Nhưng có lẽ yêu nhân, ma đầu lại hợp lý hơn.
Hắn hoàn toàn không biết gì về tu tiên, U Minh kinh và Diêm La phiên đều có được từ ma đầu áo đen, ngự quỷ giết người, vô cùng tà ác. Nếu như mình tùy tiện đi tìm tiên, nhỡ đâu gặp phải tiên nhân ngự kiếm ghét ác như thù, muốn hàng yêu trừ ma, lúc đó thật sự khóc không ra nước mắt.
Hơn nữa, thế giới mênh mông rộng lớn, tìm kiếm tiên duyên không khác gì mò kim đáy biển, dựa vào nhà quyền quý tiếp cận tiên sư, từ từ tìm hiểu thế giới tu tiên, có lẽ là phương pháp dễ nhất.
Lòng đang suy tư, Tần Tang cũng không dừng động tác, phía đông lóe sáng, sắp đến bình minh, hắn không còn nhiều thời gian.
Đi vào nhà người giữ cửa, hắn từ dưới gầm giường tìm được một chồng sách, bên trong là bản chép tay của người giữ cửa, nhưng đây đều là giả.
Mỗi lần ghi chép, kẻ này đều viết một bản giả một bản thật, giả đặt ở đây, bản chép tay thật để ở chỗ một vị hành thủ* họ Lý trong ngõ hẻm Hồng Trần.
*Hành thủ: Cách gọi những kỹ nữ xinh đẹp thời xưa.
Vị Lý hành thủ này cũng là sát thủ Giang Sơn lâu, tính tình hơi quái lạ, có sở thích ẩn nấp trong chốn nhân hoa liễu hạng*, dùng sắc trêu đùa người khác, người giữ cửa cực kỳ tín nhiệm nàng, hai người còn là nhân tình.
*Nhân hoa liễu hạng: nơi tập trung nhà thổ, lầu xanh
Diễn cũng phải diễn đến cùng, tuy bản chép tay là giả, Tần Tang cũng mang đi toàn bộ.
Để tránh đánh rắn động cỏ, hắn không lục tiếp phòng của người giữ cửa, mà lập tức đi tới hẻm Hồng Trần.
Vào giờ này, có không ít người qua lại trong hẻm Hồng Trần, Tần Tang ngụy trang kĩ càng, mới đi đến phòng Lý hành thủ.
Lý hành thủ đang chơi đùa với khách nhân trong phòng, Tần Tang rất tiếc, chỉ đành giết chết cả hai, tìm bản chép tay thật, mang toàn bộ đi thiêu hủy, sau đó ra khỏi thành truy tìm ba tên sát thủ khác, một tên cũng không bỏ xót, cuối cùng đốt cháy căn phòng, tất cả tình hình bị hắn làm đảo lộn.
Sau một hồi bận rộn, sắc trời đã sáng rõ, Tần Tang cưỡi ngựa phi thẳng đến hướng đông, hắn quyết định nắm bắt cơ hội này, vì tiền đồ của bản thân.
Lo sợ Giang Sơn lâu còn có tình báo, để tránh gây sự chú ý, Tần Tang không dám đi đường lớn, mà đi đường nhỏ trật hẹp.
Đến Lạc Mã sơn đã là giờ thìn, Tần Tang dừng ngựa, quay đầu nhìn về phía Tam Vu thành, nếu biết hắn giở trò, Giang Sơn Lâu sẽ có hành động gì đây?
Vừa băng qua vài ngọn núi, Tần Tang tới gần đường lớn, tìm một nơi có tầm nhìn rộng rãi, dừng ngựa yên lặng chờ.
Dựa theo tình báo, tối hôm qua đội buôn của Quận Chúa Đông Dương đã đóng quân ở Thành Côn, xuất phát vào rạng sáng hôm nay, bây giờ đã quá nửa giờ Tỵ, rất nhanh sẽ đến nơi này.
