Tần Tang chờ ở một bên.
Đám người của Quận Chúa Đông Dương ở trong rừng bàn bạc, tự cho là khoảng cách đủ xa, thực ra đã bị Tần Tang nghe thấy rõ như ban ngày.
Bà Lý điềm nhiên nói:
-Bất kể là tiểu tử kia nói thật hay giả, tất nhiên thân phận và hành tung của Quận Chúa đã bị bại lộ, Trấn Thủy Vương thái độ mập mờ không rõ, Thành Tam Vu tuyệt đối không đi được. Những nanh vuốt kia của Ngụy đế chắc hẳn sẽ không bỏ qua, biện pháp tốt nhất chính là chia binh hai đường, đoàn xe đi đường lớn quay lại Thành Côn, thu hút tầm nhìn, Quận Chúa âm thầm rời đi, đi đường thủy mau chóng trở về Quận Đông Dương. Sợ nhất tiểu tử kia chính là nanh vuốt mà Ngụy đế phái tới, ý đồ phân chia lực lượng của chúng ta. Theo bà già này thấy, thân phận của tiểu tử kia vốn dĩ không cần nghiệm chứng, cứ một đao giết chết, cũng sẽ không cần phải lo lắng hắn sẽ mật báo trên đường đi.
Sắc mặt của Tần Tang không thay đổi, nhưng trong lòng có chút phát lạnh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bà già này lại hung ác như thế.
Ghé mắt nhìn xem con ngựa đen bên ngoài khu rừng, Diêm La Phiên còn đang ở trong túi bên trên con ngựa, Tần Tang tính nhẩm tuyến đường, hữu tình vô ý đi qua đi lại, ung dung thản nhiên tới gần ven đường.
Nếu như họ thật sự muốn ra tay, tất nhiên hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Tiếp theo, lại nghe Bạch Giang Lan mở miệng nói:
-Xin Quận Chúa suy nghĩ lại, nếu như Tần huynh đệ thật sự cảm động và nhớ đến ơn cứu mạng của Quận Chúa, không để ý đến an nguy của bản thân đến đây để báo tin, bị giết không rõ ràng như vậy, chẳng phải là...
Không đợi cho Tần Tang thở phào, bà Lý đã lạnh lùng ngắt lời Bạch Giang Lan:
-Thống lĩnh Bạch, trong lòng của bà già này chỉ có an nguy của Quận Chúa, ngoại trừ cái đó ra, cái gì bà già này cũng không quan tâm đến! Bà già này tốt bụng khuyên ngươi một câu, nếu đã đi nương nhờ đến làm việc dưới trướng của Vương gia, thì khí chất giang hồ trên người nên sớm ngày rửa đi cho thỏa đáng!
Im lặng một hồi.
Không nghĩ tới sẽ nháo thành như vậy, nội tâm Tần Tang thở dài trong lòng, đã làm tốt chuẩn bị động thủ, bỗng nhiên nghe được Quận Chúa Đông Dương mở miệng nói:
-Thống lĩnh Bạch, ngươi khẳng định năm ngoái Tần Tang vẫn chưa biết võ công?
Bạch Giang Lan nói:
-Ngày đó trên thuyền, thuộc hạ đã tự mình kiểm tra qua, trong cơ thể hắn không có một chút chân khí, gân cốt lỏng lẻo, ứng với chưa luyện qua võ công.
-Luyện võ không đến một năm, đã có thể giết chết sát thủ của Giang Sơn Lâu!
Quận Chúa Đông Dương khẽ thở dài:
-Loại thiên phú này, chắc hẳn bà cũng chưa từng gặp qua phải không? Nói miệng không có bằng chứng, Thống lĩnh Bạch, làm phiền ngươi đi thử một lần.
-Vâng!
Tần Tang giả vờ không biết, vẻ mặt ngây thơ nhìn Bạch Giang Lan đi tới.
-Tần huynh đệ...
Bạch Giang Lan chầm chậm đi đến trước mặt Tần Tang, khi khoảng cách chỉ còn lại một bước bỗng nhiên ra tay.
