Chương 287: Có Phải Chú Sẽ Chết Không?

Tiếng may bay cất cánh vang lên bên tai.

Tần Mộc Ngữ lẳng lặng tựa vào ghế ngồi, nhìn chăm chú cảnh sắc hoang vu ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ ra một cảnh tượng. Đó là năm ở tỉnh M, sau lần đầu tiên bị bắt cóc cô phát hiện mình mang thai, lúc muốn phá bỏ đứa bé thì lại gặp Ngự Phong Trì, trên chuyến bay trở về, hắn ôm cô, hỏi cô nên làm gì với đứa bé.

Lông mi thật dài đột nhiên run lên, cô quay mặt lại, trong vô thức cầm lấy tay Tiểu Mặc ở bên cạnh.

Tiểu Mặc bị doạ hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tái nhợt, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay mẹ, cẩn thật từng chút một ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi, chú vừa rồi rất đáng sợ, chú bị chảy máu. Mẹ... có phải chú sẽ chết không?”

Trái tim Tần Mộc Ngữ đột nhiên run lên, làm dịu cơn đau hồi lâu, nhưng nó vẫn lan tràn ra.

Thắt chặt dây an toàn bên hông cô, ở khoảng cách gần Ngự Phong Trì ngửi thấy mùi hương trên người cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Anh đã nói với anh ta về chuyện trước đây... Có liên quan tới Tần Cẩn Lan, anh ta đã biết tất cả mọi chuyện.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo của Tần Mộc Ngữ vẫn hơi tái nhợt như cũ, nhưng không có cảm xúc kích động, lông mi cô rủ xuống nhẹ nhàng dỗ dành con ở bên cạnh, nói nhỏ: “Không quan trọng.”

Có rất nhiều chuyện đã qua, anh đều hiểu, nếu như Tần Cẩn Lan còn chưa chết, bởi vì anh gần như không có lý trí và đạo lý trong ranh giới cuối cùng của tình yêu, thứ mà cô nhận được vẫn là tổn thương như cũ.

Cho nên anh biết chuyện đó, thì liên quan gì đến cô.

Nhưng vết thương trong lòng cô không thể biến mất.

Sắc mặt Ngự Phong Trì trở nên phức tạp, hắn nhẹ nhàng ôm cô, giọng nói trầm thấp: “Em biết không? Thật ra anh rất muốn nghe thấy câu nói này của em, em cùng anh ta không còn quan hệ, cho dù anh ta có như thế nào đi chăng nữa cũng không liên quan tới em... Nhưng mà Mộc Tiểu Ngữ, anh càng mong muốn, có thể khiến em quay trở lại là em lúc trước không rành thế sự. Cho dù em không yêu anh, đều không sao cả.”

Tiểu Mặc không hiểu hai người đang nói gì, chỉ theo bản năng cảm thấy chú đang hàng động thân mật với mẹ, khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ bừng, nấp ở bên cạnh mẹ lẳng lặng suy nghĩ chuyện của mình.

Mà Tần Mộc Ngữ ngoái đầu lại, ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn, cưới nhẹ một cái.

Người đàn ông này vẫn đáng yêu, y hệt năm đó.

Ngự Phong Trì cũng cười cười, cúi đầu hỏi câu cuối cùng: “Em yên lòng như vậy sao, không sợ anh ta thật sự chết đi như vậy sao?”

Cô nhẹ nhàng cúi đầu, không thể nhìn thấy trong mắt cô đến cùng là cảm xúc gì, nhưng nụ cười nhạt bên môi dần dần tan biến, cô không thể cười được nữa.

Đôi môi đò bừng nhẹ nhàng mở ra, cô nhẹ nhàng nói: “...Anh ta sẽ không.”

Máy bay gầm lên, bay lên không trung xuyên qua mây trắng.


Dưới bầu trời xanh, môt chiếc xe chậm rãi đi vào trong biệt thự.

Một người đàn ông xuống xe, từ từ đứng sát thân xe, nhìn chằm chằm mọi thứ bên trong.

Trong phòng khách Giang Dĩnh nhìn thấy hắn từ xa, lúc đầu vì bận việc mà đầu óc rối mù, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này lập tức cau mày, giọng nói khàn khàn: “Dĩ Thành? Anh... Vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?! Không phải anh đang ở...”

Không phải hắn đang ở Anh mới đúng sao?

Nói tới đây Giang Dĩnh mới kịp phản ứng, khuôn mặt vừa rồi còn tái nhợt hiện lên chút hồng hào, chạy nhanh tới kéo lấy cổ áo hắn! “Là anh đúng không? Anh chính là tên chết tiệt đã ngăn cản đám phóng viên kia, là anh đã chuẩn bị xe cho anh ấy đến sân bay! Tên khốn nạn này... Rốt cuộc là anh muốn làm gì, anh có biết anh ấy suýt chết không, chỉ một chút nữa thôi là sẽ chết!”