Tần Tang cầm Côn Thiết Mộc lên, cây gậy này có chất liệu từ một loại gỗ lõi của thiết mộc, là Tần Tang mua ở bến đò, độ cứng có thể so sánh với côn sắt, mà tính bền dẻo lại càng cực tốt, tiện tay mời người mài giũa thành mộc côn.
Một đầu của mộc côn để lại lỗ trống, chỉ cần quấn mặt cờ của Diêm La Phiên, nhét vào lỗ trống, mũi nhọn hướng ra ngoài, cuối cùng dùng mảnh vải buộc chặt, chính là một cây thương nhọn dở dở ương ương.
Tần Tang đã nghiệm chứng qua, người trần mắt thịt quả thực không thể nhìn thấy Diêm Vương, nhưng cũng không thể không kiêng nể gì cả, dù sao trước mặt người khác cũng phải che giấu một chút, nếu không chẳng may đưa tới Tiên Sư hàng yêu trừ ma, sẽ chết oan uổng.
Thành Tam Vu ở phía Đông có vô số núi lớn trập trùng liền nhau, con đường này trèo đèo lội suối, ở giữa còn phải sang tận mấy lần sông, thật là khó đi, thương nhân tới lui thà rằng đi đường Bắc lượn quanh Thành Lâm Ổ, tốn thêm thời gian hai ngày, cũng không muốn đi con đường này, cho nên người đi đường dọc đường đi cũng không nhiều.
Tần Tang không chỉ chú ý đến giao lộ, mà còn quan sát xung quanh, nhưng không hề phát hiện ra tai mắt khả nghi nào của Giang Sơn Lâu.
Mắt thấy mặt trời đang tiến đến trung tâm, mặc dù đã vào thu, nhưng mặt trời giữa trưa vẫn cay độc như cũ, Tần Tang thầm niệm Thanh Tĩnh Kinh kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên hai mắt sáng lên, đứng thẳng dậy.
Cuối cùng đường lớn cũng xuất hiện một đoàn xe.
Mấy chiếc xe kéo hàng dùng vải bố màu đen bọc lấy, đằng sau còn có hai người ngồi trên xe ngựa, bên ngoài có hơn hai mươi hộ vệ cưỡi ngựa.
Những hộ vệ này đóng giả thành người áp tải, trên người có mang đao kiếm, hai mắt có thần, tỏ ra vô cùng điêu luyện.
Trận hình của họ rất có kết cấu, theo đoàn xe tiến về phía trước mà không hề loạn chút nào, ngay ngắn trật tự phân bố ở xung quanh đoàn xe, bốn phương tám hướng đều có thể chú ý đến, bất kể là phương hướng nào, một khi có kẻ địch xuất hiện, lập tức có thể phản ứng lại ngay.
Chẳng qua, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra được, trọng điểm mà họ bảo vệ không phải là hàng hóa, mà là người bên trong xe ngựa.
Mặc dù cách còn rất xa, Tần Tang vẫn như cũ nhìn thấy rõ ràng, đi đầu mở đường chính là Bạch Giang Lan!
Thủy Hầu Tử Chu Ninh cũng tại.
Quả nhiên là họ.
Tần Tang ngay lập tức xoay người lên ngựa, bỗng nhiên hất dây cương lên, tuấn mã hí dài, từ trong rừng nhảy ra, tuấn mã xuống núi, tiếng vó ngựa gấp gáp.
-Người nào!
-Dừng lại!
Chưa đến trước mặt đoàn xe, Tần Tang đã nghe được đám người của Bạch Giang Lan hét lớn.
Sau khi phát hiện ra Tần Tang, đoàn xe đột nhiên ngừng lại, trong nháy mắt một đám hộ vệ bao bọc xung quanh ở bên cạnh xe ngựa, "Bịch" rút đao kiếm ra, chỉ về Tần Tang ở phía xa.
Phía trước sáng ngời một mảng, trong bóng tối còn có lực nỏ, sát khí nghiêm nghị.
-Xuy!
Tần Tang vội vàng ghìm chặt ngựa, lớn tiếng hô:
-Bạch đại ca, Chu Ninh, là ta, ta là Tần Tang!