nguy.” Dương Anh vui mừng nghênh đón, rất tự nhiên khoác lấy tay hắn, giống như một đôi tình nhân thân mật.
“Phó tổng.” Hạ Vũ Vân sửa sang lại tài liệu trên mặt bàn.
“Nghe nói cậu cứu Anh một lần, cám ơn cậu.” Trịnh Nguy nói rất khách khí, trên mặt nhìn không ra bất luận biểu tình gì.
“Vừa vặn đi qua mà thôi. Phó tổng nói quá lời.” Cậu cũng theo hắn nói ra lời khách sáo.
Dương Anh nhìn sang Trịnh Nguy, lại nhìn Hạ Vũ Vân, cảm giác giữa hai người bọn họ lưu chuyển một cỗ không khí quái dị.
“Hạ tiên sinh, anh muốn đi ăn cơm cùng chúng tôi không?”
“Không cần, cậu ta phải đi bàn chuyện làm ăn.” Không chờ Hạ Vũ Vân lên tiếng, Trịnh Nguy đã thay cậu trả lời.
“Phó tổng đã nói như vậy, Dương tiểu thư, xin thứ lỗi.” Cậu khoát khoát tay, lộ ra vẻ mặt không còn cách nào khác.
“Vậy được rồi.” Dương Anh mím môi, có điểm thất vọng.
“Tiểu Anh, hôm nay anh không có thời gian đi ăn cùng em, về trước đi. Anh sẽ gọi điện thoại cho em sau.” Trịnh Nguy dịu dàng an ủi cô, rồi mới xoay người đối mặt với cậu, lại là một dáng vẻ khác, “Vũ Vân, cậu đi theo tôi.”
Hạ Vũ Vân liếc mắt, Dương Anh lộ ra vẻ không giúp được gì, lắc lắc đầu rồi theo Trịnh Nguy vào phòng làm việc.
Vẫn là một cảm tưởng, người yêu phải Trịnh Nguy, nhất định là sẽ thương tâm, trừ phi được Trịnh Nguy yêu lại. Nếu không thì sẽ sa vào giữa vũng lầy không thể tự thoát ra được.
Sau khi đóng cửa, cậu cảm giác sắc mặt Trịnh Nguy có chút cáu kỉnh. Nhếch miệng, không phải cậu đã làm cái gì khiến cho hắn không cao hứng chứ?
Trịnh Nguy không nói gì. Xoay người cậu lại, liền cúi đầu hung hăng hôn lên môi cậu. Hai đôi môi nóng rực dây dưa cùng một chỗ, hoàn toàn không tìm ra một khe hở nào.
Không rõ vì sao hắn cuồng nhiệt, lại khiến cho cậu có cảm giác khó chịu. Rõ ràng có một loại tình tự rối loạn không ngừng phát sinh, lại vừa có một con đường nào đó trói buộc, khiến tâm can cậu bị hai loại lực lượng không hiểu này xé đôi.
Trịnh Nguy cúi đầu tựa vào vai cậu, vừa cắn vừa hôn, “Tôi thật sự là càng lúc càng không hiểu cậu.”
“Cái gì?” Hạ Vũ Vân hơi giật mình, bởi vì ngữ khí của hắn có một loại vị đạo bi thương đến tuyệt vọng.
“Tôi cuối cùng cũng cảm thụ được cái gì là vừa yêu lại vừa hận. Cảm giác cậu cho tôi chính là như vậy. Là trái tim đã chết sao? Không, là trái tim băng giá, cậu làm tôi cảm thấy trái tim băng giá.”
Trong một lúc, Hạ Vũ Vân cảm thấy đầu óc trống rỗng, không cách nào có thể suy nghĩ được. Hắn muốn nói cái gì?
“Sự lãnh đạm của cậu thật sẽ khiến người ta phát điên, nhưng lại làm người ta trầm mê.” Hắn ôn tồn vuốt nhẹ cổ cậu, “Rất muốn cậu sẽ ghen giống như những người khác, sẽ quan tâm, chỉ có như vậy mới chứng tỏ trong tim cậu có tôi. Nhưng đáng chết là, cậu cái gì cũng không có, phản ứng gì cũng không có.”
Hắn tiếp tục lẩm bẩm bên tai cậu, “Cậu cứu Tiểu Anh, tôi không biết nên cảm kích hay là hận cậu. Cô ấy là vị hôn thê của tôi, cậu cứu cô ấy, tôi nên cảm ơn cậu. Nhưng đồng thời cũng ích kỷ hi vọng cậu đừng cứu cô ấy, như vậy có lẽ có thể chứng tỏ cậu có để tâm đến tôi. Cậu biết rõ cô ấy là vị hôn thê của tôi, cậu cũng đi cứu? Vì sao cậu không thể biểu hiện một chút ích kỷ….”
