Chương 90: Đánh Đã Đủ Chưa?

Tần Mộc Ngữ ngẩng đầu lên, ánh mắt mập mờ càng thêm dữ dội, nhìn Tần Cẩn Lan.

“Chị...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt gọi một tiếng, thật không ngờ có một ngày như thế, chị gái Tần Cẩn Lan của nàng lại dùng chuyện độc ác thế này tới hỏi nàng.

“Cô giả bộ, cô còn có thể tiếp tục giả bộ.” Tần Cẩn Lan ngắt lời nàng, cười châm biếm bên trong chứa một tia hung ác “Nhưng cô cho rằng tại nơi này giả bộ với tôi có ích sao? Tôi không phải là đàn ông, nhìn cô có vẻ điềm đạm đáng yêu lòng tôi thương yêu không nổi, tôi chỉ muốn bóp chết cô!”

“Tần Mộc Ngữ, bởi vì tôi đã nắm giữ quá nhiều tài sản trong tay, đem Tần thị đoạt lấy! Cho nên cô đố kị đến phát điên có đúng hay không! Cô không có một chút bản lĩnh gì cũng chỉ có một thân đê tiện này đây, đó là lí do mà bán thân cầu vinh, giở mánh khoé dụ dỗ chồng tôi cũng dùng đến có phải không!” Cô ta vừa nói vừa đem cái túi bên cạnh mở ra, cầm một tấm hình bên trong hung hăng mà nện ở trên mặt nàng!

Góc bức ảnh sắc bén, quệt qua khuôn mặt của nàng, lưu lại một vết máu nhỏ.

Tần Mộc Ngữ tiếp lấy tấm ảnh, nhìn chăm chú, bên trong là có người chụp nàng cùng Thượng Quan Hạo, rất nhiều rất nhiều, từng địa điểm, từng góc độ, hắn ôm nàng hoặc là hôn nàng, hoặc là nắm tay nàng từ trong xe đi ra... Ảnh chụp rõ ràng như thế, giống như chuyện tình tư mật nhất bị bới móc ra cho nhiều người xem!

Tần Mộc Ngữ cau mày, đối mặt với những nghi ngờ chất vấn này, không có gì mà chống đỡ!

“Cô cũng đã thấy rồi? Cô còn có gì muốn nói!” Tần Cẩn Lan ngầm nhìn nàng “Tần Mộc Ngữ, cô nghĩ rằng sau khi tôi bị cường bạo thì Hạo sẽ không yêu tôi nữa sao và rồi cô có cơ hội! Tôi nói cho cô biết cô là nằm mơ giữa ban ngày!”

Trong lòng gợn sóng cuồn cuộn, Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng nâng mắt lên, đôi mắt nhẵn bóng trong suốt như nước, nhẹ giọng mở miệng nói ra: “Cho dù chị có tin hay không, những thứ chị nhìn thấy đúng là sự thật, nhưng tôi hy vọng chị rõ ràng biết được sự thật đằng sau những chuyện này...” Khuôn mặt nhỏ nhắn nàng hơi tái nhợt, trong mắt nhịn xuống một tia thống khổ và yếu đuối kia “Có lẽ chị nên đi hỏi anh ta một chút, rốt cuộc vẫn là muốn thế nào.”

Tần Cẩn Lan tức giận đến nắm chặt đôi bàn tay!

“Ý của cô, là cô Tần Mộc Ngữ thanh khiết vô tội, trái lại là chồng của tôi coi trọng cô, đối với cô dây dưa không tha có đúng không?” Tần Cẩn Lan nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.

Tần Mộc Ngữ buông lông mi xuống, toàn thân run nhè nhẹ, phần sau lưng người khác nhìn không thấy, áo trắng của nàng đã bị máu tươi ngấm dần, ướt đẫm, đau đến không có cảm giác.

“Chị đi hỏi anh ta đi... Tôi cũng rất muốn biết...” Cầm bức ảnh vứt trên mặt đất, môi Tần Mộc Ngữ nhợt nhạt khe khẽ nói một tiếng, muốn rời khỏi đây.

“Tần Mộc Ngữ!” Tần Cẩn Lan tức giận thở hồng hộc, đem nàng bất thình lình túm quay lại!

“...” Cánh tay bị nắm giữ, Tần Mộc Ngữ đau phải lảo đảo một cái, sắc mặt tái mét, đỡ bên cạnh xe hàng. “Tôi cho tới bây giờ cũng không biết cô là người như vậy... Bắt đầu từ lúc cô từ nước ngoài trở về, tôi che chở cô, làm việc cho cô, cái gì cũng không tranh với cô! Là cô bức người quá đáng! Bây giờ cô cư nhiên lại có thể còn dựa vào một thân thể, nịnh nọt đi quyến rũ người đàn ông của tôi! Tần Mộc Ngữ, cô quả thực không cảm thấy hổ thẹn!”

Một cái tát hung ác tàn bạo đánh qua!

Đôi mắt Tần Mộc Ngữ chợt lóe lên, dưới tình thế cấp bách lấy một cánh tay ngăn cản, không cho đánh lên mặt nàng, nhưng vẫn như cũ hung hăng đánh trên cánh tay nàng một tiếng vang thanh thúy!

Tiếng vang kia, lại khiến người ta nghe được tan nát cõi lòng.

