Chương 187: Chương 184-1: Một Chút Tôi Cũng Chưa Quên

“A...” Cô giữ trẻ đột nhiên đỏ mặt, trong tay cầm tờ giấy xét nghiệm, rất nhanh chóng nhét vào trong túi, cuống quýt giải thích: “Xin lỗi Tần tiểu thư, không phải tôi bỏ việc giữa chừng, tôi đã cho Tiểu Mặc ngủ rồi mới tới đây, mấy tháng nay kinh nguyệt của tôi không tới, cho nên tôi mới đến đây...”

Trong lòng, trong đầu cô đang gào thét, đừng trừ lương, trăm ngàn lần đừng trừ lương.

Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái đi, môi run run: “Cô nói là Tiểu Mặc vẫn ở trong bệnh viện?”

Người giữ trẻ ngẩn ra, hoảng hốt gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Mặc vẫn luôn ở trong bệnh viện, nhưng mà tối hôm qua thằng bé chạy loạn khắp nơi tìm cô suýt chút nữa là mất tích, làm tôi sợ muốn chết, may mắn là vị tiên sinh thường xuyên đến thăm Tiểu Mặc lại xuất hiện, cho nên Tiểu Mặc mới không có chuyện gì, ngày hôm qua không phải hai người đã nói chuyện điện thoại cùng nhau? Cô nói cô ở lại công ty làm thêm giờ! Làm thế nào mà bây giờ lại...”

“Anh ta không dẫn Tiểu Mặc đi sao? Sau khi gọi điện xong, anh ta không làm chuyện gì à?” Tần Mộc Ngữ nóng vội cắt đứt lời của người giữ trẻ.

“Anh ta...” Người giữ trẻ cẩn thận nghĩ lại, vẫn quyết định nói đúng sự thật, “Sau khi anh ta đi rồi đúng là có vài người đã đến đây, mặc âu phục đen khiến người khác sợ hãi, họ bảo là đến để dẫn Tiểu Mặc đi khuyên tôi đừng nên nhúng tay vào chuyện của người khác.”

“Vậy...” Tâm Tần Mộc Ngữ trùng xuống, bàn tay nhỏ bé và yếu ớt vịn vào lan can, đôi mi thanh tú run run.

“Nhưng sau đó lại không có việc gì!” Người giữ trẻ vội vàng giải thích, “Mấy người kia nghe điện thoại, người trong điện thoại bảo là không được động thủ, bọn họ xin lỗi tôi rồi rời đi ngay.” Người giữ trẻ ngượng ngùng cười, than vẫn không ngừng, “Tôi đều nói sự thật, tối hôm qua tôi thật sự mệt muốn chết, từ khi làm nghề giữ trẻ đến nay chưa từng mệt như vậy, phải thức đến tận quá nửa đêm. Tần tiểu thư, cô sẽ không trừ lương của tôi chứ?”

“...” Tần Mộc Ngữ cắn môi, trong mắt léo ra ánh sáng, bỏ qua người giữ trẻ đi thẳng về phía phòng bệnh của Tiểu Mặc.

Lam Tử Kỳ nhíu mi, đi theo sau.

Vết thương trên lưng cô rất đau, đi một chút là tác động đến vết thương, sự đau đớn ấy nhắc nhở cô đêm qua người đàn ông đó đã dùng bao nhiêu khí lực, nhưng trong lòng cô như đang bị lửa đốt, nhanh chóng đi đến cửa phòng bệnh, hô hấp dồn dập.

Cô mở cửa, nhìn phòng bệnh vẫn như cũ, Tiểu Mặc ngủ vô cùng an tĩnh, trong lòng còn ôm một chú gấu bông.

Trong khoảnh khắc này, giống như hòn đá nặng hàng nghìn cân đè xuống ngực cô nay đã được bỏ xuống, trái tim trong lồng ngực cô đập thình thịch, nước mắt ấm áp đong đầy khoé mắt.

“Tần tiểu thư, Tiểu Mặc vẫn còn đang ngủ, không bằng tranh thủ lúc này cô vào nói vài lời tạm biệt thằng bé?” Người giữ trẻ thật sự nghĩ cho Tiểu Mặc, quay đầu tò mò nhìn Tần Mộc Ngữ, “Cô hôm nay không phải đi làm sao? Tại sao giờ này vẫn còn ở trong bệnh viện?”

Trong mắt Tần Mộc Ngữ toàn là nước mắt, nói không nên lời, môi mở ra lại khép trặt lại.

Đôi mắt hẹp dài của Lam Tử Kỳ đảo qua phía trong phòng bệnh, sắc mặt không chút thay đổi.

Nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng hắn hơi lạnh: “Bây giờ tôi sẽ quay về công ty, em có thể đi cùng tôi, hoặc là quay về nhà trọ nghỉ ngơi.”

Tần Mộc Ngữ sau một lúc lâu mới từ tâm trạng hoảng sợ cùng cảm động bừng tỉnh, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đem nước mắt chua xót ấp chế đi.

“Tôi với anh cùng quay lại công ty.” Cô nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn sang người giữ trẻ, “Phiền cô chăm sóc thằng bé giúp tôi, buổi chiều sau khi xong việc tôi lập tức trở về với thằng bé.”

Người giữ trẻ gật gật đầu, tay ra dấu OK, cười tươi để lộ hàm răng trắng, thật cẩn thận hỏi: “Tần tiểu thư, sẽ không trừ tiền lương của tôi đúng không? Tôi thật sự đã tận tâm hết sức, không hề bỏ bê trọng trách.”

Tay Tần Mộc Ngữ vươn tới vuốt khuôn mặt trẻ tuổi của người giữ trẻ, ánh mắt dịu dàng: “Tôi sẽ không trừ lương của cô, cô không cần lo lắng. Nếu sau này người đó còn đến thăm Tiểu Mặc, cô phải lập tức báo cho tôi.”

Người giữ trẻ vội vàng gật đầu, “Được! Chuyện này không thành vấn đề.”