“Nguy…” Đây là lần đầu tiên Hạ Vũ Vân gọi thẳng tên hắn. Giọng nói thì thào trầm thấp âm u của hắn len lỏi vào trong tim, khiến sâu trong trái tim cậu nhè nhẹ nổi lên một trận đau đớn.
“Cậu nói tôi nên làm thế nào bây giờ? Tôi hi vọng cậu có thể tiếp tục ở lại bên cạnh tôi, nhưng lại không muốn miễn cưỡng cậu. Đồng dạng tôi cũng không thể cô phụ Dương Anh, tôi càng lúc càng mâu thuẫn.”
“Vậy thì đừng miễn cưỡng.” Nếu hắn lựa chọn không được, vậy thì cậu lựa chọn thay hắn là được rồi. Dù sao đều là mâu thuẫn, đều là thống khổ, không cần thiết lại thêm một cái nữa.
Cùng lúc đó, thắt lưng cậu đột nhiên bị một đôi tay xiết chặt, khiến cậu gần như không thở được, nhưng lập tức buông ra.
“Cậu…được rồi.” Trong nháy mắt hắn khôi phục sự lãnh đạm thường ngày, giọng nói đầy từ tính nghe không ra bất luận cảm xúc gì, “Vậy cứ dựa theo thói quen chơi đùa thường ngày của tôi, ngày mai tôi sẽ chuyển số tiền cuối cùng vào tài khoản của cậu.”
“Cảm ơn.” Dằn lại kích động trong lòng, cậu bình tĩnh trả lời.
“Thứ sáu là ngày tôi cử hành hôn lễ, hi vọng cậu sẽ đến.” Trịnh Nguy đã ngồi ở trên ghế da cạnh bàn làm việc.
“Biết rồi.”
Thứ năm, một ngày trước khi Trịnh Nguy kết hôn.
Hạ Vũ Vân tựa như vẫn đi làm bình thường như mọi ngày, quét thẻ, không có gì khác thường.
Liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc của tổng tài đóng chặt, hôm nay hắn không đi làm. Dù sao cũng không ai siêng năng như vậy, trước ngày kết hôn còn đi làm việc.
“Phó tổng, không phải mai là ngày anh kết hôn sao? Thế nào hôm nay còn đến công ty?” Nữ đồng nghiệp kỳ quái hỏi.
“Không phải, tôi đến để lấy chút đồ rồi sẽ đi ngay.” Hắn cười.
Hạ Vũ Vân ngẩng đầu, phát hiện Trịnh Nguy đang nhìn cậu, vẻ mặt có một loại luyến tiếc, còn có vẻ đại khái giống như là yên tâm.
Cậu rất nhanh dời ánh mắt đi chỗ khác, cúi đầu tiếp tục làm việc. Lúc cậu sắp xếp xong tài liệu trong tay, Trịnh Nguy đã rời đi.
Khóe miệng nhếch lên tự giễu, cậu còn hy vọng cái gì?
Lắc lắc đầu, cầm lấy đơn từ chức trong ngăn kéo ra, rồi giao cho thư ký của Trịnh Nguy là Lý Thiên Na. Không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của cô, cậu tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình vào một cái hộp rồi rời khỏi cao ốc tập đoàn Hằng Thái.
Bên ngoài, ánh sáng mặt trời rực rỡ vây quanh người cậu. Thật ngoài ý muốn, cậu không cảm thụ được chút ấm áp nào, mà là lạnh giá.
Thứ sáu, là ngày vui của Trịnh Nguy.
Quả nhiên là ngày lành tháng tốt, bầu trời trong xanh, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên những tấm kính pha lê của giáo đường, phát ra bảy màu săc rực rỡ. Có người nói, hôn nhân được thần chúc phúc thì sẽ hạnh phúc viên mãn đến cuối đời, vĩnh viễn không thay đổi. Thật vậy sao? Đây bất quá chỉ là lời thề thốt lúc kết hôn mà thôi, nếu thật là như thế thì sẽ không có nhiều người ly hôn đến như vậy…
Người có thân phận thật đúng là khác biệt, trong giáo đường xuất hiện rất nhiều nhân vật nổi tiếng có địa vị trong xã hội, cậu có thể tham gia hôn lễ này, thật là vô cùng vinh hạnh. Hạ Vũ Vân khẽ cười nhẹ.
Cậu nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không chút lưỡng lự mà bước nhanh đến.
“Lăng Phi Dương.”
