Seol Jihu kẹp cậy thương vào nách và từ từ đưa tay ra. Cậu vuốt tóc cô và chạm vào gò má nhợt nhạt. Nó vẫn mềm mại và nóng hổi. Lòng bàn tay cậu cảm nhận được sự nao núng của cô.
“Keuk!”
Run rẩy, run rẩy.
Thật vậy, thân hình của cô bắt đầu run lên. Seol thậm chí còn nghe thấy cô nghiến răng.
“Giết ta đi!”
Khuôn mặt Seol lộ vẻ ảm đạm. Bọn chúng đã làm gì mà khiến cô Công chúa Hiệp sĩ ngang tàng phải run rẩy đến mức này?
Tuy nhiên, thay vì trả lời cô, cậu đặt tay lên viên pha lê giao tiếp bên tai. Nó đang phát sáng nhẹ nhàng.
“Alo. Anh có thể quay về được rồi”.
“Cậu đang ở đâu?”
Giọng nói Kazuki khiến công chúa giật mình, ngừng cơn run rẩy.
Và sau đó…
“….Hở?”
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra một chàng trai trẻ đang đứng trước mặt mình.
“Tôi tìm đã thấy công chúa Teresa Hussey. Tôi sẽ trở lại ngay sau khi giải thoát cho cô ấy.”
Teresa Hussey há hốc mồm. Đôi mắt của cô mở to, bàng hoàng và nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.
“Nghiêm túc chứ?” – Kazuki nghe có vẻ rất vui – “Cậu tìm thấy ở đâu… Không, chờ đã. Còn dấu hiệu nhiễm trùng thì sao?”
Tình trạng của Teresa Hussey hiện tại không thể gọi là tốt được. Một bên mắt cô bị thâm đen, máu khô hiện rõ trên mũi cô. Đôi môi cô sưng phù lên – không rõ có bị gãy cái răng nào không – và hai má bị đánh đến tím bầm.
Trên cơ thể trần trụi của cô, một số chỗ cũng sưng vù và thâm đen lại. Đáng ngại hơn, xung quanh cô là những thứ chất thải đang bốc mùi hôi thối từ khủng khiếp.
Ngoại hình hiện tại của công chúa cho thấy cô đã phải trải qua những ngày địa ngục. Nhưng Seol Jihu không thể phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô đã bị cưỡng bức để truyền giống.
Cậu nhanh chóng mô tả tình trạng của cô qua tinh thể giao tiếp.
“Tôi đã tìm thấy cô ấy trong khu vực thí nghiệm. Cô ấy dường như bị tra tấn, nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy đã bị nhiễm bệnh.”
“Tuyệt vời!”
Kazuki hào hứng reo lên.
“… Hmm. Tôi đang trên đường trở về, nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể đến giúp một tay.”
“Không, đừng làm vậy. Rất khó để mô tả chính xác tôi đang ở đâu. Vì vậy, anh hãy quay lại trước đi.”
“Ok. Trông cậy vào cậu đấy”.
Cuộc giao tiếp kết thúc ở đó. Seol Jihu nhanh chóng kiểm tra cổ tay và mắt cá chân. Nếu cô ấy bị trói bằng bùa chú hay những cơ quan đặc biệt, mọi thứ có thể trở nên rắc rối, nhưng may mắn thay, cô ấy bị trói bằng những sợi dây thừng lớn. Khi Seol rút ra một con dao găm, đôi mắt cậu bắt gặp ánh mắt của Công chúa. Cô ấy vẫn ngơ ngác, như thể vừa nhìn thấy một ảo ảnh.
“Đây… Đây là một giấc mơ ư?”
Giọng cô khàn đặc.
“… hay chỉ là ảo giác?”
Thay vì trả lời, Seol chỉ đơn giản là nở nụ cười tươi rói. Nhìn thấy nụ cười và hàm răng trắng bóng đó, những giọt nước mắt lớn hình thành trên đôi mắt cô. Cô sụt sịt mũi đỏ và tiếp tục nói với một giọng khẩn khoản tuyệt vọng.
