Chương 14: Thủy Đàm .
Đã qua một ngày kể từ thời gian đám người của La Minh chỉnh đốn, dọn dẹp lại lãnh địa của khí ma Hầu vừa chiếm đoạt được. Sau trận chiến của La Minh với Hầu Vương nơi ở trong lãnh địa chỉ còn lại một căn đại nhà gỗ hiện tại cũng là chỗ ở của La Minh và lục căn tiểu nhà gỗ trong đó tứ căn vây quanh nơi ở của La Minh đã có tam căn được bọn người Triệu Hàn, Tiểu Đản cùng Đại Đản lựa chọn.
‘’Hội Trưởng, vật tư ta đã cùng với mọi người chuyển từ hang động qua nơi này hết cả rồi, tất cả bọn ta đều cất giữ tại trong tiểu nhà gỗ và đã trưng dụng nó như một nhà kho.’’ Triệu Hàn một bên đang sắp xếp lấy những vật tư, tài nguyên mà bọn họ đã tích góp được trong nửa năm qua đến hiện tại báo cáo với La Minh.
Hiện tại mọi người đang tập trung đứng bên trong nhà kho, để kiểm tra nguồn tài nguyên ban sơ của Xích Quỷ Hội, sáng hôm qua La Minh đã lệnh cho ba người cùng nhau trở về nơi ở cũ, vận chuyển tất cả tài nguyên đến nơi này, bọn hắn muốn thành lập thế lực điều đầu tiên đám người đang cần nhất là tài nguyên và địa lợi, địa lợi thì đã chiếm hữu được, tài nguyên hiện tại tuy chỉ có tam gốc Hồi Khí Thảo đây là góp luôn vào một gốc mà La Minh đã giao dịch được vào cùng 11 Thanh Long Quả.
Mấy khí quả cùng khí thảo này có rất nhiều trong Hắc Họa Sâm Lâm nhưng nhiều, không có nghĩa là dễ tìm, cho dù có tìm được cũng phải trải qua cửa ải của địa hình cùng khí ma thú thủ hộ, mới có thể tiếp cận lấy đi được thứ bản thân muốn, trong Hắc Họa Sâm Lâm này thứ mà bản thân ngươi muốn chỉ có thể đổi lấy bằng huyết và sự kiên trì, nói đến ở đây ngươi chỉ cần có thực lực là có thể có tất cả, yếu kém thì chỉ có thể nhận mệnh.
‘’Hội Trưởng đã kiểm kê hoàn tất, số lượng vẫn y như trước, không bị thiếu hụt một chút nào’’. Triệu Hàn bước ra từ trong tiểu nhà gỗ mà bây giờ được coi là nhà kho của bọn hắn, hướng về La Minh hồi báo.
‘’Được rồi, vậy hôm nay cứ như vậy, một ngày trôi qua chắc chắn thương thế trong cơ thể tất cả mọi người đều đã bình phục được cửu phần rồi, hôm nay nghỉ ngơi thêm một ngày nữa để tình trạng đạt tới đỉnh phong, ngày mai chúng ta lên đường đi tìm kiếm nguồn nước, chuyện này rất quan trọng, ảnh hưởng đến tương lai của Xích Quỷ chúng ta.’’ La Minh nhìn sắc trời đã không còn sớm nữa, liền ngữ điệu nghiêm túc lên nói với mọi người .
Nhìn thấy tất cả đều đã hiểu được ý tứ của hắn, hắn liền kết thúc cuộc nói chuyện,’’Được rồi vậy thì ta đi trước các ngươi nghỉ ngơi tốt’’. Nghe được La Minh nói vậy cả ba đều hướng về hắn gật gật đầu, rồi sau đó tự ai trở về nơi ở của người đó. Chỉ có Triệu Hàn, hắn tháo xuống hắc quan đặt ở một bên vuốt ve, nhìn lên thiên không, thiên đang dần hôn ám xuống, khuyết nguyệt cũng đã hiện lên .
‘’Xin lỗi, khuyết nguyệt thật đẹp, tựa như là đang mỉm cười hạnh phúc với ta vậy.’’ Triệu Hàn nhìn lên thiên khung đang treo lơ lửng khuyết nguyệt, lẩm bẩm nhất khẩu, sau đó hắn mê man ngồi tại nơi đó nhìn lên trời cao, lầm bà lầm bầm một lát cuối cùng hắn cũng đứng người lên, vác lấy hắc quan trở về nhà ở của hắn.
