Chương 201: Không Bằng Chúng Ta Về Nước

Ngự Phong Trì chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào camera, đôi môi mỏng mín chặt, không nói một lời.

Hơi thở của Ngự Kinh Đông nặng nề, có chút đứng ngồi không yên, lạnh lùng nói: "Thật sự rất khó để làm hài lòng anh, khoá học tôi sắp xếm cho anh lại thành cái cớ để anh tránh mặt tôi."

"Anh mau nói cho tôi biết..." Ngự Kinh Đông nâng cánh tay cứng ngắc lên chỉ vào hắn, trầm giọng nói: "Anh lại định giở trò gì sau khi quay về."

Ngự Phong Trì lẳng lặng nhìn ông ta, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói ra một câu: "Còn ông thì sao? Kế hoạch của ông là gì?"

Ngự Kinh Đông vô cùng tức giận.

Bốn năm nay, mỗi lần nói chuyện với anh ta đều khó khăn như vậy. Nếu thằng cháu trai này sợ và tôn trọng ông lão này, thì nó sẽ chuyển sự hận thù này thành sự khuất phục và nghe lời.

Đứa nhỏ này thật sự nguy hiểm.

"Anh không phải vẫn luôn muốn biết nơi ở của cô ta sao? Gia gia (cách xưng ông nội) sợ cậu ở bên đó bị phân tâm cho nên mới không nói cho anh biết..." Ngự Kinh Đông cuối cùng cũng thoả hiệp hoà hoãn nói, "Gia gia có thể nói cho anh biết cô ta đang ở đâu, làm gì? Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải hứa với ta là về nước an toàn và không gây rắc rối - về phần chuyện tìm cảnh sát tự thú càng không nên nghĩ đến, vì vụ án giết người này đã được rút lại."

Khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi nhợt nhạt, như thể điều chờ đợi trong một thời gian dài cuối cùng đã đến, nhưng hắn không có can đảm để hỏi.

"Cô ấy thế nào rồi?" Hắn nhỏ giọng hỏi.

"Rất tốt," Ngự Kinh Đông trả lời ngắn gọn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. "Cô ta có con và thời gian qua cũng không tệ lắm. Điều quan trọng là... cô ta cũng không biết chuyện năm đó là do anh làm, cho nên anh cũng không cần phải đến noia cho cô biết chuyện đó, có hiểu không?"

Trong đôi mắt của Ngự Phong Trì ngưng tụ khí lạnh.

Hắn cười khẩu một cái.

"Ông nghĩ rằng tôi dễ bị lừa như thế sao?" Hơi thở mong manh qua ống nghe truyền đến.

Ngự Phong Trì gằn từng tiếng rõ ràng: "Ông ở trước mặt tôi đem toàn bộ vụ án giết người đó đổ lên người cô ấy, cho dù cảnh sát không truy tìm cô ấy, cho dù cô ấy không phải chịu trách nhiệm hình sự, thì liệu rằng Thượng Quan Hạo có buông tha cho cô ấy?"

Trong đôi mắt hắn có một chút đỏ au, "Nếu ông nói rằng cô ấy đã chết, có lẽ tôi còn tin. Nhưng ông hay thử nghe một chút, ông có thể tin lời nói của chính mình không? Cô ấy rất tốt? - Thế nào là tốt?"

"Anh thật to gan!" Ngự kinh đông gầm nhẹ một tiếng, cây quải trượng bị chọc mạnh trên mặt đất để tạo ra tiếng động lớn.

Sắc mặt Ngự Phong Trì vẫn lạnh nhạt như trước, lạnh như băng.

"Là ai dạy anh ăn nói như vậy với ông nội hả?" Ngón tay run rẩy chỉ vào mũi hắn, Ngự Kinh Đông tức giận không nhẹ, "Gia gia đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, sự việc năm đó một khi lọt ra ngoài, thì toàn bộ nhà họ Ngự sẽ bị anh huỷ hoại! Chẳng lẽ anh mong muốn toàn bộ nhà họ Ngữ chôn cùng anh!"

Quản gia vội vàng đi tới, giúp Ngự Kinh Đông điều hoà hơi thở, "Lão gia, ngài đừng kích động."

Đôi mắt lạnh lùng của Ngự Phong Trì nhìn ông ta, nhìn thật lâu, khoé miệng gợi lên một nụ cười khác thường, làm cho người ta không nghĩ ra được là có ý gì.

