Chương 94: Lời cảnh báo

“Không.”

Câu trả lời bắn ra khỏi miệng Seol như một phát súng.

“Gì cơ?”

Giọng Kim Hannah nghe như một lưỡi kiếm sắc bén.

“Tôi không nghĩ đến chuyện đó. Hoàn toàn không.”

Seol Jihu lắc đầu lia lịa.

“Tôi hoàn toàn trung thực.”

Seol Jihu nhanh chóng thêm vào.

Cậu không biết có gì bên trong phong bì, nhưng trực giác đang gào lên mách bảo Seol rằng, tuyệt đối không được cầm. Vì Kim Hannah là chủ hợp đồng và cũng là người trao dấu ấn cho Seol, nên cô có quyền quyết định sự tồn tại của cậu trên Thiên đường. Khoảnh khắc cậu nhận phong bì, không chỉ Kim Hannah, mà cả Terasa, Chohong, hay cả Thiên đường sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu.

Seol kích hoạt Cửu nhãn, chiếc phong bì đổi màu. Kim Hannah vẫn vàng như trước, nhưng phong bì có màu vàng đục.

Đây là lần đầu tiên Seol Jihu nhìn thấy Điều răn vàng đi kèm cảnh báo đáng ngại như vậy.

“Thật vậy sao?”

“…”

“Cậu không nghĩ về tôi như vậy?”

Kim Hannah nhìn Seol, lông mày nheo lại. Lần đầu tiên kể từ khi Seol Jihu vào quán cà phê, cô nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Thế tại sao cậu lại hành động như vậy?”

Khi nhìn thấy ánh mắt băng giá của cô, Seol co rúm lại như một con ếch trước mặt một con rắn. Một điều cậu có thể vui mừng là bàn tay cầm chiếc phong bì đã lỏng ra. Tuy nhiên, cô vẫn đang đặt tay lên nó.

Cạch

Cạch

Kim Hannah gõ nhẹ vào bàn bằng ngón trỏ trước khi mở miệng.

“Cảm giác thế nào?”

“?”

“Tám ngày đó. Cậu đã đứng trên ranh giới sinh tử, không chỉ một hay hai lần. Thật là vui đúng không? Đánh đu giữa sự sống và cái chết, vượt qua muôn trùng gian khó, bảo vệ cô công chúa xinh đẹp bên cạnh. Y như mấy nhân vật chính trong phim đúng không?”

“Đừng nói như thế…” – Seol Jihu cười cay đắng.

“Ồ? Vậy tôi nói sai ư?”

“… Kim Hannah, tôi biết cô đang tức giận và tôi có thể hiểu tại sao. Vì tôi đã không giữ lời hứa, nên tôi đã sai 100%. Nhưng hãy tin tôi, tôi không phải là dạng người thích đâm đầu vào rắc rối. À không, vụ đó không thể gọi là rắc rối được. Tôi không phải là một kẻ tâm thần thích trêu ghẹo tử thần” – Seol nói với vẻ nghiêm túc nhất có thể.

“Những ngày đó là một cơn ác mộng. Giống như tôi đang đối diện với một vực thẳm không lối thoát. Tôi đã phải trải qua đói khát, cổ họng tê liệt, cơ thể gào thét trong đau đớn và tôi thậm chí không thể ngủ được vì phải liên tục lẩn trốn kẻ thù. Chuyện xảy ra là do lỗi của tôi, nhưng chắc chắn tôi không mong đợi nó. Phải, tám ngày đó là một cơn ác mộng, một điều mà tôi không bao giờ muốn trải nghiệm nữa.”

Tap, tap- ngón trỏ Kim Hannah trở nên chậm hơn. Cô nhíu mày.

“Cậu có chắc không? Hãy suy nghĩ một cách cẩn thận. Tất nhiên, có thể cậu đã trải qua những giây phút kinh hoàng, nhưng bây giờ mọi thứ đã trôi qua, cậu có thay đổi cách tư duy không?”

“Nghĩa là sao?”

“À, giống mấy kẻ ưa mạo hiểm đó. Coi đó là một dịp để thử thách bản thân, hoặc trải nghiệm đáng nhớ của tuổi trẻ, hoặc một bài học kinh nghiệm…”

“Điều đó thật vô nghĩa.” – Seol Jihu cười khúc khích và xua tay – “Có lẽ đến 10 năm sau, tôi vẫn còn hoảng sợ khi nhớ về những ngày đó.”