‘’Tên này thú vị ah!, là một chẳng lẽ là một tên tiểu quỷ vừa sinh ra đã có tâm sự, tính toán người bình thường sao có thể đi theo ta được chứ,’’ La Minh vừa định quan môn thì nhìn thấy, đang ngồi ngẩn ngơ nói nhỏ Triệu Hàn liền hiếu kỳ quan sát, một lát sau hắn cũng không để tâm tới nữa mà đi thẳng vào trong phòng chuẩn bị cho tu luyện buổi tối, hắn thường cho khí thế cắn nuốt đến nhị canh giờ đêm mới kết thúc tu luyện, đây là hắn tối ưu hóa khả năng chỉ cần ngủ bốn canh giờ của khí thế nhân.
Đêm dần tĩnh mịch, nhân loại và các loài khác cùng tìm về nơi trú ngụ của bản thân để lẫn tránh nguy hiểm, chỉ tiềm tàng bên ngoài là những thợ săn của hắc ám, bọn chúng hoạt động độc lập về đêm và Hắc Họa Sâm Lâm này là tràng săn của bọn họ.
.... .
Sáng sớm, ánh nắng của một ngày mới làm tất cả mọi người trong sâm lâm như đang tìm được niềm vui mới, bọn hắn thỏa thích hô hấp hút lấy từng ngụm không khí mát mẻ .
Hôm nay Phùng Ngạo cũng như mọi ngày, hắn tìm kiếm lương thực, nguồn nước cùng kỳ ngộ trong sâm lâm này, khi hắn đang cố gắng chiến đấu cùng một con khí ma Thiềm nhị giai đoạn sơ giai ở gần bên một thủy đàm, thì xuất hiện tam nhân áo bào đen hai người trong đó sở hữu khí thế vô cùng mạnh mẽ, còn lại nhất nhân thì yếu hơn hắn một ít.
‘’Các ngươi là người phương nào, tiếp cận ta có ý đồ gì, trên người ta cũng không có gì quý giá để các ngươi đoạt đừng phí công vô ích,’’ Phùng Ngạo biết trong sâm dùng thực lực để nói chuyện này, hắn đang yếu thế hơn nên nói rõ quan điểm cùng lợi ích của bản thân, tránh bị sát hại oan uổng.
‘’Không không, chúng ta gặp nhau cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, bọn ta đang tìm thứ mà con Khí Ma Thiềm này thủ hộ,’’ nhất nhân được bao trùm lấy áo bào hắc sắc, dáng người trung đẳng bình thường chiều cao khoảng 1m5 tiến lên nhìn thẳng vào Phùng Ngạo nói, ngữ khí không một chút xem trọng, đây cũng là tên có cảnh giới nhị giai đoạn sơ giai yếu nhất trong ba người.
‘’Cái tên này ngươi là đang coi thường ta, Ma Thiềm là ta phát hiện trước đồ vật nó đang thủ hộ cũng nên là của ta, các ngươi dựa vào gì đòi không công mà hưởng!’’ Phùng Ngạo bị lời nói của Hoành Không chọc giận nên hắn không cân nhắc gì nữa quát ầm lên.
‘’Vèo,’’ một chiếc lưỡi dài bám lấy khí thế lục sắc tràn đầy hôi thối bỗng nhiên bắn tới, Phùng Ngạo mới phản ứng lại hắn là đang chiến đấu với khí ma thú a, nhưng vì nói chuyện cùng với bọn người áo bào đen nên đã bị phân tâm mất, một kích này hắn nhưng là né tránh được, công kích của Ma Thiềm đánh vài trên tảng đá, ‘’Xèo,’’ một tiếng tảng đá bất thình lình bị kịch đột ăn mòn một tiểu lỗ, nhưng cũng làm hắn mất đi trọng tâm té nhào xuống một vũng tiểu thủy ướt sũng hết cả cơ thể.
‘’ầm, ầm’’ lúc này một đạo bóng dáng bao trùm lấy một kiện áo bào đen, dáng ngươi hơi mập mạp, có 1m68 chiều cao, khí thế hoàng sắc xung quanh hắn bộc phát ra dẫn động đại địa xung quanh, chỉ thấy hắn lắc người một chút, liền xuất hiện tại phía đỉnh đầu của Khí Ma Thiềm, đôi tay của hắn phủ lấy đậm đặc khí thế bắt lấy đầu lâu của Ma Thiềm.’’Phanh, Ầm’’ hắn dùng lực quẳng cơ thể của ma Thiềm phi lên giữa không trung, Ma Thiềm rớt xuống đất thân hình to lớn 3m của nó làm nền đất nổ tung một hố động lớn.
