Tay chân Tần Mộc Ngữ đều run nhè nhẹ, nâng li sữa đã nguội lên uống một chút, dạ dày đã không còn rỗng tuếch.
“Tôi còn có việc phải đi, nếu anh nhớ những lời mình vừa nói thì ngồi nghĩ kĩ lại đi...” Nói xong cô liền cầm túi xách định chạy lấy người, đôi mắt trong suốt lại có chút suy yếu, nhìn anh khàn giọng nói, “Còn nữa, anh không cần phải quan tâm đến việc riêng của tôi, cho dù tôi muốn nghỉ việc thì cũng sẽ cố gắng làm tốt mấy ngày cuối này, tôi sẽ không để cơ thể mình xảy ra vấn đề gì đâu.”
Tần Mộc Ngữ tâm hoảng ý loạn, thầm nghĩ sẽ lập tức rời đi.
Lửa giận trong lòng Thượng Quan Hạo đang hừng hực cháy, không xác định đó có phải lòng đố kị hay không, vẫn thấy rất khác thường.
Khi cô sắp đứng dậy đi, trong nháy mắt, anh vẫn không kìm chế được, vươn tay giữ lấy cổ tay cô, gắt gao nắm chặt, bất chấp là có làm đau cô hay không, nói giọng khàn khàn: “Em yêu cậu ta sao?”
“... Tần Mộc Ngữ, em nói cho anh biết, em vẫn luôn cự tuyệt, vẫn không cho anh nhúng tay vào chuyện của em, ngay cả việc anh thương xót anh quan tâm em cũng không hề để ý... Là vì em thương cậu ta sao?”
Thân thể Tần Mộc Ngữ hơi lảo đảo, bám lấy cạnh bàn.
Cô nhíu mi, run giọng nói: “Thượng Quan Hạo, anh buông ra...”
Thượng Quan Hạo cười lạnh một tiếng, đột nhiện túm lấy cô gắt gao ôm vào lòng, đôi mắt nhuốm màu đỏ tươi, “Nếu em yêu cậu ta, yêu sâu đậm lắm sao? Là từ khi nào đã bắt đầu yêu cậu ta, hả?” Đôi mắt bị xâm chiếm của sự bi thương suýt chút nữa thiêu cháy Tần Mộc Ngữ, “Làm sao mà em có thể yêu người khác...”
Rõ ràng đang là ban ngày, hai người họ lại tình cảm mãnh liệt ôm ấp nhau giữa quán ăn, mọi người bủa vây đến xem, thậm chí còn có tiếng cười cùng tiếng vỗ tay vang lên, đôi tay nàng bị bắt buộc phải để lên vai anh, bị hơi thở nóng bỏng của anh quanh quẩn bên người, dưới hàng mi dài lại là lớp sương mù dày đặc.
“Đừng như vậy... Anh làm đau tôi đấy... Thượng Quan Hạo!” Tần Mộc Ngữ nhịn không được thốt lên.
Trái tim Thượng Quan Hạo đang bị sự ghen tuông mãnh liệt đốt cháy, cái gì cũng không nghe vào tai, nhưng là cô nói đau, anh lại không tàn nhẫn ôm cô như vậy, bàn tay ôm lấy lưng ấn chặt vòng eo, không cho cô né tránh hơi thở của anh, lại càng nhìn cô chăm chú hơn.
“Anh đang nói chuyện với em... Chỉ cần em nói một câu em yêu cậu ta, anh cam đoan về sau sẽ không dây dưa với em nữa! Hai người bỏ trốn, yêu thương ân ái hay kết hôn, anh cũng không nhúng tay vào nữa...” Thượng Quan Hạo kề sát cô, ánh mắt đỏ tươi bức bách hỏi cô, giọng nói trở nên mù mịt, “Em có biết anh không nỡ ức hiếp em... Em có biết anh không nỡ... Tần Mộc Ngữ, nói chuyện...”
“... Rốt cuộc em yêu hay không yêu Ngự Phong Trì?”
Thượng Quan Hạo đành phải làm vậy, bất chấp tinh thần hiện tại đang không khống chế được, có chút thác loạn.
Nhưng anh chỉ để ý duy nhất một chuyện.
Anh sợ, sợ lời nói từ trong miệng cô đi ra, sợ rằng sau lời nói đó sẽ phải trả giá bằng tất cả, tổn thương của cô cũng không cần đến anh chữa trị. Cô từng đơn thuần như nước, khiến anh yêu thích, trong cuộc đời này, sao lại để xuất hiện người thứ hai.
Trong lòng mà đau đớn, như vậy chính là sống không bằng chết.
Tần Mộc Ngữ có chút hôn loạn, trong đầu chỉ xuất hiện kì hạn ba ngày kia, cô không còn kịp nữa rồi, không thể trì hoãn nổi nữa rồi.
“Là...” Hốc mắt đỏ lên, nâng lên con ngươi, hơi thở mong manh, Tần Mộc Ngữ run giọng nói, “Có lẽ tôi thực sự yêu anh ấy... Anh đoán đúng, hôm đó Ngự Kinh Đông tới tìm tôi, tôi cũng thật sự muốn rời xa anh ấy, cho nên mới khóc thương tâm như vậy, bây giờ anh đã hiểu chưa?!”
Thượng Quan Hạo thân hình to lớn, cứng đờ tại chỗ.
Thấy anh cuối cũng vần không hề nổi điên, Tần Mộc Ngữ nhíu mi, dùng hết sức lực thoát ra khỏi lòng anh. Thượng Quan Hạo có chút đứng không vững, ngón tay thon dài phải bám vào mép bàn, mặt mày xụ xuống, nhìn không ra cảm xúc gì.
“Anh đã nói... sẽ không dây dưa gì nữa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nói ra một câu này, Tần Mộc Ngữ đang chịu đựng nỗi bi thương khổng lồ ở trong lòng, cầm lấy áo khoác cùng túi xách bước ra khỏi quán ăn,
Tần Mộc Ngữ đang rất sợ hãi, sợ chính mình nhất thời mềm lòng sẽ tham lam mà luyến tiếc sự ấp ám bất ngờ của anh