Khi mọi người phát hiện ta sự việc, Quảng Trường Hiến Tế nhổ ra 6 cái xác, giống hệt lúc trước.
Thủ phạm và chủ mưu hẳn là Tóc Mượt, vì hắn và năm người khác đã biến mất. Cuối cùng, mọi người đã phát hiện ra nhóm hắn đã chủ định liên lạc với những người cấp thấp.
Hắn dụ dỗ 6 người, lừa ném họ xuống hố, rồi hắn cùng đồng bọn bỏ trốn sang Quảng Trường Điều Ước Bất Hòa.
Số lượng người còn lại giảm từ 128 xuống còn 116.
Nhưng vấn đề không nằm ở số lượng. Qua sự cố trên, kẻ mạnh đã hi sinh kẻ yếu, gây ảnh hưởng tới những người còn lại, tất cả các hoạt động đàm phán liên quan đến giao chiến với hệ thống trong Giai Đoạn 2 buộc phải hoãn lại.
Rõ rằng bọn chúng đã tìm ra cách khác để tồn tại trong Giai Đoạn 2, nhưng nó thật khắc nghiệt.
Nhóm B không ngồi yên nữa. Họ tập hợp lại với nhau và tăng cường cảnh giác, quyết tâm không trở thành vật hiến tế nữa.
Seol Jihu thấy đại diện nhóm B đi xung quanh và cố đoàn kết mọi người, cậu cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Giống như câu nói, ‘đoàn kết giúp chúng ta đứng lên, chia rẽ làm chúng ta gục ngã’. Nếu trước đấy những kẻ yếu đoàn kết, những kẻ mạnh đã không chạm vào họ dễ dàng như vậy.
Nhưng cách suy nghĩ đó quá ngây thơ.
Thành viên của nhóm A và nhóm B đều là con người. Cho dù họ cẩn thận đến đâu, vẫn có cơ hội cho những kẻ hay lách luật, và đến sát ranh giới của sự sống và cái chết, con người mới lộ bản chất thật ra bên ngoài.
Cũng không hẳn tất cả kẻ mạnh đều là người xấu hay tất cả kẻ yếu đều là người tốt.
Mãi đến tối hôm đó, Seol Jihu mới nhận ra sự thật này.
Mọi người cố làm lều trại càng xa miệng hố càng tốt.
Vấn đề là hai quảng trường chỉ cách nhau có 10 mét. Ai đó tìm được người thế thân vào Quảng Trường Hiến Tế rồi chuồn bằng Quảng Trường Điều Ước Bất Hòa thì chẳng bao giờ bị phát hiện ngay cả. Thật không may là, không có ai nghĩ tới điều này.
Seol Jihu đã tận mắt chứng kiến cuộc đào tẩu thứ hai.
Sực nhớ đến Tóc Trắng Nhợt Nhạt, người đã cho cậu lời khuyên quý giá trong Giai đoạn 1, cậu chạy ra ngoài tìm cô với hi vọng nhận được những lời khuyên tương tự.
Bên nhóm A không có cô ấy, cậu quay sang nhóm B. Chính lúc đó….
Người cậu đột nhiên run rẩy như có dòng điện chạy qua. Chính xác hơn là cậu đang ngửi thấy mùi cực kỳ khó chịu, và cậu đang mất đi năng lượng và sự tỉnh táo của mình.
Chẳng mấy chốc, những tiếng rên rỉ phát ra từ nơi nào đó gần trong khu trại nhóm B. Một linh cảm tồi tệ tràn trong người cậu, cậu sợ lại có sự cố tương tự giống tối qua.
Rồi đột nhiên xung quanh lại yên tĩnh đến lạ thường, Seol Jihu liên cắm đầu chạy bán sống bán chết tới khu trại. Cậu cố chạy hết tốc lực, trong lòng tự nhủ đừng đến muộn.
Đúng như những gì cậu nghĩ.
Seol Jihu thấy 6 bóng người từ đằng xa. Một hai người đang ném gì đó xuống hố.
