Chương 422: Nguy Hiểm Tới Gần (3)

Rolls cười nhạt hai tiếng, thanh âm cao vút đầy hưng phấn, sau đó hạ thấp giọng xuống hỏi cô: "Cô thử đón xem, bây giờ tôi đang ở đâu?"

Hàm răng cắn chặt cánh môi dưới đỏ ửng đến trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhỏ nhắn trong veo của cô phát ra ánh sáng lạnh lẽo, "Đương nhiên là anh đang ở trong trại giam, tự anh biết rõ bản thân mình đã là gì hơn bất cứ ai, đó mới là nơi anh nên ở..."

"Ha ha..." Rolls phá lên cười cắt ngang lời cô.

Nằm ngả ngón trên chiếc xe xa hoa rộng rãi, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi qua cửa kính xe, chiếc ngang nhiên đầy đắc ý đi ra khỏi trại tạm giam, Rolls xoa cằm, nở nụ cười đầy xấu xa: "Quý cô Anglia xinh đẹp ơi, chẳng lẽ không có ai nói cho cô biết là tôi vừa mới từ trong đó đi ra, đã nộp tiền bảo lãnh chứng minh vô tội sao? Ha ha... Ở Manchester này, cô cho rằng ai dám động tới tôi?!"

Ánh mắt run lên dữ dội, thân thể gầy yếu của cô đột nhiên trở nên mềm nhũn, phải tựa vào bàn ở bên cạnh.

"À, đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất còn có Joe..." Rolls nheo mắt, cảm thán một câu: "Con trai của hai người chắc vẫn đang ở trong bệnh viện nhỉ? Thật đúng là đáng yêu, tôi mới gặp thằng bé có một lần mà đã rất thích..."

"Charles!" Tần Mộc Ngữ không khống chế được hét lên một tiếng, "Anh tránh xa thằng bé cho tôi!"

Những ngón tay trắng nõn của cô nắm chặt lấy mép bàn, đầu ngón tay bị rượu đổ vào trở nên lạnh buốt!

Cách đó không xa, Thượng Quan Hạo trên người mặc bộ lễ phục màu đen, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên tối sầm lại, u ám và lạnh lẽo giống như hồ sâu, căng thẳng, lo lắng, tựa như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Rolls cười một cách thô thiển, "Món quà tôi tặng cô đã nhận được chưa? Quý cô xinh đẹp.. Cô đã nhìn thấy vật đó rồi tại sao không xem xét kĩ một chút? Một bên nút xanh, một bên nút vàng, cái nào là sống cái nào là chết không phải đang nằm trong tay cô sao? Cô không biết sử dụng, vậy để tôi đến giúp cô cùng Joe điều khiển nó..."

Mắt hắn nheo lại, nhẹ nhàng hỏi: "Chậc chậc, đặt một quả bom có sức công phá lớn vào người con trai yêu quý bốn tuổi của cô, hình như rất vô nhân tính... Có đúng không? Anglia?"

Ngay lúc này, trong không khí dường như có một cơn gió lớn thổi qua, sắc bén, khát máu, xé nát trái tim cô thành từng mảnh!

Giọng nói trầm thấp mềm mại của Rolls lại vang lên, chậm rãi nói với tài xế ở phía trước: "Chúng ta mau đến bệnh viện đi... Để xem thử đứa bé đáng yêu ấy còn ở đó hay không, có nhận ra chú Rolls của nó không..."

Hắn cười cười hai tiếng, miệng áp vào điện thoại nói: "Trẻ nhỏ mà không nghe lời, thì sẽ phải chịu phạt..."

Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiểu Mặc khi vừa mới phẫu thuật xong...

Miệng vết thương dưới nách của Tiểu Mặc đã được khâu lại...

Nhưng cô không hề biết... không biết dưới miệng vết thương đã được khâu kia, ngoại trừ máy tạo nhịp tim, thì còn vật khác được đặt vào! Trong màn đêm buồn tẻ, trong chiếc hộp có một nút xanh và một nút vàng đó, hóa ra lại chính là mạng sống của con trai cô!

Bàn tay Tần Mộc Ngữ run lên, run rẩy dữ dội...

"Bộp!" một tiếng điện thoại di động rơi xuống đất, giống như cả người cô bị rút mất linh hồn phải bám vào cái bàn ở bên cạnh.

Ngay lập tức cô liền phản ứng lại, nâng chiếc váy dài lên, cô giống như phát điên lao nhanh ra ngoài đại sảnh của phòng tiệc, chạy về phía bệnh viện! Cánh tay gầy yếu đẩy cái bàn ra, ly rượu trên bàn rơi xuống đất vỡ nát!

Tiểu Mặc...

Tiểu Mặc của cô!

Nhanh như chớp, trong lúc đó một thân ảnh màu đen cao lớn cũng nhanh chóng tách ra khỏi đám người, giống như một tia chớp màu đen, giữa buổi tiệc tập trung rất nhiều người nổi tiếng nhanh chóng bắt lấy thân thể gầy yếu đó, nắm chặt cổ tay cô kéo mạnh vào trong lòng!

"Rầm!" một tiếng, bàn ăn bên cạnh lại lảo đảo, đổ hết xuống mặt đất.

"Buông tôi ra..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch như tờ giấy, theo bản năng lùi lại phía sau, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

"Anh buông ra..." trong mắt cô dâng lên hàng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.

"Thượng Quan Hạo anh mau buông ra...!" Cô không thể tiếp tục chịu đựng và nguỵ trang thêm được nữa, tiếng khóc nghẹn ngào bật ra, đau đớn khóc lớn, "Tôi cầu xin anh hãy buông ra! Tôi đang có việc gấp! Cầu xin anh!"

