Chương 310: Chương 242

Tần Mộc Ngữ nghe thấy vậy liền sững sờ, từ từ mở to hai mắt, không thể nói lên lời.

Lúc này cô mới hiểu ý nghĩa của chuyện này.

Danh sách này không phải do Thượng Quan Hạo quyết định, mà là Sandy sắp xếp. Mà ngay từ đầu vốn không phải là cô, nếu không phải ngày đó Sidney trêu trọc cô, thì danh sách hiện tại căn bản là sẽ không có tên của cô!

Trong phút chốc Tần Mộc Ngữ trở nên lúng túng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, cả người toát mồ hôi lạnh, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Hạo, chỉ dùng ánh mắt trong suốt nhìn Sandy: “Nhưng cô biết là tôi có con mà, mới bốn tuổi thôi, thằng bé không thể rời khỏi sự chăm sóc của tôi...”

“Không phải có vị hôn phu sao? Giao thằng bé cho anh ta đi! Anglia, đây là việc bắt buộc phải làm đầu tiên kể từ khi cô vào công ty, cô vui vẻ khi đưa cho vấn đề khó như vậy à?” Sandy thả tay ra, dùng giọng điệu đặc thù của người phương Tây nhún vai hỏi cô.

“Tôi...” Tần Mộc Ngữ nghẹn lời, giống như là gặp phải thuyền giặc xuống không được mà lên cũng không xong.

Thượng Quan Hạo đã nhận ra tâm tư khó xử của cô, thân ảnh cao lớn của anh tới gần cô, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt sợi tóc của cô ra sau tai, nói nhỏ: “Em có thể không đi.”

Tần Mộc Ngữ khẽ giật mình.

Trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên tia sáng, liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Trực tiếp huỷ bỏ đi, tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy chuyện khác.”

Mặt Sandy hơi ngẩn ra, đôi mắt to nhìn sang Tần Mộc Ngữ rồi lại nhìn đại BOSS, càng ngày càng cảm thấy khó tin, trước đây cô chỉ nghe đồn rằng Anglia và Boss có quan hệ mập mờ, nhưng nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy là lần đầu tiên!

Sắc mặt Tần Mộc Ngữ hơi phức tạp, cảm xúc mãnh liệt đấu tranh trong đáy mắt mấy giây, hất tay anh ra.

“Tôi muốn về nhà suy nghĩ thêm một chút, sẽ trả lời lại vào buổi chiều,” đôi mắt trong vắt của cô ngước lên, “Có kịp không?”

Thượng Quan Hạo nhìn thẳng vào mắt cô chăm chú, gật gật đầu.

Tần Mộc Ngữ biết, anh như vậy cũng coi như là làm việc thiên tư* (làm việc theo cảm xúc, nể tình riêng.)

Nhưng anh dung túng như vậy, cô không thích chút nào, ngược lại còn hơi chán ghét.

Chịu đựng cơn sóng lớn đang cuồn cuộn trong lòng, cô bước ra khỏi tầng cao nhất.


Trên bàn ăn, Ngự Phong Trì lại ngước mắt nhìn về phía cô lần nữa, dịu dàng hỏi: “Có phải em có lời muốn nói đúng không?”

Bàn tay mảnh khảnh của Tần Mộc Ngữ suýt đánh rơi đũa, cố gắng che dấu cảm xúc trên khuôn mặt, nhẹ giọng hỏi: “Buổi sáng anh đã làm gì?”

Ngự Phong Trì cúi đầu: “Anh có một người bạn ở Manchester, chúng ta có thể chạy trốn đến nơi này tất cả là nhờ vào sự hỗ trợ của cậu ấy, anh đi thăm cậu ấy một chút. Cũng thuận tiện hỏi tình hình của ông nội ở bên đó luôn.”

Giọng nói của hắn càng thêm nhẹ nhàng chậm rãi, tiếp tục nói: “Em còn chưa nói, em đã gặp phải chuyện gì?”

Cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nói với con trai: “Tiểu Mặc... Nếu mẹ có việc phải đi công tác ở Luân Đôn 1 tuần, con ở nhà nhất định phải nghe lời chú Ngự... Con có trách mẹ không?”

Mí mặt Ngự Phong Trì, giật liên hồi.

Tiểu Mặc cũng hơi kinh ngạc, đôi mắt trong trẻo nhìn cô, không biết nên nói gì.

Trong lòng Tần Mộc Ngữ căng thẳng, vội vàng dịu dàng nói lần nữa: “Nếu như Tiểu Mặc không đồng ý, mẹ có thể không đi. Mẹ ở nhà với Tiểu Mặc, được không?”

Tiểu Mặc giật mình, mặc dù trong lòng có chút lo sợ, nhưng cậu vẫn lắc đầu, giọng nói non nớt vang lên: “Mẹ đi đi! Tiểu Mặc sẽ ở nhà với chú Ngự thật ngoan, đợi mẹ trở về!”

Ngự Phong Trì cũng nhàn nhạt lên tiếng: “Em mới làm việc ở đó chưa đến một tháng mà đã có ngay cơ hội đi công tác, rất khó có được, cho nên không có lý do chính đáng thì không nên từ chối, em cứ nói đi?”

Bàn tay hiền dịu vuốt ve phần gáy cô, thì thầm nói; “Vẫn là sợ anh thừa dịp em không ở đây, bắt nạt cục cưng của em có đúng không?”

Lông mi thật dài của cô run lên, còn chưa kịp phản ứng, khi biết là hắn đang nói đùa, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt của cô đỏ lên, kéo tay của hắn xuống, nói: “Anh dám!”

Nụ cười bên khoá miệng của Ngự Phong Trì, nở rộ.

Trong nháy mắt trên bàn ăn lại tràn đầy tiếng cười nói, dường như vừa mới quyết định một việc vô cùng nhỏ như một khúc nhạc đệm.

Ngự Phong Trì an tĩnh uống một hụp nước trái cây trong tay, đôi mắt sâu thẳm, hắn biết rõ cô sẽ đi công tác cùng ai, cũng biết sự do dự của cô, nhưng cơ hội này, hắn bằng lòng cho hắn ta sao?

Thượng Quan Hạo, nếu như anh còn một chút suy nghĩ muốn làm tổn thương cô ấy, tốt nhất là đừng để tôi biết.

Nếu không cái giá phải trả lần này, anh sẽ trả không nổi.