Bỗng cậu giật mình, cậu thấy một chiếc băng trắng quen thuộc đang lấp ló trong bóng tối rơi xuống hố. Seol vô thức hành động theo bản năng – kích hoạt Bông tai Festina và tung Một Ngọn Lao Ma Pháp đầy uy lực về phía họ.
“Uuup!”
“Nhanh lên…! Mẹ kiếp!!! Mày chắc cho cho nó hít Mê Hồn Hương chưa đấy?”
“Uuuuup!”
“T-tôi làm rồi mà. Lúc đó cô ta đang ở cạnh thằng đô con bị thương vừa nãy mà.”
Một tên đang cố bịt miệng cô gái, cố để không phát ra một âm thanh nào. Ngay sau đó hắn cau có.
“Eii!”
Puk!
Hắn ta nắm bàn tay to lớn lại và giáng một đấm cực mạnh vào bụng cô, bỗng hắn cảm thấy có sát khí sau lưng. Ngọn Lao Ma Pháp đã bay gần tới chỗ hắn ta, hắn phản xạ nhanh chóng ngả người nghiêng đầu né.
Cảm giác một vật sắc bén lướt qua mũi hắn, cơn gió kinh hoàng mà ngọn lao tạo ra làm mặt hắn nhăn nhó.
“Chết tiệt, nhanh lên, ném con này xuống nhanh.”
Chợt nhận ra một cái bóng lao tới nhanh như chớp, hắn cũng phản xạ ném cô cho gã đồng đội và đứng thẳng dậy tiếp đòn. Lại ngọn lao nữa lao đến, hắn cố vung cái vũ khí cùn của mình toàn lực.
CLANG!
Tiếng va chạm kim loại vang lên cực to, đôi mắt tên kia mở to. Vốn đang rất tự tin vào kỹ năng của mình, hắn đang sẵn sàng chặn đánh Ngọn Lao Ma Pháp, nhưng cuối cùng, suýt nữa vũ khí của hắn văng ra.
Mắt hắn chạm vào đôi mắt sắc sảo, lấp lánh của kẻ tấn công, cơ thể hắn tự nhiên đóng băng. Hắn cố hít sâu một hơi để xua tan nỗi sợ hãi rồi nghiến răng. Nhưng có vẻ đôi chân đã phản bội hắn, nó vẫn run lẩy bẩy, ngay cả khi hắn đang dồn hết máu tới những sợi gân của mình.
”L-Làm sao một thằng ốm nhách thế kia có thể…!”
“Uuuuuk!”
‘H-Hắn ta không phải người Địa Cầu cấp thấp đâu.”
Seol Jihu cũng nắm bắt được tình hình. Qua quan sát về kỹ năng lẫn trang bị của hắn, hắn ít nhất đạt cấp 4.
“Team B đã tăng cường cảnh giác cơ mà, tại sao lại thế này.?”
Cậu đang tự hỏi mấy tên này làm cách nào mà lẻn vào được trại của họ, nhưng cậu chợt nhận ra mình không có thời gian để suy nghĩ chuyện đó.
“Cứu tôi với!”
“Con đ* này! Mày chỉ cần câm mõm lại và cút xuống đó thôi mà?”
“Ak! Aaaaak!”
Tên đang giữ cô gái chửi rủa trước sự vùng vẫy và gào thét trong tuyệt của cô gái, hai âm thanh đó trộn lẫn vào nhau đang hành hạ đôi tai của Seol Jihu.
Không do dự, Seol Jihu bung toàn bộ sức mạnh của mình.
“U-Uhhh?”
Cậu hấp tấp lôi cây thương ra và dồn vội mana tung một cú đập cật lực xuống đầu tên kia, hắn giơ vũ khí lên đỡ, những gì còn lại 2 giây sau là một thanh kiếm đã gãy vụn và một cái xác với sọ vỡ tan tành.
Hắn gục xuống, và Seol thấy một cô gái đang treo lơ lửng sát miệng hố, cô vừa mới bị ném xuống, nhưng cố gắng níu được nhờ nắm vào đám cỏ ở miệng hố. Trong khi đó, một gã đàn ông khác đang giận dữ dẫm lên tay cô.
