Chương 205: Chương 196

Tiểu Mặc bên kia đã buồn ngủ rã rời, lắc đầu, gương mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn nhìn chằm chằm tập tranh sặc sỡ, cuộn mình trong chăn khẽ trở mình: “Mẹ, Tiểu Mặc ngủ không được…”

Trong gió lạnh, Tần Mộc Ngũ đột nhiên nghẹn lời, không biết phải an ủi như thế nào.

“Tiểu Mặc, con đang ở trên giường sao? Chị hộ công có ở cùng con không?”

“Lúc ăn cơm tối chị hộ công còn ở,” Tiểu Mặc khẽ dụi đầu vào gối, đôi mắt trong trẻo lóe sáng trong đêm tối như mực: “Chị bảo con xin phép mẹ giúp chị, bởi vì tối nay chị ấy có hẹn với bạn trai…”

“Cái gì?” Tần Mộc Ngữ nhíu mi, cô không nghĩ sẽ lại như vậy, lúc này không có ai đang ở bệnh viện với Tiểu Mặc.

“Mẹ, mẹ đừng trách chị…” Tiểu Mặc nghiêm túc nói: “Tiểu Mặc cảm thấy tự mình cũng có thể ngủ mới để chị đi…”

Tim Tần Mộc Ngữ vẫn thắt lại, cô muốn ngay lập tức đến bệnh viện với con, nhưng đưa mắt nhìn người mình đầy vết thương cùng máu, chật vật khép áo lại, nhất thời cảm thấy lo lắng.

“Mẹ…” Tiểu Mặc cuộn mình trong chăn, tay nắm chặt di động, hai mày nhíu chặt nghi hoặc hỏi: “Vì sao mấy ngày nay chú không đến thăm Tiểu Mặc... hay tại Tiểu Mặc không nghe lời...”

Cậu bé nhớ rõ trước kia mỗi ngày chú đều đến, mang rất nhiều đồ chơi cho cậu, cùng cậu kể chuyện cổ tích, vui vẻ vô cùng.

Từ khi bị mẹ bắt gặp, chú cũng không thấy tới.

Tần Mộc Ngữ hoàn toàn nghẹn giọng, nói không nên lời.

Hơi thở ấm áp bao trùm bên tai, hoàn toàn thản nhiên, Thượng Quan Hạo nghe được hết những lời cô nói qua điện thoại, bàn tay hắn thon dài ôm lấy cánh tay cô đặt ở sau lưng, rất nhanh đoạt lấy điện thoại, Tần Mộc chấn động, theo bản năng đoạt lại, nhưng hẳn rất nhanh đưa điện thoại áp lên lên tai mình.

“Tiểu Mặc,” Thượng Quan Hạo đè thấp tiếng, thản nhiên nói, “Còn chưa ngủ?”

Tiểu Mặc chợt giật mình, suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm, nhưng sau khi xác nhận liền vui mừng đứng lên, ở trong chăn đứng vụt lên: “Chú!”

“Có phải chú không? Sao chú và mẹ con lại ở một chỗ? Chú, chú đang ở đâu!” Tiểu Mặc nói lớn, nháy mắt liền cảm thấy hưng phấn đứng lên, cầm lấy điện thoại xoay xoay không tin tưởng.

“Chú ở trên đường, mẹ con ở bên cạnh.” Thượng Quan Hạo ánh mắt thâm thúy, đem sự tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt, cúi đầu nói: “Mẹ hôm nay phỏng vấn mệt mỏi cho nên muốn về nhà nghỉ ngơi, chú đưa mẹ về, Tiểu Mặc nhớ chú à?”

“Vâng!” Tiểu Mặc không hề che dấu sự yêu thích cùng ỷ lại với hắn, “Chú bao giờ lại đến thăm Tiểu Mặc? Tiểu Mặc học được rất nhiều bài hát hay, chú nói nếu hay sẽ đến xem!”

Thượng Quan Hạo cười khẽ, như có như không lại như có vẻ lo lắng.

“Ngày mai.” Anh cúi đầu nói. “Chú ngày mai sẽ qua.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng hoan hô, quả là một đứa trẻ ngây thơ, Tần Mộc cảm thấy bực bội, trên mặt đầy sự tức giận, nhưng lại không thể không nhận ra nháy mắt đứa nhỏ đã được hắn dỗ dành.

Ngắt điện thoại, anh trầm giọng nói với đứa nhỏ “Ngủ ngon.”