“Làm ơn, hãy nói rằng tôi không nằm mơ đi!”
“Phải, cô không nằm mơ. Đây không phải là một giấc mơ hay ảo giác.” – Seol Jihu trả lời ngắn gọn -“Tôi đã đến để giải cứu Người, thưa Công chúa.”
“Nhưng bằng cách nào?”
“Tôi biết Công chúa có rất nhiều câu hỏi, nhưng tạm thời hãy bỏ qua một bên. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Seol nhanh chóng cúi xuống và quỳ bằng một đầu gối. Mùi hôi thối của chất thải xung quanh khiến Seol khẽ nhăn mặt. Cậu không nhận ra rằng hai má công chúa đang tái đi.
“…Ah.”
Teresa Hussey đột nhiên trở nên bối rối.
“Tôi xin lỗi! A, tôi xin lỗi mà!”
“????”
“Hức hức, tôi không thể lấy chồng được nữa rồi!”
“???”
“Tôi không thể…. Nó, tên khốn biến thái đó không cho tôi dùng nhà vệ sinh…”
Cô giải thích tình hình của mình bằng giọng nói ngày càng nhỏ dần.
‘Tên khốn biến thái? Là kẻ nào?’
“Không sao đâu. Sẽ ổn thôi” – Seol Jihu lặng lẽ trả lời cô – “Cảm ơn cô đã cố gắng sống sót đến tận bây giờ.”
Seol hoàn toàn thật lòng. Nếu Công chúa bỏ cuộc hoặc tự vẫn, họ sẽ không thể gặp nhau ở đây. Hai má Terasa đổi màu từ tái mét sang ửng hồng. Vì quá tập trung vào việc cắt đứt mấy sợi dây, Seol không thể nhìn thấy sự biến đổi trên mặt công chúa khi cô nghe thấy lời cậu ta nói.
“… Tôi… tôi khóc bây giờ được không?”
“Không, không có thời gian đâu!”
“Vậy còn một nụ hôn nồng nàn thì sao?”
“Lại càng k…”
Đang trả lời công chúa, seol bỗng giật mình vì tiếng động bất ngờ.
Hmmm
Cậu nghe thấy một tiếng thở phì phò từ phía bên kia bức tường.
THỊCH!
Trái tim Seol đập thình thịch. Tay cậu ngừng di chuyển. Không, không chỉ có đôi tay mà toàn bộ các cơ bắp trên cơ thể cậu dường như co lại.
Seol nhận ra, nhìn từ bên ngoài thì khối kiến trúc này có hình dạng như một cái hộp hình chữ nhật. Thế nhưng, phòng tra tấn lại giống một cái hộp hình vuông. Điều đó có nghĩa là, vẫn còn một căn phòng khác.
Cuối cùng, cậu phát hiện ra một ô cửa ở góc xa. Cậu cũng nhớ ra rằng toàn bộ nơi này được đánh dấu là ‘Không tiếp cận’. Nhưng Seol đã quên đi tất cả, khin nhìn thấy Teresa Hussey.
Phải làm gì bây giờ?
Quá tệ, thậm chí Seol trước khi Seol kịp nghĩ ra kế hoạch nào, cậu đã nghe thấy tiếng cửa mở ra. Seol vội vàng cúi thấp xuống và trốn ra đằng sau khung gỗ hình chữ X. Trong khi đó, Teresa Hussey nhanh chóng cúi đầu xuống và bắt đầu mở miệng kêu la.
“Ối thần linh ơi…”
“Ai đó, bất cứ ai, giúp tôi. Cứu tôi. Tôi muốn về nhà. Ahhh…”
Cô bắt đầu rên rỉ và lẩm bẩm một mình”.
THỊCH
THỊCH
Những tiếng bước chân nặng nề vang lên và một cái bóng khổng lồ nhanh chóng bao phủ xung quanh khung gỗ.
“Ta đang tự hỏi tại sao lại có tiếng nói. Hóa ra là cô đang rên rỉ đấy à, công chúa bé nhỏ?”
Một giọng nói nặng nề khó nghe phát ra từ chủ nhân của cái bóng.