“Có thật không? Cậu thực sự không thích kiểu đó?

“Kim Hannah, hãy hiểu cho tôi. Trở về, ăn uống, ngủ trên giường và thậm chí nói chuyện với cô ở đây, mọi thứ đều là niềm hạnh phúc.”

Tap, tap – Ngón tay Kim Hannah gõ xuống bàn liên hồi. Cô nhìn Seol Jihu chăm chú, như thể đang dò xét xem cậu có nói dối hay che giấu điều gì không. Nét mặt cô đăm chiêu, đôi mắt cô nheo lại, và sau vài phút dò xét, cô cắn chặt môi.

“Thế nguyên nhân là gì?”

“?”

“Nếu không phải vì thế, tại sao cậu lại dấn thân vào mạo hiểm như vậy? Tiền bạc? Không, nếu cậu thèm tiền như vậy, cậu đã bị mua chuộc từ lâu. Danh vọng? Không, Seol Jihu mà tôi biết không phải là một kẻ háo danh.”

“…”

“Vậy rốt cuộc, nó là gì? Sao cũng được, nếu muốn tôi tin cậu, hãy chứng minh điều đó ngay bây giờ.” – Kim Hannah hỏi với giọng điệu đanh thép – “Nếu một chuyện tương tự xảy ra trong tương lai, cậu sẽ làm gì? Liệu cậu có chùn chân không, hay lại lao mình vào nguy hiểm như lần trước?”

“Hm… Cũng còn tùy.”

“Gì?”

“Ý tôi là, tùy xem ai đang gặp nguy hiểm” – Seol Jihu trả lời với giọng nghiêm túc – “Nếu là một người xa lạ nào đó nguy hiểm, thì không. Tôi không phải là một vị thánh có tình yêu vô bờ với tất cả mọi người. Nhưng….”

Seol dừng lại trong giây lát và nhìn chằm chằm vào Kim Hannah.

“Nếu cô đang gặp nguy hiểm, thì tôi sẽ đi. Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

“…”

Kim Hannah ngớ người ra một lúc, rồi bật cười.

“Này, cậu nghĩ tôi dễ bị dụ dỗ đến thế sao?”

“Tôi không có ý đó.”

“Thôi nào, không vòng vo nữa. Hãy nói cho tôi biết. Tại sao cậu lại làm thế?”

“…”

“Tôi không phải là người thân hay người yêu của cậu. Tại sao cậu lại nói là cậu sẽ cứu tôi? Lí do là gì?

“Lời răn vàng.”

Tiếng gõ dừng lại. Nhìn thấy ngón trỏ của Kim Hannah sững lại như bị đóng băng, Seol Jihu mỉm cười dịu dàng.

“Vì cô là lời răn vàng của tôi.”

Kim Hannah sững sờ nhìn Seol.

“T…. tôi không hiểu! Điều đó có nghĩa là gì?” – Cô lắc đầu và lẩm bẩm.

Seol nhìn thẳng vào mắt Kim Hannah, nói khẽ:

“Cô có nhớ lần đầu tiên gặp nhau không?”

“Cậu đang nói gì cơ?”

“Lúc đó, cô đã dụ tôi tiết lộ bí mật của mình để đổi lấy Lời mời.”

Đôi mắt Kim Hannah mở to và miệng cô lắp bắp: “Cậu…”

“… Đây là một phần của bí mật đó.”

“Này. Đùng nói nhảm nữa. Cậu hoàn toàn có thể nói rằng, cậu không trả lời vì chưa tin tôi.”

“… Còn hơn thế. Ban đầu, cô chỉ muốn lợi dụng tôi.” – Seol Jihu nói cộc lốc. – “Thế nên, chẳng có lý do gì để tôi tiết lộ bí mật của mình cả.”

‘Chưa kể, trong giấc mơ kia, chính cô là người khiến tôi rơi vào hố sâu tuyệt vọng’ – Seol định nói thế, nhưng đã kìm lại.

Ngừng một lát, Seol nói tiếp: “Nhưng thời gian qua, thấy cô chăm lo cho tôi như thế này, tôi đã thay đổi quyết định. Dù chưa chắc chắn lắm, nhưng tôi cảm thấy mình có thể tin tưởng cô…”

Kim Hannah nghiêng đầu. Cô nhìn lên trần nhà với vẻ khó hiểu.