“Hạ Vũ Vân, cậu cũng đến dự hôn lễ sao?” Lăng Phi Dương quay đầu, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Ừ, Trịnh Nguy mời anh đến phải không?” Hạ Vũ Vân nhướng nhướng mày, Trịnh Nguy thực sự là bách vô cấm kỵ. (không thèm kiêng kỵ điều gì)
Lăng Phi Dương mỉm cười, không có trả lời.
“Kỳ thật có một chuyện, tôi tò mò đã lâu rồi.” Hạ Vũ Vân ngồi vào bên cạnh Lăng Phi Dương.
“Chuyện gì?” Lăng Phi Dương nghiêng đầu nhìn cậu.
“Có phải giữa anh và Trịnh Nguy từng xảy ra chuyện gì không? Anh ta mỗi lần nhắc tới anh đều có chút buồn bực. Nhưng kỳ quái chính là vẫn duy trì quan hệ với anh. Rốt cuộc hai người là địch hay bạn?”
“Cậu hỏi Trịnh Nguy đi, nếu như anh ta không chịu nói, tôi sẽ cho cậu biết.” Lăng Phi Dương trừng mắt nhìn cậu.
“Để anh nói là được rồi, bởi vì có lẽ tôi sẽ không có dịp gặp anh ta nữa.”
“Vì sao?”
“Tôi sắp xuất ngoại.”
“Cậu luôn làm những việc khiến kẻ khác bất ngờ, vậy lúc nào thì đi?”
“Buổi tối hôm nay.”
“Sao lại trùng hợp vậy? Trịnh Nguy kết hôn, cậu muốn đi. Cố ý sắp xếp à?”
“Tôi giống loại người nhàm chán như vậy sao?” Hạ Vũ Vân bật cười.
“Không giống.” Lăng Phi Dương lắc lắc đầu, “Cậu sẽ không phải là yêu nên…”
“Suỵt ~, các cậu không nên nói chuyện, hôn lễ bắt đầu rồi.” Có người cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Theo phong cầm tấu ra tiếng nhạc trang nghiêm thần thánh, mọi người đều đứng lên. Cô dâu mặc một bộ váy trắng muốt tinh tế được cha mình dẫn vào, chậm rãi tiến vào thảm đỏ của giáo đường.
Trịnh Nguy đứng ở một chỗ khác trên thảm đỏ, mặc một thân âu phục màu đen thật phong độ, cà vạt màu xám bạc, hoàn toàn tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của hắn, khuôn mặt anh tuấn như được gọt giũa khiến kẻ khác phải nín lặng, có khí chất quý tộc cao nhã, mang theo sự quyến rũ tà mị. Ông trời thật vô cùng thiên vị hắn, không chỉ cho hắn có vẻ ngoài xuất sắc, còn có một gia thế hùng hậu, cùng một thân phận ngạo nhân.
Vô tình chuyển ánh mắt đến trên người hắn, vừa đúng lúc Trịnh Nguy cũng nhìn cậu. Ánh mắt giao nhau, khiến trái tim Hạ Vũ Vân như hẫng đi một nhịp, cậu vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác. Đôi mắt dài hẹp thâm thúy của Trịnh Nguy, lóe ra một chùm sáng kỳ dị, đồng thời cũng nhìn chăm chú khiến cả người cậu không được tự nhiên.
Trịnh Nguy rốt cuộc đang làm cái trò gì? Không ai phát hiện hắn không chú ý đến cô dâu sao?
Cậu giương mắt nhìn Lăng Phi Dương bên cạnh một chút, hình như không có phát hiện, cậu mới âm thầm thở ra một hơi.
Âm nhạc long trọng của hôn lễ ngừng lại, giáo đường trở nên một mảnh tĩnh lặng, chỉ có thanh âm hiền từ của mục sư vang vọng.
“Tiểu thư Dương Anh, con nguyện ý gả cho Trịnh Nguy tiên sinh, dù cho thuận lợi hay khó khăn, nghèo hèn hay phú quý, mạnh khỏe hay bệnh tật, trọn đời yêu cậu ấy, làm bạn với cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, cho đến khi đầu bạc răng long. Con nguyện ý không?”
“Con nguyện ý.” Dương Anh trả lời không một chút do dự. Dùng ngữ khí vừa xấu hổ vừa kiên định để trả lời.
Cha xứ mỉm cười, sau đó chuyển hướng sang Trịnh Nguy: “Trịnh Nguy tiên sinh, con nguyện ý lấy Dương Anh tiểu thư, dù cho thuận lợi hay khó khăn, nghèo hèn hay phú quý, mạnh khỏe hay bệnh tật, trọn đời yêu cô ấy, làm bạn với cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, cho đến khi đầu bạc răng long. Con nguyện ý không?”