Phản ứng nhanh nhạy của Teresa Hussey đã giúp Seol vượt qua nguy hiểm trước mắt. Nhưng Seol không khỏi rùng mình. Sinh vật này có thể di chuyển bình thản ngay trong phạm vi kiểm soát của cục rudium, nghĩa là nó phải là một Ký sinh trùng thực sự cao cấp. Cậu không muốn tin, nhưng thực tế đang hiện ra ngay ở đây.
Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng Seol. May mắn thay, sinh vật này ở trong phòng từ nãy đến giờ và không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Nhưng, nếu nó phát hiện ra cảnh tượng những con Orc đứng như trời trồng ở bên ngoài, thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.
Bất ngờ…
“Hmm?”
Sinh vật vô danh đột nhiên cau mày.
“Sao tên khốn này lại ở đây?”
THỊCH
Khoảnh khắc đó, Seol Jihu cảm thấy trái tim mình như nổ tung.
“Rõ ràng mình cấm nó vào đây rồi mà?”
Seol nhanh chóng bình tĩnh lại khi nhận ra rằng Ký sinh trùng cấp cao kia không nói về cậu ta. “Tên khốn” mà hắn nhắc đến, chính là con Orc đột biến mà Seol vừa sai nó vào đây thám thính.
Dù vậy, vẫn còn quá sớm để thở phào nhẹ nhõm. Seol vội vàng nắm lấy khối rudium và gỡ bỏ mọi sự kiểm soát đối với lũ Ký sinh trùng, chỉ giữ lại mệnh lệnh “làm ngơ sự xuất hiện của giống loài khác”.
Không bị khối rudium kiểm soát nữa, con Orc đột biến lừ đừ quay lại và bỏ đi. Ngay cả trại nhân giống, vốn đang khá yên tĩnh, cũng nhanh chóng ồn ào trở lại. Ký sinh trùng cấp cao kia ngơ ngác khi thấy sự thay đổi kỳ lạ, hắn nhìn theo con Orc đột biến. Nhưng sau đó…
“Ối cha mẹ ơi con khát quá…”
Nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Teresa Hussey, nó quay lại nhìn cô.
“Nước… cho tôi nước….”
“…”
THỊCH
THỊCH
Bằng những bước chân nặng nề, sinh vật này tiếp cận khung gỗ một lần nữa. Seol nuốt nước bọt, từng thớ cơ căng lên như dây đàn. Cậu cảm thấy căng thẳng dâng trào khắp cơ thể và thậm chí không dám thở.
“Kekeke. Công chúa bé nhỏ, hết chịu nổi rồi hả?”
“Nước. Làm ơn, cho nước…
“Chà chà, sao tự nhiên ngoan ngoãn thế? Tinh thần phản kháng của bé biến đi đâu rồi”.
“Ư….ư…”
“Cũng phải thôi, cưng chỉ là một giống loài thấp kém mà. Nhưng phải công nhận, cưng kiên cường hơn anh tưởi đấy, kekeke”.
Những lời chế giễu của hắn làm Teresa Hussey phải mím môi.
“Thế bây giờ, cưng muốn uống nước?”
Cô khẽ gật đầu.
“Và cũng muốn ăn gì đó?”
“….Đúng vậy.”
“Thế thì khai ra đi.”
Nét mặt Teresa lộ vẻ mâu thuẫn và băn khoăn.
“Không sao đâu cưng. Bé chỉ cần lại đây và sà vào lòng anh…”
Ký sinh trùng vô danh giang rộng vòng tay.
“Nữ hoàng của chúng ta rất hào phóng và nhân hậu.”
“….”
“Ngay cả khi cưng đến từ một giống loài thấp kém, chỉ cần cưng ngoan ngoãn, bà ấy sẽ không bỏ rơi cưng. Nào, khai ra đi. Nói tất cả mọi thứ về lời thề được thực hiện với bảy vị thần. Đó là cách duy nhất để cưng chứng minh giá trị của mình.”
Teresa Hussey trông có vẻ khó xử sâu sắc, rồi cúi đầu hơn nữa.
