-Việc này không vội.
Tần Tang khoát tay.
-Mục tướng quân đã đến gần trong gang tấc, ngày mai phái người ra khỏi thành đưa tin cũng được, đêm nay xem lại kế hoạch một lần, ngày mai ngươi dẫn ta theo để làm quen huyện thành này một chút, để tránh đến lúc đó hỗn loạn.
-Hòa Ninh Huyện có quy định giới nghiêm ban đêm rất nghiêm ngặt, bọn họ lại là gương mặt lạ, buổi tối ra ngoài không tốt.
-Vâng!
. . .
Ngày thứ hai mãi đến khi sắc trời mờ tối, Tần Tang cùng bọn người Lưu Quý mới trở về trong tiệm, bọn họ nghênh ngang đi lại ở Hòa Ninh Huyện thêm vài vòng, chủ yếu nhìn phòng thủ thành, cùng với chỗ ở của bọn người Huyện Lệnh, Chử Đại Tráng, Tần Tang cũng cẩn thận hỏi rõ quỹ đạo hành động của bọn họ mỗi ngày.
-Các ngươi trông coi ở bên ngoài.
Tần Tang phân phó xong Thủy Hầu Tử, chỉ về Lưu Quý, "làm Phiền Lưu tiên sinh mang một người tới đây để lấy tín vật của ta, ra khỏi thành gửi lời cho Mục tướng quân .
Lưu Quý vội vàng rời đi,lại vội vàng trở lại, dẫn theo một người tiến vào, gõ cửa chỗ Tần Tang .
-Tiến vào, đóng cửa lại.
Hai người nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa xoay người đóng cửa lại, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Bóng dáng Tần Tang ở phía sau Lưu Quý thoáng hiện, nâng thi thể hai người lên, nhanh chân nhanh tay đem thi thể chuyển dời đến phòng bên trong , chờ Diêm Vương câu hồn đoạt phách, bắt đầu tiến hành khảo vấn.
Lưu Quý quả thật là cùng Vương Lưu thông đồng với nhau, mà lại là mệnh lệnh của Bạch Y Tú Tài truyền xuống, Tần Tang cười lạnh một tiếng, trong lòng lại không có một chút sợ hãi nào.
Hắn không cầu cả một đời làm quan, ai làm Hoàng Đế hắn đều không để ý, nhưng Quận Chúa hứa hẹn cho hắn tư cách đến Thánh Sơn thụ phong, cho nên trong mắt của hắn chỉ có một người là Quận Chúa .
Một năm này,đồng liêu Huyết Y Lâu chết dưới tay hắn cũng không phải là ít, hễ là ngáng đường, đều giết.
Hôm nay đừng nói là Lưu Quý, cho dù Bạch Y Tú Tài đích thân đến, nên giết thì giết.
Tiếp tục hỏi, Lưu Quý cũng coi như là thành thật, toàn bộ kế hoạch cùng với lời hắn nói trước đó không có chênh lệch quá lớn, nhưng Lưu Quý không có nói thật hành tung thủ hạ của hắn.
Tần Tang cố nhớ rõ ràng từng người trong những người này , chờ đến đêm khuya, đổi một bộ y phục dạ hành ra ngoài.
Tần Tang một chưởng kết liễu tên tùy tùng của Lưu Quý , lấy ra một tờ giấy đưa cho Thủy Hầu Tử, giọng điệu điềm nhiên nói:
-Lưu Quý làm phản, lén lút đầu quân cho Ngụy Đế, có ý đồ bán đứng chúng ta, đã bị một chưởng của ta đánh chết. Những người thủ hạ của hắn không đủ đáng tin, đây là chỗ ẩn thân của bọn họ, một tên cũng không lưu lại, thi thể xử lý sạch sẽ, sau khi làm xong việc thì đến chỗ cửa thành cùng tụ họp lại với ta.
Trịnh Khôn cùng Thủy Hầu Tử một câu cũng không có nói, lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Tần Tang thúc động Vô Ảnh Bộ, một thân một mình lặng yên không một tiếng động tới gần huyện nha.
