Chương 305: Chương 239

Thượng Quan Hạo nhìn chăm chú tên cô nhi viện trên chiếc xe đó, lạnh nhạt hỏi: “Tuần nào cô ấy cũng đến cô nhi viện có đúng không?”

Mạc Dĩ Thành xoa xoa mi tâm, thật sự không biết những lời hắn vừa nói Thượng Quan Hạo nghe được bao nhiêu.

“Hình như thế, tôi chỉ nghe thấy mấy đồng nghiệp của cô ấy nói vậy,” Mạc Dĩ Thành đạm mạc giải thích, hắn vốn định thảo luận chuyện của ban giám đốc với Thượng Quan Hạo một chút, nhưng đột nhiên nhíu mày, nhìn Thượng Quan Hạo, “Anh sẽ không nói tôi, anh sẽ không có mặt lúc ba giờ chiều đấy chứ?”

Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo thu lại tầm nhìn, thân ảnh cao lớn đi về phía cửa, tiện thể cầm lấy chiếc chìa khoá trên bàn. “Đúng vậy, cho nên phiền cậu báo với bọn họ một tiếng, phải làm gì vào buổi chiều thì cứ làm đi, không cần phải đi tìm tôi.”

Mạc Dĩ Thành càng nhíu chặt mày: “Anh đây là vì chuyện cá nhân mà bỏ dở việc công à?”

Thân ảnh của Thượng Quan Hạo hơi khựng lại.

“Nếu Rolls thật sự thông minh thì sẽ không tìm tôi vào lúc này—— Hắn ta nên đến gặp ban giám đốc, và suy ngẫm về những gì hắn ta đã làm trong mấy năm vừa rồi, thay vì đợi tôi ra tay,” ngón tay thon dài của anh chậm rãi cài lại khuy trên cổ áo sơ mi, nói nhỏ, “Vị trí chủ tịch này, là sự gắn bó giữa hắn ta và ban giám đốc của Megnific Coper, cũng là vần đề giữa bọn họ, chưa bao giờ liên quan tới tôi.”

Mạc Dĩ Thành mím môi, nhìn thân ảnh biến mất sau cánh cửa, không hiểu sao thấy buồn bực.

Thật ra hắn biết mấy lời nói của Thượng Quan Hạo rất đúng, trong chuyện này Thượng Quan Hạo chỉ là người ngoài đột nhiên quay lại quả thực không có tư cách gì để đàm phán, nhưng, hắn không quen nhìn Thượng Quan Hạo bị một người phụ nữ chơi đùa quay vòng quanh.

*

Tuyết ngừng rơi.

Xe từ từ dừng lại trước cổng cô nhi viện.

Tần Mộc Ngữ xuống xe, mỉm cười, nói chuyện với người tài xế bằng tiếng Anh vô cùng trôi chảy, đi theo ông ra đằng sau xe mở cốp xe ra, bên trong chất đầy chăn bông và những đồ vật được mọi người quyên góp.

Nữ tu sĩ ở cổng chắp tay trước ngực, cúi người chào cô.

Tần mộc ngữ cũng chắp tay trước ngực, thành kính đáp lễ.

“Tôi nghe nói cô cũng đã có em bé, bốn tuổi rưỡi, là một bé trai rất đáng yêu.” Tài xế là một người đàn ông trung niên, nói chuyện với cô bằng tiếng Trung chưa sõi lắm.

Tần Mộc Ngữ hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Đúng ạ, cháu đã có con, tên thằng bé là Tiểu Mặc.”

“Tiểu Mặc.” Người tài xế cứ nói đi nói lại cái tên này.

Tần Mộc Ngữ rất vui vẻ, cười nhẹ giúp ông lấy đồ ra ngoài, nhưng không ai chú ý tới một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại trước cổng cô nhi viện. Những đứa trẻ ở cô nhi viện chạy ra, cười đùa muốn giúp cô bê đồ, Tần Mộc Ngữ không dám để bọn trẻ làm vậy, người đàn ông cao lớn cứ đi về phía cô nhi viện, thân thể cao lớn gương mặt góc cạnh, mị hoặc bức người. Anh nhìn chăm chú thân ảnh tinh tế ở đằng xa, ánh mắt từ từ ngưng tụ.

Nữ tu sĩ đi tới, dùng tiếng Anh hỏi người đàn ông đứng ở cổng có phải là đi cùng cô không.

Tần Mộc Ngữ kinh ngạc, quay đầu, lúc này mới nhìn thấy người đàn ông đứng ở cổng.

Lúc này thời tiết vẫn rất lạnh, ánh nắng nhỏ vụn chiếu sáng mái nhà đầy tuyết, anh cứ đứng như vậy dưới mái hiên, đôi mắt hắc diệu thạch tản ra ánh hào quang sáng chói.

Tần Mộc Ngữ lẳng lặng nhìn, lông mi thật dài run lên một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: “No.”

Nữ tu sĩ còn hỏi cô vài câu nữa nhưng cô không nghe vào tai một chút nào, chỉ cúi xuống làm chuyện của mình, nhẹ giọng nói một câu “Tuỳ anh ta ạ.”

Cô không biết vì sao người đàn ông đó lại xuất hiện ở đây, cô không muốn hiểu theo cách hẹp hòi như vậy, nhưng cô rất nghi ngờ, hành tung của cô đều bị anh nắm bắt.

Một chiếc chăn bông nặng nề khẽ chuyển động, suýt nữa từ trong rơi ra ngoài.

Một cánh tay vững chãi giúp cô nâng lên từ phía sau, lại nhẹ nhàng kéo cô ra, một mình bê đồ xuống, bộ âu phục màu đen của anh càng làm nổi bật lên khoảng sân đầy tuyết vô cùng thánh khiết. Cơ thể mảnh khảnh của cô đứng vững, không muốn để ý tới anh, ngồi xổm xuống nói chuyện với bọn nhỏ ở bên cạnh. Những đứa trẻ ở cô nhi viện rất thích cô, vây quanh cô nói không ngừng.

Cuối cùng tất cả hàng hoá cũng được dỡ xuống, thân ảnh cao lớn rắn rỏi của Thượng Quan Hạo đi tới.

Nhẹ nhàng ngồi xuống, bế một đứa nhỏ bên cạnh cô đặt lên đùi, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn khuôn mặt cô: “Em thường xuyên đến những nơi như thế này?”

Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ run lên, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt của anh.

“Còn anh thì sao? Có hay đến không?” Ánh mắt cô trong sáng thuần khiết, giống như là một cuộc trò chuyện bình thường.

Cánh môi mỏng của Thượng Quan Hạo nhếch lên, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Không. Anh đi theo em đến đây.”

Anh không muốn giấu diếm, thật sự là anh đi theo cô tới đây.