Kiếm đấu la đi mất sau màn đêm, chỉ còn lại với ánh trăng với mặt hồ .
Bao đại phát ngồi ngắm trăng trong lòng tuôn trào lên một nỗi nhớ, một nỗi buồn.
Hắn ngồi xuống bên cạch hồ nước lấy đàn bỏ lên trên đùi , đàn lên một khúc mà ngâm lên một bài thơ của Hàn Mặc Tứ.
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng!
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò...
Bao giờ đậu trạng vinh quy đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.
Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng.
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
..............
Trăng tròn chiếu sáng nhân gian
Tim người cô quạnh lại càng nhớ quê.
Người đây hồn cứ mải mê
Lạc trôi nẻo vắng, mộng về xứ xa
Mảnh trăng bóng nước nhạt nhòa
Ta đưa tay vớt thế là... bỗng tan.
Hắn đàn thả hồn với trăng, gửi gắm hết tâm tư.
đàn xong linh hồn hắn như thả lỏng, sự tưởng niệm hắn thả vào gió, tâm tình với trăng.
Bao đại phát thở dài một hơi dài,hắn quay đầu rời đi.
Ở một trong bóng tối có một bóng người lộ ra , đang nhìn về hướng bao đại phát rời đi.
Người này quần áo rách rưới, bộ dạng trung niên. Đây không phải ai khác chính là cha của đường tam, đường hạo.
Hắn đi theo đường tam nhìn đứa con hắn lớn trong bóng tối âm thầm bảo vệ đường tam.
Từ khi kiếm đấu la xâm nhập sử lai khắc học viện thì đường hạo cũng phát giác ra kiếm đấu là mà âm thầm xem mục đích kiếm đấu la là gì.
Hắn không ngờ là kiếm đấu la lại gọi tên tiểu tử mới nhập học của sử lai khắc ra mà đánh.
Hắn tính ra tay ngăn cản, không ngờ kiếm đấu la lại ra tay nhanh như vậy.
Nhưng Đường hạo vừa nhìn thấy trận chiến của bao đại phát với Kiếm đấu la , Hắn khá bất ngờ với một thiếu niên nhỏ tuổi ,trong lúc không phòng bị gì mà ăn một đấm của một phong hào đấu la mà không xi nhê gì. Hắn lại càng bất ngờ cùng khiếp sợ với thiếu niên nay, không ngờ kiếm đấu la không làm gì được thiếu niên lại sợ thiếu niên kia như nhìn thấy cọp.
Chỉ một khúc đàn mà đánh cho phong hào đấu la sợ mất mật , bảo cút mới được cút.
tuy hắn không thấy được những gì Kiếm đấu la nhìn thấy nhưng hắn cũng cảm nhận được trong tiếng đàn của võ hồn của bao đại phát đánh ra những cảm xúc tiêu cực bên trong nó. Là sự đau thương, oán giận , thống khổ cùng rống giận như vô biên vô tận không dứt.
Một dòng điện từ dưới chân truyền đến trung ương não, mồ hôi lạnh toát ra.
Không giấu được sự sợ hãi trong lòng hắn bật thốt lên:
--Thật là ma quỷ.
Còn kiếm đấu la ôm một đầu đầy ám ảnh mà chạy về thất bảo lưu ly tông.
Hắn chỉ còn sợ hãi với sợ hãi mà thôi, không phải kiếm đấu la gan nhỏ mà sự thật hắn thấy tràng cảnh đó quá kinh khủng, đạt đến cấp độ này thứ gì mà hắn không thấy, nhưng cả đời này hắn gộp lại tất cả sự ghê tởm, bạo lực hung ác chắc là không bằng một khắc đó.