Pang!
Cơn điên lại nổi lên, Seol Jihu kích hoạt Bông tai Festina một lần nữa. Nhưng không may, cùng lúc đó, nhúm cỏ mà cô đang nắm bung cả đất rồi theo cô rơi xuống.
“Có thế chứ! Tao….-”
Thwack!
Cậu sút thẳng mặt cái tên còn đang vui mừng kia, và ngay lập tức, cậu há hốc miệng khi nhìn thấy khuôn mặt của tên kia. Cậu còn đang tự hỏi thằng khốn nào lại lợi dụng ban đêm thực hiện hành vi ghê tởm này, và hóa ra hắn là tên đại diện đã phát biểu như bố đời ở Team B.
Chuyện người ở Team B phản bội đã là chuyện khó tin rồi, đã thế lại còn là thủ lĩnh của họ. Nhưng khoảng khắc hoài nghi đó cũng chỉ kéo dài chưa đầy một giây.
Seol Jihu nhanh chóng cúi xuống và đưa tay xuống hố. Cậu không biết có thể may mắn vớ kịp vào bộ phận nào đó của cô kiểu như tay chân hay tóc, và may mắn thay cậu với được một thứ gì đó có cảm giác giống thịt.
Lo lắng rằng cánh cửa sẽ đóng lại, cậu nhanh chóng kéo cô dậy.
Keeeeu!
Đột nhiên, một cánh tay to lớn, vạm vỡ trồi lên. Rồi ngay sau khi nó chạm vào miệng hố, người đàn ông to cao vươn cả người dậy. Anh ta đang mang Tóc Trắng Nhợt Nhạt trên vai.
‘Anh ấy là….’
Trong cơn bối rối, Seol Jihu chợt nhớ tới một người to cao vạm vỡ – chính là người cuối cùng lên đỉnh núi ở Giai đoạn 1. Có vẻ như anh ta đã bị ném xuống hố trong lúc bất tỉnh, nhưng kịp tỉnh dậy và trèo ra ngoài.
Anh liếc nhìn Seol Jihu trước khi thở ra một hơi nặng nề.
“Thằng đốn mạt đó….” – Anh ta nói bằng giọng đầy thù hận – “Chúng-Chúng nó, dám….., dùng hương gây mê để …..”
Đôi mắt anh đỏ ngầu, chắc do anh vừa bị dinh thuốc mê, nhưng chắc cũng là do cơn thịnh nộ trong người bây giờ. Anh đang trừng trừng nhìn tên thủ lĩnh Team B và có cảm giác anh đang chuẩn bị xé xác tên kia.
Anh loạng choạng một chút nhưng vẫn cẩn thận đặt cô gái xuống.
“KUAAAAAA!”
Anh gầm lên như một con thú bị thương. Tiếng gầm của anh vang vọng khắp cả cánh đồng.
Rắc rối chưa kết thúc. Để mở Quảng Trường Điều Ước Bất Hòa, sáu người cần phải vào Quảng Trường Hiến Tế. Mà cái hố thì đang thiếu hai người, nên Quảng Trường Điều Ước Bất Hòa vẫn im lìm.
Chẳng mấy chốc, những tiếng ồn ào đã thu hút mọi người tới bu lại như đàn ong. Những thủ phạm đứng sau vụ tấn công này hết đường chạy.
Mọi người bị ném xuống hố đều được giải cứu. Sáu thủ phạm sau đó đã bị giết bởi đám đông giận dữ.
Không có cách nào để ngăn chặn việc giết chóc, số người tham gia lại giảm xuống còn 110.
Cuộc đào tẩu thứ hai đã đổ dầu vào lửa. Lần thứ nhất, cú sốc đó nhiều người còn chưa nguôi. Thế nhưng lần thứ hai lại còn có cả thủ lĩnh Team B nữa.
Ai tưởng tượng được một người dám đứng ra chống lại bao nhiêu kẻ mạnh vì lợi ích của kẻ yếu lại dễ dàng bị cám dỗ như vậy.
Một vết rạn nứt gần như không thể hàn gắn được, đã hình thành trong cộng đồng thiểu số.