“… Tôi phát điện vì cậu mất.” – Cuối cùng, cô quay lại nhìn Seol và dùng tay xoa bóp thái dương.

“Dù sao đi nữa” – Seol Jihu tiếp tục nói – “quan hệ của chúng ta đã thay đổi so với ban đầu, và đúng là tôi thất hứa. Tôi không có gì để nói ngoài lời xin lỗi.”

Một tiếng thở dài vang lên cùng với tiếng thì thầm:”Điều răn vàng, Điều răn vàng. Điều răn…”

Vài phút im lặng trôi qua. Cuối cùng, Kim lên tiếng:

“Ok, có lẽ là tôi hiểu rồi…”

“Tối quá!”

“Đừng mừng vội. Tôi vẫn đang sắp xếp những suy nghĩ của mình. Như lời cậu nói, cậu có lý do riêng để tham gia vào nhiệm vụ đó và cậu không phải là tên điên ưa mạo hiểm. Ok, tôi tạm chấp nhận lý do này” – Kim Hannah lẩm bẩm với giọng nói hơi yếu ớt, sau đó…

“Nhưng cậu cần biết điều này” – Cô chắp hai tay vào nhau và nhìn thẳng vào Seol – “Mọi sự cố đều mang lại hàng tá rắc rối đi kèm. Nhưng cậu, không chịu né tránh sự cố mà còn nhảy thẳng vào sự cố.”

“Nhưng…”

“Trật tự. Cậu không biết tôi đã phải xử lý những gì đâu. Hai ta ràng buộc bởi một hợp đồng, thế nên những gì cậu làm có hậu quả ảnh hưởng trực tiếp đến tôi. Không cần biết hậu quả đó tốt hay xấu, nhưng nó đang vượt tầm kiểm soát của tôi. Tôi không muốn bị cuốn vào những thứ như thế nữa.”

“Tôi hứa. Những chuyện như thế này sẽ không xảy ra một lần nào nữa.”

“Được, chúng ta hãy chờ xem” – Kim Hannah gật đầu – “Thật lạ lùng, Seol Jihu trước mặt tôi không phải là kẻ nghiện cờ bạc mà tôi biết. Đúng không?”

“…”

“Nhưng cậu lại thất hứa tới hai lần. Seol à, tôi ghét những kẻ thất hứa hơn cả những người nghiện cờ bạc.”

“…”

“Seo Jihu” – Kim Hannah nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay cậu – “Đừng làm tôi thất vọng thêm nữa.”

Áp lực tư cặp mắt cương quyết của Kim Hannah khiến Seol lặng lẽ gật đầu.

“Cảm ơn cậu đã nghĩ tốt về tôi. Nhưng vì lý do đó, tôi không muốn trở thành một con cáo trước mặt cậu. Đừng bắt tôi phải làm thế, hiểu chứ?”

Biệt danh của Kim Hannah là “Quý cô cáo”. Hugo thậm chí còn nói rằng cô là một trong Lục đại Nữ quái của Thiên đường. Nhớ lại lời của Hugo, Seol tái mặt. Cậu chậm rãi gật đầu, và chỉ sau đó Kim Hannah mới buông tay.

Cô liếc nhìn phong bì trắng trên bàn.

“…”

Sau một hồi do dự, cô cẩn thận nhặt nó lên. Seol Jihu nuốt nước bọt, nhìn phong bì biến mất trong ví Kim Hannah.

‘Vậy đây là Điều răn vàng?’ – Cậu thầm nghĩ.

“Muốn được người khác đối xử như thế nào, hãy đối xử với người đó như thế”. Từ trước đến giờ, Seol chỉ nhìn vào mặt tích cực của Điều răn vàng.

Đối xử với người khác như vàng và bạn sẽ nhận được vàng. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu bạn đối xử với người khác như rác rưởi?

Seol bật cười. Sau vụ này, cậu đã hiểu thêm một chút về Cửu nhãn. trong khi đó, Kim Hannah quay sang hỏi.

“Ăn sáng nhé?”

“H-Hm?”

“Cậu đã ăn sáng chưa?”

Không khí đột ngột hạ nhiệt. Seol Jihu thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta gãi đầu và trả lời.