"Gia gia người hãy nghỉ ngơi đi, cháu còn một lớp tài chính phải học, sau vài ngày nữa là có kết quả thành tích cháu sẽ gửi cho ông. Một tháng nữa, cháu sẽ trở về nước đúng hẹn... yên tâm cháu sẽ ngoan." Hắn nhẹ nhàng nói một câu này rồi mìn cười ra khỏi phòng.

Ngự Phong Trì tính khí hoàn toàn khác trước đây, với một sự bình tĩnh và vô cùng thong dong.

Ngự Kinh Đông tức giận đến ngực cũng phát đau, thở dài nói không nên lời.

"Tiên sinh..." một ngươig mặc âu phục đen bước vào đại sảnh, mang theo một chút lo lắng khẩn trương đi đến phía sau Ngự Kinh Đông, anh ta nhỏ giọng nói: "Tiên sinh có chuyện không hay xảy ra, thuộc hạ vừa mới nghe được tin tức bên phía cảnh sát..."

Giọng anh ta nhỏ xuống: "Đã xảy ra chuyện."


Bóng đêm bao trùm.

Tần Mộc ngữ lẳng lặng ngồi trong xe của Lam Tử Kỳ, hệ thống sưởi đã bật, thế nhưng những cơn sóng hỗn loạn và lạnh lẽo trong lồng ngực cô còn chưa rút đi. Tâm trí cô rất hỗ loạn, cô chỉ muốn nghỉ ngơi, đôi mắt nhắm nghiền, ánh đèn neon chạm lên trên mí mắt.

"Tay trái em có thương tích à?" Lam Tử Kỳ nhíu mi, nhớ lại câu nói cuối cùng kia của Thượng Quan Hạo, mở miệng hỏi: "Không phải trên cánh tay chỉ có vài vết dao nhỏ, không phải đã chữa khỏi rồi sao?"

Hắn nhớ rất rõ lúc cứu cô, đã yêu cầu bác sĩ giải thích chi tiết về nhưng phần bị tổn thương của cô.

Hàng lông mi dài như cánh ve từ từ nâng lên, đôi môi mỏng, nhợt nhạt của cô nhẹ nhàng mở ra: "...trên lưng."

Lúc trước lưng bị thương, vết sẹo không thể xoá đi được, da thịt ở đó rất xấu xí. Nếu tay trái bị kéo đột ngột, nó sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh của toàn bộ phần lưng, gây ra co rút sẽ bị đau.

Sắc mặt Lam Tử Kỳ có chút xanh.

"Anh ta là đang khiêu khích sao, nói cho tôi biết thân thể của em chỉ có anh ta xem qua sao?"

Tần Mộc ngữ lắc đầu: "Không quan trọng anh ta khiêu khích như thế nào. Vấn đề là dù tôi có muốn quên bao nhiêu, cơ thể tôi sẽ thay tôi nhớ những vết thương đó và tôi sẽ không bao giờ quên."

Bàn tay Lam Tử Kỳ hạ xuống và nhẹ nhàng cầm tay cô.

Anh chưa bao giờ dịu dàng, nên ngay cả khi cùng cô thân mật cũng làm cô đau, giống như bây giờ.

Hắn xoa xoa các ngón tay của cô, chúng thật gầy, rồi bao trọn vào lòng bàn tay.

"Hay là chúng ta trở về Anh..." hắn đột nhiên nói ra một câu, "Tôi có thể không phát triển sự nghiệp ở đây nữa. Sẽ không có vấn đề gì lớn khi từ bỏ thị trường này. Tần Mộc Ngữ, tôi sẽ đưa em về Anh, giống như trước đây, em cách xa anh ta một chút, được không?"

Trong xe ấm lạnh luân phiên thay đổi, một giây trước là hơi ấm từ hệ thuốc sưởi thổi tới, hơi tiếp thep đã bị những cơm gió ngoài cửa sổ thổi tan đi.

Tần Mộc Ngữ giật mình một cái, giống như đột nhiên bừng tỉnh, hiểu những gì hắn vừa nói.

Cô xoay mặt qua và thấy rằng mình đang đắm chìm trong bóng tối, nhìn thấy sườn mặt vô cùng nghiêm túc của Lam Tử Kỳ.


"Hạo, đây là..." Giang Dĩnh kinh ngạc nhìn tập tài liệu trước mặt, run giọng hỏi.