Sắc mặt Thượng Quan Hạo cũng tái nhợt như tờ giấy, dùng một tay kéo cô vào lòng ôm thật chặt!

Hai chân của Tần Mộc Ngữ cũng đã mềm nhũn đến mức không thể đi tiếp, nhờ anh cúi người xuống ôm lấy cô mới không xụi lơ mà hoàn toàn ngã xuống, trong đôi mắt thâm trầm của anh tràn ngập tơ máu đỏ tươi, hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt đẫm nước mắt của cô, trầm giọng hỏi: "Em còn muốn giả bộ sao?"

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao em không tiếp tục giả bộ nữa! Tần Mộc Ngữ, để anh nhìn xem em có thể một mình kiên cường tới khi nào!"

Thượng Quan Hạo gầm lên, mang theo tình yêu và oán hận từ tận đáy lòng! Mang cả theo nỗi đau đớn như muốn đốt cháy trời đất và sự quyến luyến không nỡ rời xa!

Nỗi đau lòng sắc bén, giống như con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim cô...

Ngón tay tinh tế trắng nõn của Tần Mộc Ngữ nắm chặt lấy áo vest của anh, nước mắt nóng hổi tuôn rơi như mưa trên gương mặt tái nhợt. Cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, cô khóc rống lên, vùi đầu ở cổ anh, đau đớn tê dại mà khóc lớn lên.

Không còn sự áp lực, không còn sự kiềm chế, không còn sự e dè.

Tần Mộc Ngữ đau đớn khóc lớn lên, như thể toàn bộ bầu trời đang sụp đổ.

Nước mắt nóng hổi làm ướt đẫm bộ âu phục đắt tiền của anh, cả cơ thể hoàn toàn xụi lơ trong ngực anh.

Sự lạnh lùng trong đáy mắt Thượng Quan Hạo bị tiếng khóc xé lòng của cô xua tan, thay vào đó là tình yêu tận tâm can và sự đau đớn tận xương tuỷ!

Khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt, cúi đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt đầy nước mắt của cô.

Toàn bộ trái tim gần như vỡ nát vì tiếng khóc của cô...

"Làm sao vậy..." Giọng nói của anh trầm thấp như được phát ra từ nơi sâu thẳm nhất trong lồng ngực, cảm nhận hơi thở và nước mắt nóng hổi của cô, "Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì... Tiểu Ngữ..."

Những ngón tay của cô nắm chặt áo sơ mi của anh, giọng nói khàn đặc run rẩy phát ra được mấy chữ, lạnh lẽo, tuyệt vọng... "Giúp em... Thượng Quan Hạo, anh giúp em đi..."

Bả vai gầy gò của cô đang run rẩy vì khóc dữ dội: "Cứu Tiểu Mặc... Cứu con của chúng ta!"

Thượng Quan Hạo nhìn chăm chú gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô, trong đầu giống như có một quả bom, đột nhiên nổ tung!

Cứu Tiểu Mặc...

Cứu con của chúng ta...

Từng câu từng chữ trong lời nói của cô đều như từng giọt máu chảy xuôi về tim Thượng Quan Hạo, đôi mắt đỏ ngầu chợt căng cứng. Anh biết rằng tên Rolls kia sớm hay muộn thì cũng sẽ điều tra ra Tiểu Mặc, anh cũng đã lường trước được hai mẹ con cô sẽ gặp nguy hiểm... Nhưng anh không thể ngờ được Rolls lại tàn nhẫn như vậy, cũng không ngờ được, anh mới chỉ nản chí buông tay cô mới vài ngày đã xảy ra chuyện như vậy!

Con của chúng ta...

Chính miệng cô nói, là "con của chúng ta"!

Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo trắng bệch như tờ giấy, nhanh chóng ôm chặt thân thể mềm mại của cô, nhấc hai chân của cô, bế bổng cả người cô lên! Cúi đầu, hơi thở nóng bỏng hòa quyện vào dòng nước mắt của cô, anh tựa đầu lên những sợi tóc mềm mại bị nước mắt thấm đẫm của cô, giọng khàn khàn: "Đừng sợ... Chúng ta cùng đi tìm con... Bây giờ đi tìm thằng bé ngay lập tức..."

Bữa tiệc sang trọng xa hoa vẫn đang diễn ra, một đôi nam nữ như vừa trải qua kiếp nạn sinh tử đang sải bước đi ra khỏi bữa tiệc, bên ngoài ánh nắng nhỏ vụ chiếu lên người họ, đẹp đến mức chói mắt.

Mạc Dĩ Thành đứng một bên trơ mắt nhìn cảnh tưởng vừa xảy ra, không ngờ rằng hoá ra trên thế giới thật sự có hai người trời sinh ra đã là hai đầu nam châm như vậy. Hai người đó rõ ràng đã quyết liệt chấm dứt hoàn toàn, nhưng khi nước mắt của cô vừa mới rơi xuống, chỉ một tiếng hét xé lòng của cô, người đàn ông kia lại vội vã chạy tới không chút đắn đo.

Hắn mím môi, muốn đi theo, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Xuyên qua đám người, hắn nhặt điện thoại di động màu tím nhạt của Tần Mộc Ngữ lên, đôi mắt thâm trầm nhìn lướt qua màn hình, suy nghĩ vài giây, đột nhiên thấp giọng chửi rủa một tiếng "Chết tiệt!", đẩy mạnh mọi người ra, điên cuồng đuổi theo!