“Chưa.”


Sau khi rời quán cà phê, hai người cùng nhau đến một nhà hàng. Kim Hannah nói đó là một quán súp gà nhân sâm cao cấp tên là “Lầu Kim Kê”. Và bây giờ, cô đang tròn mắt nhìn Seol đánh chén.

Nhoàm nhoàm

ực ực

Chóp chép

Seol nhanh chóng hóa thân thành “dũng sĩ diệt mồi”, xúc và nuốt như một cái máy. Kim Hannah chưa bao giờ thấy ai ăn súp gà nhân sâm như ăn mì tôm thế này cả.

“Này này! Ăn chậm thôi để còn thưởng thức chứ!”

“Khoan đã! Coi chừng nghẹn!”

“Bình tĩnh nào, có ai ăn mất của cậu đâu!”

Sau khi chén xong một bát, Seol Jihu dừng lại một lúc và chảy nước bọt. Kim Hannah lắc đầu, có lẽ cô cảm thấy hối hận vì ban nãy đã quá nghiêm khắc với Seol.

“Nhìn cậu thế này, tôi tin rồi. Cậu không phải là tên chán sống. Chẳng có tên chán sống nào ăn như hạm thế này cả.”

“…”

“Tôi không cằn nhằn nữa đâu, thôi ăn đi”

Thay vì quay lại chén thịt gà, Seol Jihu chộp lấy khăn ăn và lau miệng.

“Tôi có một câu hỏi.”

“Gi?”

“Có chuyện gì xảy ra à?

“Tại sao cậu lại hỏi thế?”

“Hôm nay, cô hơi cuồng loạn hơn bình thường.

“Cậu nói gì?

Đôi mắt Kim Hannah lóe lên ánh sáng sắc như dao găm. Seol Jihu giật mình, nhanh chóng thay đổi chủ đề.

“Ý tôi là, cô nói về chuyện gì đó tệ lắm. Rằng cô đã trải qua điều gì đó vài ngày trước…”

Nghe điều này, ánh sáng sắc bén trong mắt Kim Hannah tan dần và thay thế bằng sự cay đắng.

“… Đó không phải là chuyện phù hợp để nói trong khi ăn.”

“Đừng lo lắng, nó không phá hỏng được cơn thèm ăn của tôi đâu.”

Kim Hannah mím môi.

“Chỉ là… tôi mới phải gặp một người.”

“Ai?”

“Đệ nhất tiểu thư.”

Seol Jihu đang gặm chân gà, bất ngờ ngẩng lên: “Đệ nhất Tiểu thư, ý cô là…”

“Còn ai nữa? Chính là chị của Yun Seora”

“Huh? Người đó đã đánh cô à?”

“Con mụ đó không phải kiểu người đấy đâu. Mà thôi, quên đi” – Kim Hannah cười khúc khích và lấy ra một bọc nhỏ từ túi xách của cô.

“Đây là 252,5 triệu won. Tôi đã bán nó với giá 500 đồng bạc.”

“Bán thứ gì?”

“Vật phẩm cậu đã đưa cho tôi, tên ngốc này.”

Seol Jihu sốc đến mức làm rơi miếng gà.

“T-Thật sao?”

“Uhm. Tôi đã chuyển đổi nó thành tiền tệ Trái đất. Cậu hiểu tại sao chứ?”

Seol Jihu định hét lên, ‘Tất nhiên rồi, tôi hiểu chứ! Ai lại mang tiền Thiên đường về đây’. Nhưng cậu thấy lý do đó có vẻ ngớ ngẩn quá, nên quyết định dừng lại và suy nghĩ kỹ lưỡng.

Thấy Seol như vậy, Kim Hannah có vẻ rất vui vì điều đó.

“Thực, kế hoạch này thực sự bắt đầu từ việc cậu tiêu sạch 100 triệu won của tôi lần trước.”

Nghe đến đó, Seol Jihu ngay lập tức ho, và Kim Hannah phá lên cười.

“Đại loại là, tôi đã lên kế hoạch đưa số tiền này cho cậu trong suốt ba năm.

“Ba năm?”

“Yeah. Giống như lương hàng tháng vậy, tôi dự định sẽ gửi cho cậu 4 triệu mỗi tháng và trả phần còn lại thông qua các phần thưởng và lợi tức khác nhau.”