Seol Jihu lặng người.
“Đó là lỗi của tôi….” Cô gái khẽ ngẩng đầu lên và lẩm bẩm với giọng trầm lặng.
Trong mắt Seol Jihu, cô gái chỉ là một người phụ nữ yếu đuối. Nhìn đôi mắt cô ướt đẫm nước mắt và đôi má ửng đỏ, anh cảm thấy ái ngại khi phải dựa dẫm vào cô.
“Oppa đã bị thương khi cố gắng cứu tôi.”
Người đàn ông khổng lồ và cô gái là hai anh em. Mặc dù trông họ không có gì giống nhau, Seol Jihu vẫn không vô duyên đến mức hỏi về chuyện này.
Người đàn ông đã ở trong trạng tồi tệ sau Giai đoạn 1, rồi lại phải chiến đấu vất vả và bảo vệ em gái mình trong trận chiến chống lại Mãnh Sư Nhân. Thế nên thương tích của anh ta càng trở nên tồi tệ hơn.
Để hồi phục, anh đã ngủ thiếp đi sau khi uống một lọ thuốc trị thương, bọn thủ phạm đã tận dụng cơ hội này lén lút phun hương gây mê vào chỗ họ, rồi vào bắt cóc.
“Nếu không phải tại tôi quá vô dụng thì ….”
Cô gái khịt mũi, nghẹn ngào không nói nên lời. Seol Jihu đặt tay lên đôi vai yếu đuối của cô.
“Không.”
Ngay lập tức, cô gái nao núng vì lý do nào đó. Đầu cô bắt đầu run rẩy.
“Đây không phải là lỗi của cô, cũng không phải là của anh ấy.” – Cậu tiếp tục bình tĩnh nói – “Đó là lỗi của chúng, 6 thằng hèn hạ!!”
Cô gái sụt sịt và hỏi khi ngước lên nhìn cậu.
“Thế còn anh thì sao Oppa, anh ổn chứ ?”
“Tất nhiên rồi.” Seol Jihu quỳ xuống và mỉm cười dịu dàng.
“Tôi đã nhờ một Linh mục High Ranker điều trị cho anh ấy, anh ấy sẽ ổn ngay thôi.”
Được an ủi bởi những lời tử tế của cậu thanh niên, cô bật khóc và ném mình vào trong vòng tay anh.
Seol Jihu nhẹ nhàng ôm cô, vỗ lưng an ủi và thở dài.
“Bữa Tiệc là thế này sao??”
Cậu không thể hiểu được nó lại được đặt một cái tên thu hút, mời gọi như thế này. Đáng ra nơi đây nên gọi là Địa ngục Trần gian thì đúng hơn.
Trong ôm an ủi cô gái còn đang thổn thức, Seol Jihu kích hoạt Cửu Nhãn về phía 2 miệng hố, nó vẫn lấp lánh trong một ánh sáng vàng.
Thứ nguy hiểm như vậy lại có màu vàng ròng?”
Sao Cửu Nhãn lại đánh giá nó không nguy hiểm? Hay còn có gì đó ở Giai Đoạn 2 này còn nguy hiểm gấp bội lần Quảng Trường Hiến Tế?
Cậu không thể loại trừ điều này, nhưng cái lý do khác cũng đang làm cậu để tâm.
“Điều Răn Vàng.”
Cậu có cảm giác, Cửu nhãn đã thông suốt bản chất của Bữa Tiệc này ngay từ đầu.
Cậu nhìn chằm chằm vào Quảng Trường Hiến Tế.
‘Đúng rồi.’
Phải có một lý do. Một lý do nào đó, nó sẽ xuất hiện đúng như Điều Răn Vàng nói.
Đồng hồ cát đã dừng lại sau trận chiến thành công đầu tiên và vẫn yên lặng.
Ban đầu, mọi người kết thúc trận chiến trong lạc quan, thoát khỏi cảnh lo lắng phải di chuyển. Nhưng nhìn lại thì việc đồng hồ cát dừng lại khiến mọi chuyện trở nên hỗn loạn, giống như một hình thức giải trí điên rồ vậy, và sự giải trí đó biến thành sự phản bội và chuyên chế, tạo ra sự ngờ vực lan rộng.