Trong văn phòng rộng lớn, Thượng Quan Hạo đem các tài liệu đã ký để sang một bên, tuỳ ý để bút máy xuống bàn phát ra âm thanh rõ nét, ánh mắt anh đạm mạc, anh kéo tay áo lên trông vô cùng quyến rũ và trưởng thành, không thể cưỡng lại được.

"Đợi một lát nữa Lục Sâm sẽ đến đây, nếu không hiểu, hãy để cho anh ta- một luật sư chuyên nghiệp giải thích cho cô." Thượng Quan Hạo nhìn vào mắt nàng ta, lạnh tựa hàn băng, "Tôi nghĩ cô sẽ hiểu."

Giang Dĩnh cả người phát run.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Hạo đã biết mọi chuyện.

Nàng cố gắng bình tĩnh, cầm lấy tài liệu đưa lên gần mắt. Đây là một hợp đồng rất đơn giản, nó là giấy tờ chuyển nhược tài sản, chỉ còn thiếu chữ ký của nàng nữa là có hiệu lực. Ở khu vực vàng phía nam trung tâm thành phố, một biệt thự mới hoàn thành thuộc sở hữu của nàng. Đó là dự án mà Tín Viễn vừa hoàn thành, nàng đã nhìn thấy nơi đó, rất đẹp mang sự đặc trưng kiến trúc của thành phố Z.

"Hạo..."

"Có phải rất vừa ý đúng không?" Anh nâng mắt lên, "Chỗ bất động sản này trị giá hơn 10 triệu trên thị trường, Giang Dĩnh, tôi không bao giờ bạc đãi cô, lần nàu cũng vậy."

Tay Giang Dĩnh lại run lên, tập tài liệu rơi khỏi tay tay nàng.

"Hạo, anh đang nói giỡn có đúng không?" Nàng cố gắng cười, "Em sống ở trong biệt thự rất tốt, anh không cần cho em phần bất sản này, em chỉ có một mình, em cần căn nhà lớn như vậy làm gì? Hạo, em biết anh rất tốt với em... nhưng không cần đâu... thật sự em không cần như vậy..."

"Tôi đối xử với cô có tốt hay không cô tự biết..." ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo quét qua mặt nàng, "Điều tôi muốn hẳn là rất rõ ràng, tôi cũng đã nghỉ là cô rất biết điều, nhưng hiện tại xem ra tôi đã đánh giá cao cô."

"Cốc cốc cốc" ở cửa truyền đến tiếng gõ.

Thượng Quan Hạo hạ ánh mắt lạnh lùng xuống, "Vào đi."

Lục Sâm mở cửa bước vào văn phòng, khi nhìn thấy khung cảnh bên trong, bước chân hơi khựng lại, lập tức hiểu rõ ràng.

Người phụ nữ đứng cạnh anh khóc như hoa lê trong mưa, nắm chặt tay áo của anh, trong suốt bốn năm cảnh tượng này không biết đã diễn ra bao nhiêu lần. Trước đây có một lần, nàng ta làm loạt tuyệt thực năm ngày liên tiếp, thời điểm đói đến suýt ngất đi nàng ta vẫn còn có thể khóc, Thượng Quan Hạo không muốn làm căng mà gây chết người, nên mới tạm thời đồng ý cho nàng ta sống tạm trong biệt thự.

Chính là hiện tại, lời cầu xin của nàng còn có tác dụng sao?

"Ngài muốn tôi xử lý chuyện này trước hay là báo cáo tin tức cho ngài trước?" Lục Sâm nhìn thoáng qua Giang Dĩnh, hỏi Thượng Quan Hạo với giọng điệu thờ ơ.

Sắc mặt Thượng Quan Hạo chuyển thành xanh mét, anh kéo lấy bàn tay đang nắm chặt tay áo mình, nắm lấy nó trong lòng bàn tay với sức lực như muốn nghiền nát xương. Anh nhìn thấy nỗi đau và sự sợ hãi trên mặt nàng, anh nói với giọng lạnh lùng: "Tôi không có thói quen động thủ với phụ nữ trước mặt người khác, cô cũng nên thu hồi lại bộ dạng này của mình, đừng có chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ trực tiếp đánh cô hôn mê rồi đá cô trở về nước... cô có thể thử xem, xem tôi có cái quyền lực cấm cô rời khỏi Manchester suốt phần đời còn lại không?"

Giang dĩnh hoàn toàn bị dọa sợ.

Lời muốn nói đã đến miệng nhưng nàng không có cam đảm để nói ra.