Seol Jihu chớp mắt liên tục khi nhận ra ý định của Kim.

“Hiểu rồi!Cô cố gắng sắp xếp giống như tôi có một công việc!”

Đáp lại, Kim Hannah chỉ mỉm cười và gật đầu.

Đây quả là một tin tốt lành. Khi Seol đến thăm bố mẹ mình trước đây, cậu nói với họ rằng cậu đã xin được một công việc. Nhưng thực tế, nếu họ gặng hỏi Seol, cậu sẽ cứng họng.

Nhưng với một công việc giả tạo, mọi thứ sẽ được giải quyết. Với các kỹ năng của Kim Hannah, chắc chắn cô sẽ tìm ra cách để ngụy tạo một nguồn thu nhập hợp pháp cho Seol.

“Cậu có vẻ rất thông minh khi nói về những thứ như thế này.” – Kim Hannah khịt mũi khen ngợi Seol Jihu và tiếp tục – “Phải rồi, tôi muốn sắp xếp một nguồn tiền an toàn cho cậu, và xếp cậu vào một môi trường an toàn để cậu không phải lo lắng về cuộc sống ở bên này.”

Seol gật đầu. Cậu thực sự cảm kích trước sự quan tâm của Kim Hannah.

“Ban đầu, tôi muốn đưa cậu vào một công ty nước ngoài mà tôi tin tưởng, nhưng…”

“Sinyoung đã can thiệp?”

Thật vậy, thực tế là Yun Seohui, giám đốc điều hành cấp cao của Công ty Sinyoung đã xen vào. Dù hợp đồng giữa Kim Hannah và Seol là hợp đồng cá nhân, nhưng trên danh nghĩa, Kim Hannah vẫn là nhân sự của Sinyoung, nên vòi bạch tuộc của họ sớm muộn cũng chen vào mối quan hệ này.

Dù không thể buộc Kim Hannah mời Seol Jihu hoặc buộc Seol Jihu chấp nhận lời đề nghị của họ, nhưng Sinyong đủ lớn để có những cách làm đặc biệt.

“Tất nhiên, đưa cậu vào Sinyoung cũng tốt thôi” – cô nhíu mày và cắn răng – “Nhưng mà, con chó cái ấy…”

“?”

“Cậu biết cô ta nói gì không? Con mụ điếm thối đó. Mụ ta nghĩ gì mà dám xen vào chuyện cá nhân của tôi? Tôi là người nhận được con tem vàng ròng đó và tôi là người đã ký hợp đồng với cậu. Con điếm chết tiệt đó lấy tư cách gì mà lên giọng?.

Giọng nói của Kim Hannah ngập tràn cảm xúc, thập chí đã vượt qua mức độ giận dữ và phẫn nộ, mà chuyển sang nguyền rủa. Có vẻ như danh dự của Kim Hannah đã thực sự bị tổn thương.

“Dù sao đi nữa, cậu cũng phải cẩn thận. Sớm muộn ho cũng sẽ liên lạc với cậu.”

“Tôi có phải đến chỗ họ không? Sao cô không nói rằng tôi đã từ chối lời đề nghị của họ?”

“Chẳng có lý do gì hợp lý cả.”

“Uhm thì… cứ bảo đó là sở thích cá nhân.”

“Cũng được thôi, nhưng nếu như thế, cậu sẽ chuốc thêm kẻ thù. Thêm vào đó, tôi cũng sẽ gặp rắc rối.

“Nhưng-”

Seol Jihu định nói, ‘Nhưng tại sao lại như vậy?, nhưng cậu quyết định ngừng lại. Hỏi nhiều vô ích, nhất là khi đối phương sở hữu thế lực vượt trội. Cậu thở dài.

“Thật khó hiểu.”

“Hiểu gì?” – Kim Hannah tròn mắt.

“Tôi đã làm gì sai sao?”

Seol Jihu xoay cái muỗng xung quanh và nói tiếp.

“Tại sao họ lại muốn quấy rối tôi? Tôi đâu có đụng chạm hay gây gấn gì với họ? Để cho tôi yên không được sao? Tôi còn bao nhiêu thứ phải làm, vậy mà…”

“…” – Kim Hannah nhìn Seol, lần này với ánh mắt thông cảm và dịu dàng. – “Cá lớn nuốt cá bé. Thế giới này là vậy đó.”