Chương 152: Đều Là Một Đám Cầm Thú

Ngay lúc này, cánh cửa nhà kho “Két” Một tiếng nặng nề mà bị mở ra.

Ngự Phong Trì chú ý tới cái chấm đỏ kia dừng lại khu vực ngoại thành một hồi liền hướng về phía xa hơn mà rời đi, trái tim bị giày xéo, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đỗ lại trước cửa nhà kho bỏ hoang vùng ngoại ô này, cánh cửa đóng không hoàn toàn, hắn gần như là lái toàn bộ xe mà xông tới hướng vào trong! Chỉ sợ bản thân tới không kịp!

Tay Tần Cẩn Lan nhất thời run rẩy, con dao rơi trên mặt đất!

Ánh sáng chói mắt chiếu vào, cô ta hãi hùng khiếp vía, lúc này mới nhận thấy được là có người tới.

A... Có người đến thì sao? Cô hôm nay nhất định phải giết Tần Mộc Ngữ, còn muốn tự tay moi lấy đứa bé từ trong bụng nàng ra!

Tần Cẩn Lan lại lần nữa nắm chặt lấy con dao, mặc kệ trên chiếc xe kia có người mở cửa xông đến, bò qua túm cánh tay Tần Mộc Ngữ, một nhát dao sẽ đâm vào trong trái tim nàng!

Ngự Phong Trì hét lớn một tiếng “Tần Cẩn Lan!”, bổ nhào tới, bàn tay to lớn nằm lấy tay Tần Cẩn Lan.

Tần Cẩn Lan giãy dụa dữ dội, như là điên rồi, hét lên: “Buông ra... Mày buông ra! Mày là cái cái gì mà đòi đến ngăn cản tao? Tao hôm nay nhất định phải giết nó!”

Mặt trắng bệch như quỷ dữ, tay nắm chặt cán dao, vừa hét vừa giãy dụa, Ngự Phong Trì cho tới bây giờ cũng không biết một người phụ nữ phát điên lại có sức lực lớn đến như vậy, hắn nghiến răng dùng tay kia nắm lấy lưỡi dao! Sắc bén như muốn cắt đến tận xương, hắn lo nghĩ đoạt được dao của cô ta, lại không nghĩ rằng cô ta hét lên một tiếng lưỡi dao đột nhiên quay về phía hắn khua loạn xạ!

“Phập...!” Một tiếng, Ngự Phong Trì kêu lên một tiếng đau đớn ôm chặt cánh tay, ngã trên mặt đất...

Tay chống lên nền đất lạnh lẽo, Ngự Phong Trì suýt nữa bị sự đau đớn kia làm cho ngất xỉu!

Tần Cẩn Lan thở hổn hển, tay bởi vì bị hắn nắm chặt cho nên xương ngón tay đều đã tê rần suýt nữa cầm không được dao! “Là mày... Ha ha... Mày cũng muốn tới cứu nó sao? Nó dựa vào cái gì lại có nhiều người đến cứu như vậy! Nó dụ dỗ Hạo của tao, đồ chết tiệt!”

Đầu Ngự Phong Trì vì một phen mạo hiểm mà mồ hôi lạnh chảy ra, mở mắt ra.

Hắn chưa từng nhìn Tần Cẩn Lan, mà là dừng ở bóng dáng đang nằm ở trên mặt đất, bị dìm trong vũng máu, ngay cả lông mi của nàng, bên cạnh khuôn mặt, trên cổ đều là máu...

Khoảnh khắc đó, trong lồng ngực Ngự Phong Trì đau nhức cùng oán hận giống như muốn làm nổ tung! Ong ong mà trùng kích toàn bộ trí óc!

“Cô đã làm gì cô ấy... Tần Cẩn Lan con mẹ nó cô là đã làm gì cô ấy?!” Ngự Phong Trì gầm lên, trong vành mắt đỏ tươi nổi lên hơi nước mỏng, giống như hoàn toàn bị làm cho tức giận!

Tần Cẩn Lan hung tợn mà nhìn hắn, ra lệnh cho bản thân cầm dao cho chắc, nói giọng khàn khàn: “Mày không thấy sao? Tao muốn giết người... Tao muốn đem cái con tiện nhân này ăn tươi nuốt sống! Đem nghiệt chủng của nó lôi ra! Cút xa một chút đừng quấy nhiễu đến tao... Tao sẽ giết chết nó, Hạo chính là chỉ còn một mình tao!” Tần Cẩn Lan tiếp tục nắm chặt dao hướng phía nàng mà đâm!

Ngự Phong Trì bất thình lình lại lần nữa bắt được cổ tay cô ta, nhưng cánh tay bị thương máu chảy ra, khuôn mặt hắn tái nhợt, không thể giữ vững lâu, chỉ có thể rống lên một tiếng dùng hết sức lực sau cùng đem cô ta kéo ra ngoài! Tần Cẩn Lan hét lên một tiếng, cả người và dao ngã văng ra ngoài!

Tay Ngự Phong Trì chống đỡ mặt đất, chú ý bảo vệ Tần Mộc Ngữ ở phía trên!