Huyện Lệnh Lý Kế đang ở bên trong huyện nha, phủ Mãng Hòa Thượng Chử Đại Tráng cách huyện nha không xa, Tần Tang chọn lựa mục tiêu đầu tiên là Mãng Hòa Thượng.
Canh gác xung quanh Huyện nha rõ ràng nghiêm ngặt hơn những nơi khác nhiều, có điều những dân tráng và nha dịch này cũng chỉ có thể phòng được những người bình thường, không có khả năng phát hiện ra hành tung của Tần Tang.
Bên trong phủ lớn như thế, chỉ có Mãng Hòa Thượng cùng vài người hạ nhân ở, Tần Tang dễ dàng tìm ra chỗ ở của Mãng Hòa Thượng, Mãng hòa thượng võ công không kém, Tần Tang không muốn mạo hiểm, liền dừng lại ở bên ngoài gian phòng.
Đang muốn bỏ Diêm Vương vào trong, lại nghe bên trong phòng bỗng nhiên truyền ra một tiếng thét dài.
-Kẻ xấu phương nào!
Một tiếng này giống như sấm sét giữa trời quang, đại não Tần Tang ong lên một cái, chỉ cảm thấy một trận đầu óc quay cuồng, vội vàng cắn chót lưỡi, đau nhức khiến cho hắn khôi phục sự tỉnh táo, hồi. Hồi chuông báo động trong lòng nổi lên, nhanh chóng thoát ra.
Ngay sau đó, Tần Tang liền cảm giác được một cỗ hơi thở vô cùng thịnh nộ vô căn cứ xuất hiện ở trong phòng, phun ra mà đến.
-Ầm!
Một quyền ảnh hung hãn như lửa làm vách tường ầm ầm mở ra một lỗ lớn, mang theo hơi thở nóng rực dữ tợn, khí thế hung hãn, tiến thẳng đến chỗ ẩn thân của Tần Tang, tảng đá được lát ở trên mặt đất trực tiếp bị quyền ảnh ầm ra thành một cái hố sâu.
Đá vụn bay tứ tung, lá khô rơi chầm chậm .
Chân khí ngoại phóng!
Mặt Tần Tang hơi biến sắc,chẳng lẽ Mãng Hòa Thượng đã đột phá Tiên Thiên?
Không đúng, trong phòng có hai người!
Một lão hòa thượng từ trong vách tường bị phá vỡ đi tới, một hòa thượng mập cao lớn cường tráng đi phía sau hắn, đây mới chính là Mãng Hòa Thượng Chử Đại Tráng.
Tần Tang không biết lão hòa thượng kia, chỉ thấy lão hòa thượng cũng giống như một lão nhân trên tám mươi tuổi bình thường , mặt đầy nếp nhăn, hình như hơi tiều tụy, nhưng khi Tần Tang đối mặt với người này thì lại có một loại cảm giác nguy cơ vô cùng cấp bách , lông tơ dựng đứng lên.
Trong thân thể khô gầy này, lại ẩn chứa năng lượng làm người khác kinh ngạc.
Người có thể khiến cho hắn có loại cảm giác này, Tần Tang chưa bao giờ thấy qua, Nhạc Lão cùng Bạch Giang Lan cũng không bằng lão hòa thượng này.
Mắt Mãng Hòa Thượng nhìn chằm chằm Tần Tang, lạnh lùng nói:
-Sư tôn, người này có thể là tay chân của nghịch tặc!
Sư tôn của Mãng Hòa Thượng,thủ toạ Huyền Tế Tự La Hán Đường - Viên Giác Thượng Nhân!
Trong đầu Tần Tang lóe lên một ánh sáng, ý thức được chính mình đá trúng phải một cửa sắt rồi, Viên Giác Thượng Nhân là đệ nhất cao thủ bên ngoài Huyền Tế Tự, có người suy đoán rằng Viên Giác Thượng Nhân đã vào Tiên Thiên, hiện tại xem ra quả đúng là như thế.