Nàng rất muốn hỏi bản thân mình đã làm gì sai... Nàng rõ ràng là đã xin lỗi! Vụ án đã được gỡ bỏ. Có phải vì người đàn bà đó rơi vài giọt nước mắt, cho nên hắn liền muốn nàng vào chỗ chết có phải hay không?

Sắc mặt nàng tái nhợt, cắn chặt môi, nước mắt rơi, buông lỏng cánh tay anh.

Đôi mắt đằng sau cặp kính của Lục Sâm theo dõi cảnh tượng trước mắt, đôi mắt léo lên tia sắc bén.

"Chuyện gì?" Thượng Quan Hạo thản nhiên hỏi.

"Là về án tử ngài vừa gỡ bỏ-" Lục Sâm nhìn anh, đôi mắt sâu không thấy đáy, "Cảnh sát gọi cho tôi vào buổi chiều, nói rằng họ lại phát hiện manh mối mới và muốn hỏi ngài tại sao lại như vậy."

"Manh mối gì?" Thượng Quan Hạo nhíu mi, đã không còn muốn để tâm tới vụ án này nữa.

Cô gái bé nhỏ ấy đã bị chuyện này làm cho toàn thân đầy thương tích vì vậy cô ấy không thể chịu đựng được nữa. Ai đúng ai sai, cứ như thế này, anh sợ nhắc lại lần nữa, sẽ đẩy cô ra xa khỏi mình.

Lục Sâm dừng một chút, lúc này mới mở miệng: "Ngài còn nhớ chiếc xe của hai kẻ đồng phạm bắt cóc không? Đó là xe của Tần tiểu thư, chiếc xe đã bị cảnh sát giữ lại bốn năm trước, ngài đã không lấy lại chiếc xe sau cuộc điều tra. Khi vụ án bị huỷ bỏ, chiếc xe liền bị sung công quỹ, cho nên cảnh sát mới đem chiếc xe đi sửa..."

Lục Sâm cúi xuống, hai tay chống trên mặt bàn, gằn từng tiếng rõ ràng: "Có một chiếc máy theo dõi được giấu trong cốp xe. Bị phủ đầy bụi, hẳn là ở đó từ lâu."

Cơ thể của Thượng Quan Hạo đang dần cứng ngắc trên ghế.

Khuôn mặt tuấn tú hơi tái đi, anh nâng mắt: "Ý của cậu là gì?"

Lục Sâm chậm rãi nói câu cuối: "Cảnh sát nghi ngờ rằng có người thứ ba có liên quan đến vụ án, vì Tần Cẩn Lan không có khả năng tự cài đặt máy theo dõi trong xe của mình, nhìn phản ứng của ngài có lẽ cũng không phải do ngài làm, cho nên tôi đoán sắp tới đây bọn họ sẽ tìm Tần Mộc Ngữ để hỏi, như vậy có lẽ sẽ có bước tiến mới."

Trong đôi mắt sâu của Thượng Quan Hạo có một chút phức tạp, những ngón tay thon dài đan chặt vào nhau, cố gắng suy nghĩ, nghiền ngẫm, cuối cùng lẩm bẩm bật ra vài từ: "...Không cần phải quấy rầy cô ấy."

"Cậu hay nói với cảnh sát, chuyện này tạm thời đừng kinh động đến cô ấy."

Anh nhíu mi nói xong câu này, cầm lấy chiếc áo vest bên cạnh và chìa khóa trên bàn, đứng dậy bước ra khỏi văn phòng.

Trong không gian rộng lớn, Lục Sâm đứng thẳng lên, đẩy mắt kính, cũng thuận tay cầm lấy tờ giấy chứng nhận chuyển nhượng tài sản trên bàn, lật xem, ngay lập tức hiểu những gì đã xảy ra trước đó.

Giang Dĩnh ngồi xổm trên mặt đất, hốc mắt đỏ đến khủng khiếp.

"Chúc mừng." Lục Sâm đi qua đưa tập tài liệu cho nàng, "Khu này rất nổi tiếng, cô chắc hẳn là chủ sở hữu đầu tiên."

Hắn khẽ mỉn cười, "Quả nhiên thủ đoạn của phụ nữ so với đàn ông cao minh hơn rất nhiều, vài giọt nước mắt có thể thay đổi một ngôi nhà, Giang tiểu thư, cô thực sự nên hài lòng."

Sự thù hận trong mắt Giang Dĩnh như muốn giết hắn.