Tại giờ khắc này hắn rốt cục đã hiểu, hoàn toàn hiểu được! Nàng đã sớm trải qua những chuyện này, từ thời gian nàng ở tỉnh M thiếu chút nữa đã chết ở trong tay những người đó! Nàng biết... Nàng biết là chính người chị gái ruột thịt muốn giết nàng, nhưng nàng không thể nói! Nàng chỉ có thể đè nặng niềm oán hận ngập trời để cho cảnh sát huỷ án! Bởi vì tên Thượng Quan Hạo cầm thú kia uy hiếp cưỡng bức nàng, khiến nàng xem như bị đánh nát miệng đầy răng nhưng cũng chỉ có thể tự mình nuốt lấy vào trong bụng!

Cầm thú...

Đều là một đám cầm thú...

Nắm đấm của Ngự Phong Trì càng ngày càng siết chặt, đôi mắt đục ngầu đỏ tươi như muốn ép ra từng giọt máu nhỏ xuống!

Tần Mộc Ngữ... Anh đã từng nói sẽ bảo vệ em phải không? Anh muốn cho toàn bộ những kẻ khi dễ làm tổn thương em đều nợ máu cũng phải trả bằng máu!

Tần Cẩn Lan hoàn toàn bị bức đến nóng nảy, hét lên bổ nhào qua vươn lấy con dao, Ngự Phong Trì so với cô ta còn nhanh hơn một bước, lấy tay nắm lấy một hòn đá ở trong nhà kho ném về phía Tần Cẩn Lan! Dao bị từng mảnh đá vỡ vụn đẩy ra xa, tay Tần Cẩn Lan với không đến.

“Mày cản tao... Mày cản đường của tao... Mày tên khốn nạn này!” Tần Cẩn Lan đã hệt như nổi điên, nhìn Ngự Phong Trì nhào tới, ngón tay điên loạn cắm vào trong vết thương vừa bị dao cắt của hắn, dùng đầu ngón tay liều mà xé ra! Ngự Phong Trì kêu lên một tiếng đau đớn, lùi về phía sau kéo lấy tóc người đàn bà này muốn kéo từ trên người xuống, Tần Cẩn Lan lại phát rồ dùng móc sắt kéo lấy bờ vai của hắn, muốn đem hắn từ trên người Tần Mộc Ngữ kéo lên!

“Đừng...” Ngự Phong Trì đau đến buông lỏng, cảm giác được móc sắt đã cắm sâu vào trong da thịt!

Kích động đau nhức, suýt chút nữa lại làm hắn muốn ngất đi, tay lật ở bờ vai, cảm giác toàn bộ xương bả vai đều bị cô ta từ trong thân thể xé ra!

“Cút ngay... Mày cút ngay cho tao!” Tần Cẩn Lan hét lên, dùng sức lớn hơn nữa.

Ngự Phong Trì cắn răng chịu đựng, trên tay tràn đầy máu, ý thức hắn đã bắt đầu mơ hồ, thế nhưng hắn ghé vào phía trên Tần Mộc Ngữ không chịu đứng dậy... Hắn biết nàng có bao nhiêu ủy khuất, biết nàng có bao nhiêu oán hận... Hắn không thể để nàng ở đây giữa muôn trùng đau đớn mà chết đi, càng không thể nhìn con của nàng cứ như vậy bị lôi ra...

“Cô cái loại tiện nữ cầm thú cũng không bằng này... Các người đều là lũ khốn nạn... Tất cả đều chết hết đi!”

Bàn tay Ngự Phong Trì dính đầy máu đột nhiên nắm lấy móc sắt kia, dùng một tia ý thức tỉnh táo cuối cùng, bắt lấy cái móc kia, rất nhanh, tàn nhẫn kéo về phía trước! Cái móc xé ra một phần da thịt hắn, hắn rống một tiếng, cuối cùng làm cho Tần Cẩn Lan lảo đảo một cái ngã ở trên lưng hắn, hắn cố gắng dùng sức bẻ cổ tay cô ta, cô ta kêu một tiếng đau đớn thê thảm, trong mắt Ngự Phong Trì hiện lên một tia máu, trở tay cầm móc sắt kia, hướng phía sau quét qua! Không biết móc câu tới nơi nào, Tần Cẩn Lan kêu thêm một tiếng thê thảm, Ngự Phong Trì dùng sức ôm lấy kéo từ trên lưng vật ngã văng ra ngoài!

Móc sắt rơi trên mặt đất, vang lên tiếng keng keng thanh thúy.

Trong nháy mắt Ngự Phong Trì trống rỗng, cúi đầu “Đừng” Một tiếng, tay chống trên mặt đất, ý thức suýt nữa tan rã.

Mà Tần Cẩn Lan hét thảm một tiếng kia, nhưng không có duy trì lâu dài.

“...” Hai tay cô ta nắm chặt cổ, như là bị vật gì kẹt ở yết hầu, trừng to mắt, run rẩy kịch liệt giãy dụa, ngã xuống cách đó không xa.

Ngự Phong Trì tim dập dồn, tĩnh lặng như vậy, tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng máu tươi nhỏ giọt trong nhà kho, càng nhảy càng sợ hãi.

Hắn ngước con mắt dính máu lên, hướng về phía kia nhìn qua.

Mí mắt hắn, nặng nề mà nhẩy lên!

Chỗ móc câu móc phải... Là cái cổ của cô ta... Yết hầu của cô ta bị xé rách ra một đường, máu chảy như nước...

Ngự Phong Trì run rẩy vùng lên.

Hắn bảo vệ tốt người dưới thân, xác định nàng chỉ là mất máu ngất xỉu, không có nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới khó khăn mà cử động thân thể, hướng phía Tần Cẩn Lan đi đến.