Điều này dễ dàng nhận thấy khi nhìn vào phe thiểu số.(Nhóm B)
Không có nhóm nào bất lịch sự và hai mặt hơn nhóm này. Các thành viên tỏ ra đoàn kết lại với nhau do hoàn cảnh ép buộc nhưng những gì họ nghĩ bên trong thì lại khác hẳn với hành động ở bên ngoài.
Thời gian trôi đi trong vô nghĩa. Hợp tác là cần thiết để chinh phục Tế Đàn. Nhưng bức tranh đó gần như không thể vẽ bởi những biến chuyển rất xấu vừa rồi.
Điều quan trong với bọn họ giờ không phải là chinh phục Tế Đàn, mà là sự sống còn.
Seol Jihu hút một điếu thuốc. Cậu không thể nếm vị gì khác ngoài vị đắng. Trong thâm tâm, dù chỉ một chút, cậu rất xấu hổ.
‘Mình bất lực rồi.’
Khi mới bước vào Giai đoạn 2, cậu tràn đầy tinh thần hứng khởi. Cậu thề sẽ làm gì đó để thể hiện những điểm tốt của mình, dù chỉ một chút.
Nhưng giờ, khi đang đối mặt với thực tế, cậu lại mắc sai lầm giống hệt Giai Đoạn 1.
Tất nhiên, cậu biết cậu vẫn chưa đủ điều kiện để trở thành một thủ lĩnh, đặc biệt là ở nhưng nơi như thế này.
Không giống như Giai đoạn 1, mục tiêu của Giai Đoạn 2 là tất cả mọi người cung thâm gia. Cho nên sẽ có rất nhiều người vượt qua cậu cả về sức mạnh, trí thông minh và kinh nghiệm lãnh đạo.
Chỉ là một chiến binh cấp 3 đơn thuần, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài ngồi yên.
‘Nhưng….’
“Mình định làm khán giả để đứng bên lề của sự lứa chọn đúng đắn sao?”
Cậu sẽ không làm điều gì để khiến mình phải hối tiếc, nhưng cậu cũng sợ những kết quả tồi tệ như lần trước quay lại với cậu.
Rốt cuộc, đây là Điều Răn Vàng ròng. Và trong Giai đoạn 1, Cậu đã được theo dõi và trải nghiệm quy tắc hoạt động của nó.
Nỗi sợ hãi này khiến tim cậu đập gấp rút. Trực giác mách bảo cậu mọi thứ không suôn sẻ như dòng nước, cậu cần một hướng đi mới. Đây không phải là một linh cảm vô căn cứ.
Chỉ còn 110 người. Thật thiếu sót, theo một nghĩa nào đó, cậu cảm thấy con đường đang vẽ ra trước mặt sẽ không có lỗi thoát.
Nếu mọi người mà chung tay, việc tìm ra một lối thoát chung còn có thể. Nhưng việc số lượng cứ giảm dần qua từng ngày như thế này sẽ khiến việc chinh phục Quảng Trường Hiến Tế trở nên bất khả thi..
Vì số lượng cứ tiếp tục giảm, cậu cảm thấy không còn thời gian. Tuy không thể tìm ra được phương án nào, nhưng cậu vẫn đăm chiêu chìm trong suy nghĩ của mình. Một lối thoát, nó Phải tồn tại.
Trên thực tế, đây là điều mà tất cả mọi người có mặt đều biết, không chỉ Seol Jihu. Chỉ là không ai bước lên. Biết rằng việc vượt qua con đường này sẽ vô cùng khó khăn và đầy trở ngại, họ lựa chọn phương pháp đơn giản nhất, bỏ cuộc.
Seol Jihu cũng vậy. Tình hình đã bị luẩn quẩn hơn rất nhiều, và với sự xa cách giữa các cá nhân lẫn nhau trở nên rộng hơn bao giờ hết, chỉ cần nghĩ đến ngọn nguồn sự việc đã khiến cậu đau đầu.