Trơ mắt mà nhìn chị gái suýt chút nữa tát lên mặt mình, ngực Tần Mộc Ngữ đau nhức nghẹt thở, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao, hơi thở mong manh mà dừng ở nàng, mở miệng nói: “Chị, tôi còn sẽ gọi cô một tiếng chị, là bởi vì chúng ta là ruột thịt. Tôi cho tới bây giờ cũng không hy vọng xa vời chị có thể tin tưởng tôi, nhưng chị nhất định không nên không phân tốt xấu như thế này, cũng không đi hỏi chồng của chị đến tột cùng là chuyện gì xảy ra phải không?”

Nước mắt nàng trong veo lấp lánh, nàng không cam lòng... Nàng chết cũng không cam!

Vẻ mặt Tần Cẩn Lan nhất thời căng ra lại thêm đỏ, nét mặt biểu tình dữ tợn: “Cô còn muốn nói xấu Hạo chủ động câu dẫn cô có đúng không! Tần Mộc Ngữ, ngày hôm nay tôi nói cho cô biết, anh ấy chỉ yêu tôi, chưa hề có yêu người thứ hai! Nhất là loại tiện nhân giống như cô!”

Cô nói xong đột nhiên ngăn cánh tay Tần Mộc Ngữ che ở trước mặt, Tần Mộc Ngữ cũng không tình nguyện, đồng nghiệp bên cạnh đã sớm nhìn ra hai người giành giật nhau, lúc này vẻ mặt thâm độc xông lên, cầm lấy cổ tay nàng ngăn lại “Ba!” Một tiếng vang lên, lúc này đây tàn nhẫn chuẩn xác in lên trên mặt nàng!

Khuôn mặt nhỏ nhắn lệch ra, sợi tóc mềm mại lộn xộn ngổn ngang che lấp ở bên mặt.

Cho dù như vậy, một khối da thịt trắng ngần kia không thể đè nén mà ửng đỏ lên, nóng rát lan ra.

Con nhỏ thối tha kia nhìn tình cảnh như vậy đắc ý khóe miệng kéo lên, thấy rất sảng khoái.

Toàn thân Tần Mộc Ngữ run nhè nhẹ, giãy dụa nhưng phát hiện sức lực các nàng như trước không buông, nước mắt chứa đầy lúc này mới giơ lên run giọng nói: “Đủ chưa?... Chị, chị đã thấy đủ chưa?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng yếu ớt, suy yếu giống như chạm nhẹ một cái sẽ đổ vỡ, ánh mặt mang theo tia đau lòng cùng nỗi oán hận trong lòng.

Đôi mắt Tần Cẩn Lan lửa giận tiêu tan một ít, tầm mắt nhưng lại như cũ căm hờn.

“Mày cho là như vậy là được sao? Nếu như đánh mày có thế để cho mày rời Hạo xa một chút, tao đánh chết mày cũng có thể!” Nàng lớn tiếng nói, trong ánh mắt tràn đầy lãnh ý “Tao nhắc nhở mày, nếu như từ hôm nay trở đi lại để cho tao thấy mày cùng Hạo ở cùng một chỗ, tao tuyệt đối không nương tay! Mày thật sự đúng con gái cha tao, nhưng mày không phải là con gái mẹ tao, mày cũng chỉ là một tiểu tiện nhân do ba sinh ở bên ngoài, mà mày cũng như mẹ mày! Đê tiện từ trong bản chất!”

Nói xong cô đột nhiên đẩy ra, Tần Mộc Ngữ hung hăng đụng vào trên xe hàng! Nàng hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy âm u lạnh lẽo.

“Các người đang làm cái gì?” Một thanh âm lãnh liệt như băng từ phía sau truyền đến.

Nhất thời, toàn bộ kho hàng an tĩnh giống như bị âm thanh kia đâm trúng! Cả người Tần Cẩn Lan cứng đờ, thanh âm kia quen thuộc làm cho nàng khiếp đảm, toàn thân run rẩy, chắc chắn hắn vừa mới thấy được một màn mình tát Tần Mộc Ngữ!

Cô xoay người, quả nhiên thấy vẻ mặt Thượng Quan Hạo ảm đạm, thân ảnh to lớn cao ngất hướng phía bên này đi tới.

Trong nháy mắt, bầu không khí ném lại tới cực điểm!

“Các người ai có thể nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì?” Hắn âm u nói ra, tràn đầy nguy hiểm, sắc bén dừng ở thiếu nữ mảnh khảnh yếu ớt bên cạnh xe hàng kia, trên mặt nàng sưng đỏ nóng bỏng in vết năm đầu ngón tay, rõ rệt mà in lên.

Một bên, con tiện nhân kia sợ đến sắc mặt tái nhợt, không nên lời úp úp mở mở nói: “Tổng, tổng giám đốc... Tôi không biết chuyện gì cả, Tần tiểu thư là vừa tới, không biết làm sao phát sinh tranh chấp...”

“Hạo...” Một tiếng tế như văn nhuế (nhỏ bé, êm tai), mang theo nghẹn ngào truyền đến.

Tầm mắt Thượng Quan Hạo di chuyển, rơi xuống trên người Tần Cẩn Lan, ánh mắt hắn lạnh tựa như băng!

Ngực Tần Cẩn Lan dâng lên một trận sóng to gió lớn, trong mấy năm ở cùng Thượng Quan Hạo, hắn chưa hề dùng loại ánh mắt lạnh này nhìn mình! Mặt cô ta trắng bệch nhưng ánh mắt tâm tình, nước mắt chực trào chua xót, ngẩng đầu run giọng chất vấn: “Hạo, anh đến thật đúng lúc, anh nói cho em biết những thứ này có phải sự thật hay không? Anh ở sau lưng em cùng cô ta phát sinh quan hệ, chuyện này có đúng không?”