Chương 431: Chương 302-2

Cô sẽ không biết, khi những chiếc răng nhỏ bén nhọn đâm rách da của anh, cũng mang theo cảm giác tê dại len lỏi khắp người anh, ánh mắt của anh mị hoặc, không thể khống chế ôm cô chặt thêm, hận không thể cùng cô hoà vào làm một.

Cuối cùng Tần Mộc Ngữ cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, đầu lưỡi mẫn cảm của cô nhận thấy mùi máu tươi, nhưng người đàn ông này vẫn dửng dưng không biến sắc, lông mi thật dài của cô run lên một cái, cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng ướt át trên tai cô.

Giống như bị điện giật, cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể!

“...” Cô nhíu mày, theo bản năng đẩy lồng ngực của anh, lại phát hiện ngón tay chạm vào cơ thể trần trụi của anh, nhiệt độ trên người anh nóng đến kinh người, lực đạo hôn lên vành tai cô có chút mạnh.

“Thượng Quan Hạo...” Tần Mộc Ngữ run lên gọi một tiếng, níu lấy áo sơ mi của anh muốn đẩy anh ra, nụ hôn nóng bỏng trên tai lại đột nhiên dán vào cổ của cô.

Sự ấm áp và tê dại ùn ùn kéo đến, gần như làm cô choáng váng.

“Đừng... Thượng Quan Hạo anh đừng như vậy!” Cô hoảng sợ hét lên, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nước mắt lại dâng lên, “Anh còn dám cậy mạnh nữa thử xem, em sẽ không tha cho anh!”

Cảm giác nóng bỏng và tê dại đó khiến cô mê muội, nhưng cô lại nhớ rõ cảm giác bị anh ép buộc những lần trước đó, giống như sự tra tấn đầy đau đớn tê liệt khiến cô hoàn toàn ngất đi, có chết cô cũng không thể trốn thoát!

Môi Thượng Quan Hạo rơi xuống cổ cô, hoàn toàn cứng ngắc.

Anh đã nhận ra bản thân đang mất kiểm soát, ánh mắt ảm đạm hoà quyện với sự đau đớn mờ nhạt, lòng bàn tay bám chặt vào tủ đầu giường, nhìn người ở trong lòng: “Thật xin lỗi...”

Là anh nhất thời không thể khống chế, lại thêm hàm răng bén nhọn của cô tạo ra sự đau đớn đến tê dại trên cổ anh, quá rõ ràng và nhạy cảm, mới khiến anh mất kiểm soát.

Sự sợ hãi trong lòng Tần Mộc Ngữ lúc này mới rút đi, ngước mắt nhìn anh, trong trẻo nhưng đầy oán khí.

Cô run rẩy cầm áo vest trên giường lên muốn quát lớn bảo anh mặc vào, lại bị anh nắm lấy bàn tay mềm mại, cách cô khoảng nửa tấc (5 cm), anh nhìn cô thì thầm nói: “Đừng sợ... Sau này nếu như em không đồng ý, anh sẽ không chạm vào em.”

Cô rút tay ra, lông mi thật dài rủ xuống, giống như một con thú nhỏ cuộn mình: “Anh đi đi.”

Mắt Thượng Quan Hạo nhìn xuống, cổ áo sơ mi vẫn đang mở rộng, bên trong vẫn còn dấu răng nho nhỏ đang chảy máu, anh tao nhã đầy gợi cảm ôm lấy cô, bế cô lên đặt xuống chiếc ghế mây phủ chăn lông dày ở bên cạnh mặc cho cô hét lên sợ hãi. Trong cơn hoảng loạn cô luống cuống buông tay, hai tay chống xuống.

Tần mộc ngữ: “Anh...”

“Trên sàn nhà quá lạnh, ở trên này vẫn tốt hơn.” Anh trầm giọng nói.

Tần mộc ngữ cắn môi, đôi mắt trong suốt nhìn anh chằm chằm: “Anh có biết rằng trên đời này có loại người bị gọi là lợn giống không, chính là chỉ loại người giống anh đó!”

Đối mặt với lửa giận nho nhỏ của cô, Thượng Quan Hạo cúi đầu, hơi thở của hai người hoà vào nhau, nói một cách nghiêm túc: “Anh cũng không có nhiều tình nhân như vậy, em nghĩ là do đâu?”

Cô nhíu mày, cầm chú gấu nhồi bông nho nhỏ ở bên cạnh lên ném tới: “Lưu manh!”

Thượng Quan Hạo nhín thở, ánh mắt sâu thẳm, dường như tận hưởng khoảnh khắc này, cô tức giận đến phát run, nhưng anh lại có thể nhìn thấu trái tim cô ngay lập tức, trong veo như nước, anh có thể không suy đoán, không muốn cô trở nên luống cuống như vậy.

Điện thoại trong túi quần anh, rung lên liên hồi.