“Haa….”
Cậu lại thở dài. Cậu đã tính toán đến chuyện này rất nhiều lần, nhưng ý định đi một mình quả thật là bất khả thi.
Rất may, cậu không cô đơn, cậu có những người đồng đội luôn ở bên cậu lúc cần nhất.
[Có gì sai khi cậu sử dụng thứ mà mình đạt được bằng sự công bằng và sòng phẳng?]
Cậu đột nhiên nhớ lại những lời của Kazuki.
‘Mình có thể làm điều đó. Không, mình phải làm điều đó.’
Seol Jihu hít một hơi thật sâu và bước về phía trước.
“Hm?”
Kazuki có vẻ ngạc nhiên trước vị khách đột ngột.
“Ngài Kazuki.”
“?”
“Anh có kế hoạch gì chưa?”
“Tôi không biết.” Kazuki dễ dàng giương cờ trắng khi nghe câu hỏi đột ngột.
“Một sự cố đã sảy ra mà không ai có thể chặn lại. Giai đoạn này có thể là thời điểm khó khăn nhất của Giai đoạn 2. Tôi thậm chí còn chẳng buồn nghĩ tới hướng giải quyết đây này.”
Kazuki có vẻ hơi xấu hổ. Tất nhiên, mọi việc trở nên như thế này không phải do lỗi của anh, nhưng anh vẫn đang tự trách bản thân.
“Tôi nghĩ chúng ta cần tổ chức một hội nghị khác.”
“Liệu nó có khả thi không.”
“…Không.”
Kazuki lắc đầu và mím môi trước rồi đột nhiên mở to mắt. Anh cảm nhận được có gì đó sai sai ở cách cậu thanh niên này đang thể hiện. Seol lại đang chìm sâu vào trong suy tư.
Mặt cậu không sáng sủa , vui tươi như thường lệ. Nhưng biểu hiện thì quá khó để người khác đọc được. Giống như cậu đang bị mê hoặc vậy, Kazuki quan sát kỹ biểu cảm của cậu
‘Nó có thể là?’
Đôi mắt của Kazuki lóe lên.
“Cậu có ý hay rồi à? “ Anh đang hy vọng. Tuy nhiên…
“Ý tưởng hay á? Bên ngoài cửa sổ hết rồi.” – Seol Jihu lạnh lùng trả lời.
“…Tôi cũng nghĩ như cậu.” – Kazuki khoanh tay và xoa cằm.
Cách thức và phương pháp sẽ thay đổi tùy thuộc vào tình huống. Seol Jihu đang muốn nói rằng họ đã lỡ thời cơ thích hợp để thực hiện những bước đi lý tưởng.
“Có một phương pháp phù hợp trong tình huống này.”
“Có một phương pháp nào đó sao?” – Kazuki nhìn chằm chằm vào cậu
Seol Jihu bắt đầu nói.
Khi thanh niên nói xong, Kazuki trầm ngâm.
“Ngạc nhiên đấy, tôi không nghĩ cậu lại chọn cách đơn giản như vậy.”
“Làm như lúc nào tôi cũng nghĩ ra được ý tưởng hay vậy.”
“Không, ý tôi không phải như thế.” – Kazuki xua tay – “Tôi đồng ý với cậu, đó là cách duy nhất, chắc chắn mọi người sẽ hiểu mà.”
“Phải.”
“Tuy nhiên, họ vẫn cứng đầu cứng cổ“ – Kazuki Kazuki nói một cách bình tĩnh – “Nhóm A ngồi yên như vậy vì họ chẳng biết cần phải làm gì lúc này.”
Rồi anh chần chù một lúc.
“Cả tôi cũng vậy.”
“……”
“Cho dù tất cả mọi người hợp tác, Cấp 4 và Cấp 5 vẫn phải đứng tiên phong trong trận chiến. Nếu chúng ta làm như cậu nói, bên nào cũng phải hi sinh lợi ích của mình. Nhưng Team A sẽ không chấp nhận đâu, họ sẽ lên tiếng phản đối ngay thôi.