‘’Phốc Xuy,’’ âm thanh vật nặng đè ép vang lên, người áo bào đen đó lại một lần nữa xuất hiện tại trên lưng của Ma Thiềm một quyền nện thẳng đỉnh đầu của nó, đầu lâu của Ma Thiềm nổ ra một hố lớn, huyết thủy cùng thịt nát vương vãi ra khắp nơi, chỉ trong vài hô hấp ngắn ngủi một con nhị giai đoạn sơ giai khí ma thú bị hành hung đến chết như thế dễ dàng.
Ở một bên Phùng Ngạo với cảnh giới nhị giai đoạn trung giai của hắn làm được việc này có chút khó khăn, nhưng người áo bào đen này diệt sát nhị giai đoạn sơ giai khí ma thú như ăn cơm uống nước làm hắn hàn khí xông thẳng lên đầu. Hắn chú ý là người áo bào đen vừa xuất thủ này sau khi xong việc, đào lấy khí châu của Ma Thiềm cùng hái lấy một liên hạt hơi to, rồi sau đó bước đến đứng đằng sau tên hắc bào thon gầy kia, Phùng Ngạo phán đoán tên này mới là người mạnh nhất trong bọn chúng.
‘’Các vị đồ vật các ngươi cũng đã lấy được, ta Phùng Ngạo cũng không muốn làm phiền các vị nữa, tại hạ xin cáo từ,’’ Phùng Ngạo cười cười làm lành, bước chân dần dịch chuyển lui lại xu thế, nhìn vào bọn người hắc bào đạo.’’Ngươi đã được Minh chủ của bọn ta cho phép đi rồi!’’ Hoành Không ánh mắt bất thiện, ngữ điệu chất vấn hỏi Phùng Ngạo, thái độ của tên Phùng Ngạo này lúc đầu đã làm cho Hoành Không rất là không có thiện cảm với hắn, nên Hoành Không đang làm khó dễ dạy cho tên này một bài học.
‘’Được rồi Hoành không, đồ vật cũng đã lấy được rồi, không nên ép người vào đường cùng nữa, kêu hắn tự phế bỏ một cánh tay coi như chuộc tội vì đã ăn nói không lễ phép với chúng ta, rồi cho cho hắn đi là được,’’. Người hắc bào thon gầy giọng nói không mang theo một chút coi là chuyện lớn nói, tựa như đây là một ân huệ hắn ban cho Phùng Ngạo rồi.
‘’Bọn ngươi đừng có mà khinh người quá đáng, ta đã nhượng bộ một bước sao các ngươi cứ phải ép ta vào con đường cùng,’’ Phùng Ngạo gân xanh bạo khởi, điên cuồng quát lớn, hắn biết hiện tại nếu là một đối một hắn còn có thể nhất chiến, nếu là cả hai người hoặc xấu nhất là cả ba đều lên hắn sẽ chắc chắn tử nạn ở nơi này.
‘’Ầm, Ầm’’ hai luồng khí thế một là lục sắc âm độc vô cùng của Hoành Không, còn lại là hoàng sắc tựa như đại địa của tên hắc bào mập mạp. ‘’Ah!!!, đừng khinh thường ta, chống đỡ cho ta!!’’ Phùng Ngạo rống to một tiếng khí thế hung bạo huyết hồng sắc phóng ra phía trước bảo hộ lại tự thân của hắn trước hắc bào nhân.
Nhưng chỉ có thể giúp hắn kèo dài một chút thời gian ngắn ngủi, ‘’Rắc, Rắc, Ầm’’, âm thanh nứt vỡ từ khí thế bảo hộ của Phùng Ngạo bỗng vang lên một tiếng sau đó ầm ầm sụp đổ, hắn bay ngược ra phía sau vài mét, khí thế bị phá làm hắn khí huyết nhộn nhào phun ra một ngụm đại huyết thủy, hai người hắc bào nhân dần dần tiến tới, hiện tại không phải chỉ một cánh tay là có thể giải quyết vấn đề nữa rồi, bọn hắn đang muốn lấy luôn cả tính mạng của Phùng Ngạo để hả giận.
‘’Sơn Thủy Minh Minh Chủ lâu ngày gặp lại, cảnh giới vẫn tiến cảnh nhanh chóng không hề bị ta bỏ rơi lại đằng sau ah!’’. Lúc này đám người La Minh tìm kiếm xung quanh các nơi gần với Xích Quỷ Hội tổng bộ thì tìm thấy thủy đàm này, khi tiến đến gần cảm nhận được khí thế xung đột với nhau nên cẩn thận di chuyển đến xem thử, không ngờ lại gặp được người quen cũ.