“Tôi… tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ.”
“Mẹ con điếm này! Mày vẫn không hiểu ý tao đúng không? Mày muốn suy nghĩ đến bao giờ?”
“Con người chúng tôi khác với giống loài các người… Có rất nhiều người tin tưởng vào tôi – gia đình, bạn bè, cấp dưới của tôi. Nếu tôi làm như thế, tôi sẽ trở thành một con khốn nạn phản bội lòng tin của họ.” – Terasa nói với giọng nhu mì.
“Chậc. Đó là lý do khiến cưng thấp kém. Tất cả những cảm xúc đó đều vô dụng khi so sánh với thế giới hoàn toàn mới, thứ mà Nữ hoàng vinh quang của chúng ta sẽ ban tặng cho hành tinh này.”
“Chết tiệt! Tôi hiểu rồi, nhưng tôi cần suy nghĩ. Làm ơn, hãy cho tôi thêm vài phút để quyết định”.
Cuối cùng Seol Jihu đã hiểu những gì Công chúa đang làm. Cô đang cố gắng xua Ký sinh trùng cấp cao này ra khỏi phòng, để cả hai có cơ hội trốn thoát.
“Kekeke. Cưng cũng vui tính đấy. Kekee. Cưng nghĩ anh không biết ý định của cưng hả?”
“Ý… ý gì cơ?”
“Mới bốn ngày trước, cưng cũng liên tục nói với anh rằng cưng cần thời gian suy nghĩ. Thế rồi sao? Cưng bắt đầu đòi hỏi nọ kia. Cưng nghĩ anh sẽ bị lừa tới hai lần ư?”
‘Hóa ra cô ấy đã sử dụng chiến thuật này một lần’ – Seol Jihu lo lắng.
Nhưng sau đó, Teresa Hussey bắt đầu hét lên.
“Chết tiệt! Lần này chỉ cần vài phút thôi! Tôi ngượng lắm, làm ơn cho tôi suy nghĩ một chút đi!”
Ký sinh trùng vô danh khịt mũi chế nhạo, nhưng hắn không từ chối. Có vẻ Terasa diễn rất đạt. Tuy nhiên, hắn không quên hăm dọa.
“Vài phút thôi đấy nhé. Nếu cưng dám lừa anh thì đừng có trách”.
“Tôi thực sự đang cố gắng lắm mà”.
“Tốt. Hy vọng rằng cưng đang nghiêm túc. Nếu không….”
BỐP
“Ặc!”
Nắm đấm to lớn của tên Ký sinh trùng giáng thẳng vào bụng cô. Đôi mắt của Teresa Hussey mở to. Nước dãi phun ra khỏi miệng. Ký sinh trùng nhìn cô quằn quại đau đớn rồi cười phá lên.
“… Cưng sẽ được anh chăm sóc chu đáo đấy!”
“Khụ! Khụ!”
Sinh vật vô danh phớt lờ những tiếng ho của công chúa và bước ra ngoài.
Sau khi hắn đi khuất…
“Mẹ kiếp, đau quá.”
Teresa Hussey lẩm bẩm. Trong khi đó, Seol Jihu nhanh chóng lấy dao ra. Cậu cảm thấy lo lắng cho cô, nhưng không có thời gian để hỏi thăm. Sự xuất hiện của Ký sinh trùng đó đã làm cậu lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Nếu Terasa không nhanh trí đuổi hắn đi, có lẽ cậu sẽ bị kẹt ở đây luôn.
Những sợi dây thừng khá dày, nhưng với con dao được truyền ma lực, chúng không nhanh chóng bị cắt đứt.
“Công chúa, Người có đi được không?”
“Chắc là được…. Uh, eh?”
Terasa run rẩy đưa chân chạm đất. Có vẻ cô đã quá tự tin, đầu gối cô khuỵu xuống và cô suýt ngã, nhưng Seol Jihu đã kịp thời đưa tay ra đỡ. Cậu vòng tay ôm lấy bờ vai thon thả và dùng tay kia nâng khớp gối.