Trịnh Nguy ngẩng đầu lên, Chúa Jesu trên cây thánh giá đang cúi đầu nhìn hắn. Mặc dù hắn là một người theo đạo, nhưng không phải là một con chiên ngoan đạo, ở trước mặt thần chấp thuận hôn nhân, không phải là không thể có sự giả dối? Hắn không yêu cô ấy, nhưng lại muốn kết hôn với cô ấy, vậy có tính là một loại lừa gạt không? Thần sẽ quở trách hắn không?
Đối mặt với giáo đường thần thánh, cha xứ hiền từ, kỳ vọng của cô dâu, chờ đợi của tân khách, hắn muốn lên tiếng, nhưng lại cảm thấy mờ mịt. Hắn kể cả yêu miệng cũng nói không nên lời, lại phải nói nguyện ý kết hôn, thực sự rất kỳ quái. Nếu như hắn nói “Con không nguyện ý”, hậu quả sẽ thế nào đây?
“Trịnh Nguy tiên sinh, con nguyện ý lấy Dương Anh tiểu thư làm vợ hợp pháp của mình không?” Cha xứ nhắc lại câu hỏi. Mọi người trong giáo đường, đều nín thở chờ đợi câu trả lời của hắn.
Hắn đem ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở trên người Hạ Vũ Vân.
Một giây, hai giây, ba giây… Không ai biết hắn đang nhìn cái gì.
Vài giây sau, hắn mới thu hồi ánh mắt. Nhắm mắt lại một chút, rồi mới mở ra.
“Con nguyện ý.” Thanh âm hắn rõ ràng.
Lúc cha xứ tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, gia trưởng hai nhà cũng nhịn không được mà chảy những giọt nước mắt vui mừng. Mới vừa rồi Trịnh Nguy do dự, thật là hù dọa mọi người một phen, sợ hắn đột nhiên trở quẻ nói “Con không nguyện ý.” May là hắn chẳng qua là do dự, không có đổi ý.
Nếu không, chẳng cần chờ đến ngày mai, nó đã thành trò cười cho tầng lớp thượng lưu trong xã hội, ngay tối nay sẽ được đăng trên trang nhất của các báo.
Nghi thức hoàn thành, mọi người tụ tập lại thành một đống, nháo thành một đoàn, mỗi người đều mang một nụ cười thật lòng chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Một lúc sau, náo động đạt tới cao trào, ra là cô dâu muốn ném vòng hoa. Tất cả tân khách đều lộ ra vẻ rất hưng phấn, trong giờ phút này duy chỉ có chú rể Trịnh Nguy, sắc mặt đang tươi cười chợt biến đổi, ánh mắt của hắn không ngừng quét vào đám tân khách, nhưng vẫn tìm không được bóng dáng của Hạ Vũ Vân, kể cả Lăng Phi Dương vừa mới đứng bên cạnh cậu cũng không thấy.
Thanh âm chúc phúc, thanh âm huyên náo, cái gì cũng không nghe thấy. Dường như hết thảy thời gian đều ngưng đọng.
Trái tim dường như đã bị mang đi rồi, thật trống rỗng. Hắn cảm giác có một thứ gì đó đem cậu rời khỏi hắn, càng lúc càng xa…
Sau khi Hạ Vũ Vân cùng Lăng Phi Dương rời khỏi hôn lễ của Trịnh Nguy, thì hai người chia tay mỗi người đi một ngả.
Cậu bây giờ đang ngồi trong phòng chờ máy bay cùng mẹ.
“Vũ Vân, con đã tắt di động chưa?” Bà Hạ hỏi.
“Vẫn chưa.” Cậu lấy di động ra, nhìn một chút.
“Con đang đợi điện thoại của ai à?”
“Không có.” Cậu không rõ vì sao mình còn chưa tắt điện thoại, cậu đang chờ người gọi đến sao? Chờ ai? Cậu căn bản là không có bạn bè, sẽ chẳng có ai đến từ biệt cậu.
“Hiện tại chưa tắt cũng không sao, trước khi lên máy bay tắt là được.”
“Dạ.” Tay nắm chặt điện thoại.
『Máy bay China Airlines CI205 đưa hành khách đến Ottawa (thủ đô của Canada) sẽ cất cánh sau ít phút nữa. Sau khi hoành thành thủ tục, quý khách vui lòng vào cửa lên máy bay.』
Hạ Vũ Vân nghe thông báo của sân bay, đứng lên hít sâu một cái, rồi mới tắt điện thoại.
“Mẹ, thời gian tới rồi. Chúng ta lên máy bay thôi.”
Không có bất kỳ điều bất ngờ gì xảy ra, cậu đã ngồi trên chuyến bay đến Canada. Đúng ngày Trịnh Nguy cử hành hôn lễ.
Tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, cậu thầm nghĩ.