“Tôi không nghĩ rằng đó là điều cần thiết.” – Seol Jihu nói -“Trong mỗi quan hệ giữa Team A và Team B, không nên để vài con sâu kí sinh phá hỏng việc được.”
“Tôi biết, nhưng giữa những người có quyền sự lựa chọn và những người không có là một khoảng cách xa đấy.”
Kazuki nói thẳng thừng.
Seol Jihu không thể phủ nhận điều đó.
“Các phe thuộc nhóm B đang bị dồn vào chân tường. Chắc chắn họ sẽ chọn theo cậu vì không có lựa chọn nào khác. Nhưng đó không phải trường hợp của team A.”
Ánh mắt trong Seol bỗng trở nên dữ dội.
“Tôi có một kế hoạch.”
“…Nó là gì?” Kazuki nhíu mày.
Seol Jihu mở miệng.
“Tôi có cách biến Ký Sinh thành Cộng Sinh.”
Kazuki định nói gì đó thì vội vàng ngậm miệng lại. Đúng là càng có nhiều người thì chinh phục Quảng Trường Hiến Tế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng đối với Team A, họ cần thiết phải làm cho mọi thứ với họ trở nên khó khăn như vậy, nuốt chửng Team B là sự lựa chọn đơn giản hơn nhiều.
Seol Jihu đang nói cậu có cách lật ngược tình thế này.
‘Nó có thể là gì ?’
Nếu thứ như vậy thực sự tồn tại, nó sẽ lật ngược thế cờ trong một nước đi.
“Này! Sao cậu không nói gì cả th………….?”
Kazuki hỏi khi mãi Seol vẫn chưa đưa ra câu trả lời.
“Tôi chưa chắc chắn lắm…”
Seol Jihu lẩm bẩm
“Nhưng nó đáng để thử, bốn, à không, ba, không, chỉ hai lần thôi là được.”
Seol Jihu nhấn mạnh lần cuối cùng.
“Chỉ cần một hoặc hai lần thôi.”
“…..”
“Làm ơn giúp tôi.”
Giọng nói của cậu mang lại cho anh niềm tin và sự chân thành.
Kazuki giơ tay lên xoa mặt. Sau khi suy nghĩ khá lâu, rồi anh uể oải
“Trước hết, ta cần lôi kéo phe thiểu số đã.”
“Ngài Kazuki!!!!!!!!!!!!!”
Khuôn mặt của Seol bừng sáng.
“Tôi phải suy nghĩ cẩn thận mỗi khi định tham gia cùng Carpe Diem vào những lần tới. Đi cạnh cậu mà tôi cứ như biểu diễn xiếc đi bộ trên dây vậy.” – Kazuki nhếch mép.
Sau đó…
“Seol!”
Anh bỗng trở nên nghiêm túc.
“ Tôi ghét nói lại, nhưng sẽ có sự phản đối. Cậu nhờ tôi vì cậu đang rất mong chờ! Đúng không?”
“Đúng.”
“Hứa với tôi một điều.”
Với ánh mắt mãnh liệt, anh dồn thêm sức vào giọng nói.
“Nếu cậu định làm điều đó, hãy thực hiện đến nơi đến chốn.”
Mắt Seol Jihu ánh lên sức mạnh.
Seol Jihu ánh lên sức mạnh.
“Với tình hình hiện tại, chỉ có bắt tay vào hành động hoặc chờ chết, tôi không thể để nửa vời như Giai Đoạn 1 được.”
“Tôi biết.”
Kazuki có vẻ ngạc nhiên, anh không ngờ cậu trả lời ngay một cách dứt khoát như vậy.
“Tôi nghĩ tôi đã hiểu rồi” – Seol Jihu mỉm cười – “Lời khuyên của anh về việc bỏ mặt nạ xuống và hành động đúng như bản chất của mình.”
“…Oh, vậy sao?” – Anh hơi nghiêng cằm, liếc mắt kiểm tra cậu.
Cậu ta không nói dối.
“Hãy thử nó thôi.” – Khóe miệng anh cong lên – “Tôi sẽ chuẩn bị sân khấu cho cậu.”