Đây không phải là tư thế “Bế công chúa” sao?
“Ơ…. tôi…”
Terasa lúng túng chớp mắt sau khi nằm ngửa vòng tay Seol. Trong lúc đó, Seol Jihu thận trọng quan sát bên ngoài, không rõ Ký sinh trùng kia đang ở đâu.
“Hy vọng hắn sẽ không quay lại sớm”.
“Không, hắn sẽ nhanh chóng quay lại thôi. Tôi đã cố gắng đánh lừa nó một lần rồi. Hơn nữa, tên khốn đó khá nôn nóng”- Teresa Hussey run rẩy nói.
Có lẽ cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều đau đớn dưới bàn tay của sinh vật này vì cô ấy đã nghiến răng như điên. Seol siết chặt tay và vỗ nhẹ vào người cô như an ủi. Sau đó, Terasa chỉ vào một cánh cửa khác trong phòng tra tấn.
“Đi qua đây. Chỗ này có một lối thoát khác”.
Sớm muộn họ cũng bị phát hiện. Vì vậy, vấn đề bây giờ không phải là lẩn trốn, mà là chạy cho nhanh. Seol Jihu nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ của mình và ôm chặt thân thể trần trụi của Terasa.
Cô khẽ vòng tay qua cổ Seol và thì thầm.
“Đi nào, Hiệp sĩ của em”.
Và rồi, Seol Jihu bắt đầu chạy như một mũi tên.
*
Đúng như công chúa dự đoán, gã Ký sinh trùng cấp cao đã nhanh chóng trở lại. Thực tế, hắn chỉ ra ngoài khoảng hai phút.
Ngay từ khi phát hiện ra con Orc đột biến đứng lơ ngơ trước cửa phòng tra tấn, sinh vật này đã cảm thấy rằng có gì đó không ổn, vì nó đã ra lệnh cho tất cả các Ký sinh trùng trong lốt Orc phải tránh xa tòa kiến trúc này. Hắn quyết định đi xung quanh để kiểm tra, nhưng không thể tìm thấy bất cứ điều gì bất thường.
‘Sao mình cứ thấy sai sai nhỉ?’
Cơn giận bùng nổ ngay khi hắn trở lại phòng tra tấn. Công chúa Haramark đáng lẽ bị trói chặt vào khung gỗ thì chẳng thấy đâu. Thứ duy nhất còn lại là những sợi dây bị cắt nát.
Sinh vật vô danh bừng bừng tức giận, hắn lao ra ngoài, nhưng không thể tìm thấy công chúa trong đâu. Có quá nhiều Orc đang đi loanh quanh, phá vỡ tầm nhìn của nó.
Tên Ký sinh trùng hét lên:
“Tất cả dừng lại!”.
Một làn sóng ma lực chứa đựng sự kiểm soát mạnh mẽ sẽ lan ra khắp nơi, khiến mọi con Orc trong trại truyền giống ngừng di chuyển. Ký sinh trùng cấp cao nhanh chóng đưa mắt quan sát, nhưng không thể phát hiện bất kỳ chuyển động nào. Hoặc là công chúa đã trốn ở đâu đó, hoặc cô ta đã trốn thoát khỏi trại giống.
“Con chó cái chết tiệt!”
Sinh vật cấp cao nhìn lên trần nhà và gầm lên.
Trong khi đó, Seol Jihu đang vội vã chạy lên cầu thang. Tinh thể giao tiếp lủng lẳng bên tai cậu cũng bắt đầu phát sáng.
“Kazuki đấy à?”
“…”
“Kazuki? Là anh hả?”
“Tôi đã nói rằng cậu phải quay về trước khi bước sang phút cuối cùng cơ mà?” – Giọng Kazuki có vẻ hơi tức giận.
“Tôi gặp phải một Ký sinh trùng cao cấp.”
“Gì cơ?!”
“Chúng tôi đã cố gắng trốn khỏi hắn, nhưng không biết có thể trốn đến bao giờ”.
Hộc
Hộc
Seol Jihu chạy bán sống bán chết qua các các bậc thang cho đến khi cậu bước lên tầng hầm thứ nhất. Và cậu sững người lại.