-Coong!
Một ánh sánh kiếm nhạy bén như điện, đâm thẳng vào chỗ hiểm của Tần Tang.
Gió xấu phả vào mặt, trong nháy mắt Tần Tang đã phải phun máu tươi ngay tại chỗ.
Từ một kiếm này, Tần Tang đã có thể nhìn ra, Bạch Giang Lan mạnh hơn người áo đen kia, nhưng hắn vẫn như cũ có thể thấy rõ đường đi đâm tới của lợi kiếm, huống chi hắn đã sớm có chuẩn bị.
-Bạch đại ca!
Vẻ mặt Tần Tang kinh ngạc, nhưng động tác trên người không hề chậm chạp, bước chân bỗng nhiên bị sai lệch, thân trên đột nhiên vặn một cái, lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát yết hầu của Tần Tang, lướt qua một cái.
-Bạch đại ca ngươi...
Tần Tang muốn nói, nhưng Bạch Giang Lan vốn dĩ không để cho hắn có cơ hội, bóng dáng chợt lóe lên trong nháy mắt đã tiến đến gần trước mặt Tần Tang, không biết bảo kiếm đã bị hắn thu đi đâu, bàn tay hiện lên ưng trảo, hung hăng chụp vào Tần Tang, từng chiêu không rời chỗ hiểm.
Chưởng pháp của Bạch Giang Lan kỳ diệu, nhanh chóng như sấm, thay đổi liên tục, nhưng Tần Tang lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Trong nháy mắt hai bên đã đánh được vài hiệp, Tần Tang nhìn chuẩn một cơ hội, lấy quyền đối chưởng, liều mạng một lần với Bạch Giang Lan, cảm giác giống như đánh vào trên một bức tường, soạt soạt soạt lập tức lùi lại mấy bước, miễn cưỡng đứng vững, mà Bạch Giang Lan vẫn chưa hề nhúc nhích.
Lúc này Tần Tang mới ý thức được, nếu như không có Diêm La Phiên, giữa mình và võ lâm cao thủ chân chính có chênh lệch rất lớn.
Ai ngờ, Bạch Giang Lan càng thêm kinh ngạc.
Thời gian đánh nhau mặc dù ngắn ngủi, nhưng Bạch Giang Lan có một loại cảm nhận vô cùng rõ ràng, bản thân ở trước mặt Tần Tang giống như không chỗ che thân, mỗi một chiêu thức, vừa mới ra tay, Tần Tang lập tức có thể phát sau mà đến trước, làm tan rã thế tấn công của hắn.
Lần giao thủ này, Bạch Giang Lan đành bó tay bó chân, mấy lần nguy hiểm đều bị Tần Tang đảo khách thành chủ.
Cuối cùng chỉ có thể liều mạng một lần, Bạch Giang Lan âm thầm vận chuyển chân khí, mới vững chắc thế bất bại.
-Bạch đại ca, tại sao ngươi đánh ta!
Tần Tang thở hổn hển, vẻ mặt đau thương phẫn nộ chất vấn.
Lúc này, Quận Chúa Đông Dương và bà Lý cũng đi tới, trên mặt ngạc nhiên, dò xét Tần Tang.
Bạch Giang Lan thu kiếm, nói với Quận Chúa:
-Bẩm báo quận chúa, thuộc hạ đã thử qua, theo ý kiến của thuộc hạ, cảm nhận ngũ chi của Tần huynh nhạy bén, phản ứng chi mau lẹ, hiếm có người có thể được như vậy. Môn Phục Hổ Trường Quyền này cũng bị hắn luyện đến trình độ cao nhất, người khác khó mà vượt qua. Sát thủ của Giang Sơn Lâu am hiểu nhất là ám sát và ẩn náu, tinh thông dịch dung, ẩn giấu hơi thở, thuật ám sát, ẩu đả chính diện chưa chắc có thể mạnh cỡ nào. Những thủ đoạn này ở trước mặt Tần huynh đệ không chỗ che thân, không địch lại Tần huynh đệ cũng là bình thường.