Mùi thuốc khử trùng mờ nhạt tràn vào mũi, Tần Mộc Ngữ xé miếng băng dính cuối cùng trên tay Tiểu Mặc, ấn miếng bông vào chỗ chảy máu, rút kim ra, xoa nhẹ, và hỏi cậu bé: "Có đau không?"

Tiểu Mặc lắc đầu.

"Mẹ ơi, có phải bóng bay tức giận không, nó không chịu bay." Sự chú ý của cậu xoay chuyển rất nhanh, kéo sợi dây ở bên cạnh, chua cá heo xanh chúi xuống lòng bàn tay.

Tần Mộc Ngữ nhìn thoáng qua, ngay lập tức biết rằng hydro bên trong đã bay đi hết, chắc chắn cô hộ công sợ Tiểu Mặc buồn, nửa đêm, vụng trộm thỏi hơi vào, dĩ nhiên là quả bóng không thể bay.

Nhìn vẻ ngoài ngây thơ của đứa trẻ, cô không thể không mỉm cười, xoa đầu cậu: "Tiểu Mặc đừng buồn, mẹ sẽ mua cho con một cái mới được chứ?"

Tiểu Mặc sững sờ, lắc đầu, ôm lấy chú cá heo: "Tiểu Mặc thích cái này! Mẹ ơi, mẹ có thể làm cho nó bay lên không?"

"..." Tần Mộc Ngữ thở dài, khuôn mặt trong sáng hiện lên vài lên vài phần xấu hổ.

"Tiểu Mặc này..., mẹ mua cho con một cái giống hệt như thế còn không được sao? Cái này vứt đi có được không?" Cô dùng hết phương pháp dỗ đứa nhỏ.

Quả nhiên đầu Tiểu Mặc liền cúi xuống dưới, có chút buồn bã, giây tiếp theo liền hưng phấn lên: "Hãy để chú đưa mẹ đi mua, chú biết chỗ bán bóng bay ở đâu!"

Tần Mộc Ngữ hơi run sợ, nhất thời không biết phải nói gì: "..."

Đúng lúc này điện thoại trong túi kêu lên, cô vội vàng nhất máy, lập tức đi sang bên cạnh, "Alo, xin chào!"

"Xin hỏi cô có phải tiểu thư Tần Mộc Ngữ không ạ?" Một giọng nam lịch sự nói.


10年後の私へ

今は幸せでしょうか?それとも悲しみで泣いているのでしょうか?けどあなたの傍に変わらないものがあり。気付いていないだけで守られていませんか?

10年後の私へ

今は誰を好きですか?それとも変わらずに あの人が好きですか?けどいつか知らない誰かを愛する前に、自分のことを好きと言えるようになれましたか?大切な人たちは今も変わらずいますか?それとも遠く離れそれぞれ歩んでいますか?けど、そんな出会いを 別れを繰り返して「今の私」よりもすてきになっていますか?

10年後の私へ

今がもし幸せならあの日の私のこと思い出してくれますか?そこにはつらいことに泣いた私がいるけどその涙を優しく思い出に変えてください。

Gửi tới tôi của 10 năm sau

Cậu bây giờ đang hạnh phúc chứ? Hay là cậu đang khóc bởi những nỗi u sầu? Nhưng ở bên cạnh cậu có những điều chưa bao giờ thay đổi chỉ là cậu vẫn chưa nhận ra mà thôi. Liệu cậu có thể bảo vệ những điều đó không?

Gửi tôi của 10 năm sau

Bây giờ cậu đã thích ai rồi nhỉ? Hãy vẫn chưa từng thay đổi, cậu vẫn còn thích người đó có đúng không? Nhưng mà đến một lúc nào đó trước khi cậu đem lòng yêu một người xa lạ khác, phải tự yêu lấy bản thân mình đã nhé và Cậu đã có thể nói ra điều ấy được chưa? Những người quan trọng với cậu, bây giờ họ vẫn chưa thay đổi chứ? Hay là họ đã rời xa thật xa, mỗi người đều có con đường riêng cho mình? Nhưng mà những cuộc hội ngộ như vậy, rồi sẽ đến lúc phải nói lời tạm biệt thôi. So với tôi của bây giờ, chắc cậu đã trở nên tuyệt vời hơn rồi chứ?

Gửi tôi của 10 năm sau

Nếu cậu đang hạnh phúc thì, thì cậu có còn nhớ về tôi của ngày đó không? Những chuyện đau buồn ở nơi ấy, đã khiến tôi rơi lệ, nhưng xin biến những giọt lệ ấy thành những kỷ niệm thật nhẹ nhàng.

(Letter song)