Ngay khi đến đây, Seol nhận ra rằng lũ Orc đột biến đột nhiên bắt đầu nhìn chằm chằm vào mình. Cậu vội truyền mana vào cục rudium, nhưng nó không hiệu quả. Dường như một sóng ma thuật mạnh mẽ hơn đã đàn áp sự khống chế của cục rudium.
‘Thôi toang rồi’ – Seol lẩm bẩm.
“Chạy ngay đi!!”
Kazuki đánh giá tình hình hiện tại thông qua tinh thể giao tiếp và hét to.
Kuuuuueeeeh !!
Chiekckekekc
Lũ Orc đột biến bắt đầu lao vào Seol gần như cùng một lúc. Seol Jihu lắng nghe bản năng của mình, đạp vào vách tường rồi nhảy lên. Những con Orc trố mắt kinh ngạc khi nhìn cú nhảy của Seol. Cậu tung người bay qua chúng, và đúng lúc Seol đáp xuống sàn nhà…
UỲNH
Không chút do dự, Seol kích hoạt Bông tai Festina và chạy.
Môi trường xung quanh nhanh chóng mờ đi trong mắt cậu. Dưới ánh sáng mơ hồ, Seol xác định đường chạy, nhìn thẳng về phía trước và chạy như có ai đó gắn tên lửa vào mông.
Trong phút chốc, cậu đã chạy qua ngã tư giữa phòng thí nghiệm, nhưng rồi…
Huỳnh huỵch
Huỳnh huỵch
Huỳnh huỵch
Seol nghe thấy vô số tiếng bước chân vội vã phát ra từ phía hành lang nơi cậu tìm thấy Hugo. Dù đang chạy như ma đuổi, Seol cũng rùng mình.
Nếu âm thanh đó phát ra từ hành lang mà Seol tìm thấy Hugo, thì đó cũng là hướng của cầu thang dẫn lên mặt đất. Điều đó có nghĩa là, ngay cả những Ký sinh trùng ưu tú nhận nhiệm vụ bảo vệ trên mặt đất, cũng đã xuống đây.
Dù Seol đang chạy rất nhanh, nhưng chúng thậm chí còn chạy nhanh hơn. Những tiếng bước chân ngày càng to hơn, ngoan cường bám vào phía sau anh.
UỲNH!!
Seol Jihu đã kích hoạt tầng thứ hai của Bông tai và tăng tốc hơn nữa. Cậu thoát khỏi khu vực thí nghiệm trong phút chốc.
Thế nhưng, tình hình vẫn chưa sáng sủa hơn. Trước mặt Seol là những con Orc đột biến đang đi lang thang gần lối ra. Dù chỉ có vài con Orc, song cơ thể chúng quá đồ sộ mà lối đi lại rất hẹp. Thật khó để lách qua chúng trong hoàn cảnh này.
“Tiếp tục chạy đi!”
Cây thương băng đột nhiên hướng về phía trước. Seol cúi xuống nhìn. Teresa Hussey đã cầm lấy vũ khí của Seol, cầm nó bằng cả hai tay và giơ thẳng ra trước mặt.
Họ không nên và cũng không thể chiến đấu ở đây. Chỉ chậm chân vài giây, họ sẽ bị những Ký sinh trùng ưu tú bắt kịp. Điều đó có nghĩa là họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đột phá qua đám Orc đột biến.
“Khỉ thật!”
Seol Jihu nghiến răng. Cậu hạ thấp tư thế, đẩy trọng tâm của mình về phía trước và vung chân đạp mạnh xuống sàn.
Kuehk? Kuuheehk!
Đám Orc đột biến cuối cùng cũng phát hiện ra Seol. Chúng vội vã rút vũ khí, xông vào chàng trai trẻ tuổi. Nhưng tốc độ của Seol đơn giản là quá nhanh.
CHÁT
CHÁT
THỊCH
Seol thấy một chiếc rìu bị cây thương băng đẩy bật ra.
Seol cảm thấy một phần của bộ giáp bị phá vỡ.
Seol ta thậm chí còn cảm nhận được thứ gì đó sắc nhọn lướt qua mình, dẫn đến cơn đau buốt xuất phát từ lưng và bên hông. Và sau đó…
BÙM !!
Seol vừa húc văng thứ gì đó cứng ngắc. Ngay sau đó, hành lang kết thúc và tầm nhìn của cậu mở rộng ra. Cuối cùng Seol đã vượt khỏi khu vực nghiên cứu.
Dư chấn của cú va chạm với cánh cửa khiến Seol loạng choạng, nhưng cậu hiểu rằng nếu cậu ngã khi đang chạy ở tốc độ này, cả cậu lẫn Teresa Hussey sẽ gặp nguy hiểm.
‘Chỉ còn một chút nữa thôi’
Seol đã gần đến đích. Lối đi đến căn phòng có nơi ẩn náu chỉ là một đường thẳng, và hiện tại không có chướng ngại vật cản đường cậu ta.
Seol yên tâm kích hoạt tầng thứ ba. Đúng lúc đó, cậu ta cảm thấy ngứa ngáy trên cổ. Chiếc bông tai gắn tinh thể giao tiếp rung lên.
Bzz
Tiếng la hét, tiếng bước chân dồn dập, tiếng vũ khí va chạm vào nhau, xen lẫn tiếng rung của tinh thể giao tiếp, tất cả tấn công thính giác của Seol. Cậu cũng cảm giác thấy thứ gì đó đáng sợ đang tiến lại gần mình.
“Seol!” – Kazuki hét to.
“Tôi đang chạy về đây!”
“Không, đấy không phải là vấn đề! Nhảy lên ngay!”
Cùng lúc đó…
“”Đằng sau kìa!” – Teresa Hussey hét vào mặt cậu ta.
Tin tưởng và tuân thủ theo chỉ dẫn của Tiên phong. Đó là nguyên tắc hàng đầu trong mỗi tổ đội ở Thiên đường. Nhất là khi tiên phong đó là người được Dylan thừa nhận.
Seol Jihu không nghĩ gì nữa và giậm nhảy. Thật may mắn, cậu đã hành động đúng lúc.
BANG!
Một tiếng nổ khủng khiếp đột nhiên vang lên. Sóng xung kích từ vụ nổ đó hất tung Seol. Cậu cố gắng ôm Teresa Hussey thật chặt, trong khi cơ thể mình vẽ thành một đường parabol dài và rơi xuống sàn nhà. Thậm chí sau khi tiếp đất, cả hai còn lăn đi một đoạn. Mãi đến khi đâm sầm vào vách tường, họ mới dừng lại được.
“Khụ!!”
Hộc, hộc
CHÁT
CHÁT
CHÁT
Đang thở hồng hộc vì đau đớn, Seol bất chợt nghe thấy tiếng ồn ào lặp đi lặp lại của những thứ gì đó va đập mạnh. Cậu vội vã nhìn lên và thấy một số sinh vật bay bị mắc kẹt trong một hàng rào màu trắng đục.
Đó là phép thuật bảo vệ của Mary Rhine! Từ khoảng cách rất xa, cô đã dựng hàng rào bảo vệ họ.
Không chỉ có thế. Sau lưng Seol, cây cầu trên bầu trời đã bị cắt đứt. Giống như một lỗ hổng lớn đột nhiên mở ra ở giữa và cắt đôi cây cầu. Những Ký sinh trùng chạy nhanh nhất đã không kịp dừng lại và rơi thẳng xuống vực thẳm bên dưới. Chứng kiến cảnh tượng đó, những Ký sinh trùng còn lại nhanh chóng lùi ra xa.
Ngay lập tức sau đó, Seol nghe thấy âm thanh xé gió, và hàng vạn mũi tên phóng xuống, khiến những sinh vật bay nhanh chóng biến thành những con nhím.
Chỉ sau đó, Seol Jihu mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Cậu cũng hiểu tại sao Kazuki bảo mình nhảy lên.
‘Đó là một cái bẫy!’
“Seol, chạy tiếp nhanh lên!”
Một luồng sáng lóe lên từ tinh thể giao tiếp. Seol vội bế Công chúa đứng dậy. Nhờ hàng rào của Mary Rhine, cả Seol và Công chúa đều không bị thương nặng.
“Chúng tôi sẽ bắn yểm trợ, cứ chạy tiếp đi” – Kazuki hét qua tinh thể giao tiếp.
Seol Jihu nhanh chóng tăng tốc lao đi như bay.
“Còn bao nhiêu giây nữa, Kazuki?”
“11!”
Mặc dù thời gian không còn nhiều, nhưng không phải là bất khả thi. Kẻ thù đã bị cản lại phía sau, và phần còn lại của con đường cũng thẳng tắp như xa lộ. Một tình huống đơn giản hơn nhiều lần so với cuộc chạy trốn ở thung lũng Arden.
VỤT
Tiếng gió vun vút lướt qua tai, nhưng Seol không thể nghe thấy bất cứ điều gì khác. Cậu chỉ đơn giản là tập trung tất cả sức lực vào đôi chân và chạy.
Còn khoảng 200 mét, nhưng Seol đang kích hoạt tầng thứ hai của Bông tai, nên cậu chỉ cần sáu giây để vượt qua đoạn đường này.
“Haa, haa!”
Khi Seol đặt chân vào căn phòng, vẫn còn tận năm giây.
Seol thấy Kazuki và Mary Rhine lần lượt hạ cung và cây thánh giá xuống, thở phào nhẹ nhõm. Yasser Rahdi cùng Chohong đang nhảy lên nhảy xuống, tay chân múa may điên cuồng.
Còn bốn giây.
Giá sách quay 90 độ ngay trước mũi cậu. Seol Jihu không hề giảm tốc độ, thay vào đó, cậu thay đổi hướng đi một chút. Chohong đã mở rộng cả hai tay ra, sẵn sàng ôm lấy cậu.
Ba giây.
Một nụ cười hạnh phúc hiện trên mặt Chohong. Ngay cả Seol Jihu cũng cười toe toét như muốn trả lời cô.
Đúng vào khoảnh khắc đó
PẰNG !!
Một tiếng súng đột ngột vang lên, và Chohong đã chứng kiến mọi thứ bằng chính hai mắt của mình. Cô nhìn thấy người đồng đội của mình vặn vẹo và đau đớn, trước khi anh ta cùng Terasa bị quật mạnh xuống sàn.
‘… Cái gì thế?!’
Seol Jihu cũng chết lặng. Họ đã gần như ở đó. Họ đã gần như thành công.
Giống như chân cậu bị mắc kẹt trong một cái gì đó. Tầm nhìn của Seol mờ đi. Mọi thứ dường như biến thành màu trắng, sau đó cả hai đột nhiên rơi xuống sàn trong một cơn tuyệt vọng.
Đột nhiên, Seol nhớ ra.
“Hãy nhớ lấy lời tôi. Cẩn thận với tên xạ thủ vô hình.”
Cảnh báo của Agnes lọt vào đầu Seol, trong lúc cậu quay tròn và cắm mặt xuống sàn nhà. Cái trán tội nghiệp của cậu là thứ phải hứng chịu cú va đập nặng nề đó.
“Ah….”
Cảm giác như có gì đó trên cơ thể đột nhiên trống rỗng, và trong tích tắc, cơn đau dữ dội tràn ngập cơ thể.
“Argh, ah”
Máu phun ra từ miệng Seol. Cậu ta lăng lộn như một con sâu, nhưng vẫn cố gắng vươn bàn tay run rẩy của mình ra.
Khi tay Seol vô thức quờ quạng trong không trung, cậu có thể nghe thấy tiếng Chohong kêu lên như một con thú hoang. Seol đau đớn ngẩng đầu lên nhìn.
Cô ấy không còn ở đó.
Không còn ai trên bệ thờ nữa.
Ánh sáng nơi vòng tròn ma thuật đã tắt hoàn toàn.
“…”
Seol Jihu sững sờ nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng.