“Cô ấy là ….?”
Giờ cậu mới chợt nhớ ra.
Khi Seol Jihu và Maria vừa mới vào phòng, đã có hai người bên trong. Người đầu tiên là Lara Wolff – Tóc ngắn, người còn lại là cô gái nhợt nhạt này với chiếc băng màu trắng trên đầu. Cô chẳng hé một lời suốt từ đầu đến giờ làm cậu quên mất cả sự tồn tại của cô.
Mái tóc của cô trắng như tuyết, cô cũng mặc một bộ đồ trắng như vậy. Cô mải mê suy tư gì đó đến mức không biết Seol Jihu đang nhìn cô chằm chằm như sắp đè cô ra thịt vậy.
Đột nhiên cô nhướng lông mày lên rồi che miệng.
‘Cô ấy cười sao?’
Cô ấy đang cười gì thế? Seol nheo mắt nhìn các cô gái còn lại. Sophie Chale thì vừa điều trị vừa rên rỉ, Lara Wolff đang thất thần tuyệt vọng, Mặt Lạnh đang khoanh tay nhìn còn Mắt Rắn thì cười khúc khích.
Một người đang đau khổ, một người đang cười khẩy và một người thích thú đứng xem.
Seol Jihu liên tưởng mình như người đàn ông đang vật lộn với cảm giác đau đớn sau khi bỏ rơi vợ con để trốn nợ. Cậu cũng chợt nhớ đến Kang Seok, người đã từng đứng trước mặt cậu và cười như thằng điên.
‘Cô ấy có vẻ hơi khác với vẻ ngoài, huh..’
Cậu thanh niên đang chăm chú quan sát, cô gái chợt liếc qua, thế là 2 người chạm mắt nhau. Cô chớp mắt mất cái rồi hạ tay xuống. Đôi môi mỏng, nhợt nhạt khẽ rung lên, chắc chắn vừa nãy cô ấy vừa cười thầm.
Cô ấy cũng không tránh ánh mắt của Seol Jihu. Cô hơi nghiêng đầu và vẫy cậu bằng bàn tay yếu ớt của mình.
“Cô ấy đang gọi mình lại sao?”
Seol Jihu không ngần ngại. Đó là cơ hội tốt để làm quen với cô ấy, cậu đi thẳng tới trước mặt cô ấy luôn. Bởi vì cô gái đã bị loại khỏi nhóm, anh ta phải đi bộ một khoảng cách khá xa. Dù cả hai đều ở trong cùng một phòng.
Khi cậu lại gần, cô gái ngước lên rồi nói:
“Có lẽ anh đang hiểu lầm tôi gì đó?”
Giọng cô ấy nhẹ nhàng và êm dịu, nhưng âm điệu có chút vô hồn pha lẫn giả dối.
“Tôi đã cười, nhưng không phải là tôi đang chế nhạo họ mà tôi thấy cảnh đó thật buồn cười.”
Cô gái thừa nhận đã cười nhưng cũng khẩn khoản giải thích cho cậu. Seol Jihu nhận thấy cô ấy giỏi đọc suy nghĩ của mọi người và cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô ấy cười, Seol Jihu chẳng có lý do gì để bắt lỗi cô cả. Cậu có thể nghĩ không tốt về cô ấy, nhưng khoảnh khắc cậu lên tiếng biến cậu thành người tò mò.
Ít nhất thì đây là quan điểm của cậu.
“Ồ. Tôi không cố ý can thiệp vào chuyện riêng tư của cô.”
Nghe điều này, cô gái mỉm cười gật đầu.
“Anh nhìn chằm chằm tôi nãy giờ phải không?”
Seol Jihu quan sát nụ cười kì dị của cô gái. Quan sát cô thật gần, cậu mới thấy gương mặt cô trắng như thế nào. Vòng eo cực kỳ nhỏ nhắn và duyên dáng, nhưng nó nhỏ đến nỗi cậu cảm giác chỉ cần ôm nhẹ cũng gãy làm đôi. Như thể cô ấy đang mắc bệnh gì đó.
“Tôi hỏi thế này khí không phải….” Seol Jihu hỏi thẳng thừng.
“Tôi muốn biết rõ hơn lý do tại sao cô lại cười?” Cậu chẳng còn phán xét gì về cô, nhưng cậu đang rất tò mò.
Cô ngước lên nhìn anh và khẽ nói.
“Vì nó y như vở kịch vậy.”
“Cô ấy cũng cảm thấy như vậy sao?” Seol Jihu mỉm cười cay đắng.
“Không đúng sao??”
“À vâng!”
Seol Jihu cũng một phần hiểu tại sao Mặt Lạnh lại đang tận hưởng sở thích của cô.
“Tôi đang tự hỏi sao mọi người lại nhập tâm đến thế? Tôi không muốn chơi trò diễn kịch bây giờ đâu.”
“…Gì cơ?”
“Từ bé đến giờ tôi cũng chưa hề diễn kịch.”
Cô gái cười như nắc nẻ. Seol Jihu lầm bầm gì đó. Có vẻ hai người họ đang nói hai câu chuyện khác nhau.
“Diễn kịch??” – Seol Jihu nghiêng đầu – “Ý cô là mọi người đang diễn??”
“À không, không phải diễn đâu. Mọi người đang nhập vai theo bản chất của họ đấy.”
“?”
“Mm…. Đúng vậy, mọi người đều hành động rất tự nhiên đúng với bản chất thật của họ. Không ai phải cố gắng để diễn cả, mọi người tự nhập tâm và hành xử theo bảng phân vai của mình.”
Cô ấy đang rơi vào thế giới riêng của mình. Seol đang tự hỏi không biết cậu nên bỏ đi hay không. Cậu không biết mình là thằng ngốc hay là tại cô ấy đang nói quá khó hiểu.
Cô gái liếc nhìn cậu, mặt cậu đang đần ra. Cô nhận ra ngay cậu đang chẳng hiểu gì.
“Anh thấy đấy, mọi người ở đây đều là có chủ ý cả.”
“Điều đó nghĩa là sao?”
“Chắc anh cũng nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.”
“Tại sao?” Seol Jihu ngay lập tức hỏi lại.
Cô ấy bắt đầu bối rối.
“Tôi hiểu được lý do, nhưng tôi không biết truyền đạt bằng lời như thế nào cả, họ giống như các thái cực đối lập nhau vậy.”
Cô lấy ngón trỏ chọc chọc nhẹ nhàng vào mép, có vẻ cô đang cố nghĩ ra câu gì đó phù hợp cho ý hiểu của mình. Rồi tự nhiên cô tự chỉ vào mình:
“Ví dụ, nếu tôi là người tốt bụng…”
Seol Jihu nhìn cô chăm chú. Làm cô cười ngượng.
“Gì chứ! Tôi tốt bụng thiệt đó.”
“….”
“Dù sao thì, nếu tôi là một người tốt bụng, thì cô ta chắc chắn là người ích kỷ.”
Theo hướng mắt cô ấy nhìn, Seol quay ra chỗ Maria.
“Ý cô là sao?”
Seol Jihu hỏi lại.
Cậu nhận ra từ “người ích kỷ” để miêu tả Maria thì đúng chuẩn cơm chị nấu.
“Sao cô ấy lại biết nhỉ?” – Seol lẩm bẩm – “Cô ta nghe lén cuộc nói chuyện giữa mình và Maria vừa nãy sao, hay là do lúc nãy Maria không tạo rào chắn nên cổ nghĩ thế?”
Một loạt các suy nghĩ lướt qua đầu cậu.
“Anh thấy đấy…”
Cô ấy nắm tay lại và nhè nhẹ đấm chúng vào nhau.
“Tôi và cô ta là “một cặp” của nhau.”
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cô gái, đầu cậu quay như chong chóng. Cuối cùng cậu cũng tạm hiểu cô ấy nói gì.
Tiếp theo, cô ấy chỉ vào Lara Wolf.
“Nếu cô ấy là người coi trọng sự hợp tác và giúp đỡ lẫn nhau.”
Rồi cô chỉ vào Lạnh Lùng Girl.
“Thì cô ta thì tự cho mình là trung tâm và chẳng cần biết đến ai.”
Seol Jihu chỉ có vẻ nửa tin nửa ngờ. Cô gái đang thì nói triết lý gì đó, Thì cậu đang bị quấy rầy bởi ý nghĩ chẳng có cách nào để hiểu được chúng.
Rồi cô lại chỉ Sophie Chalet.
“Nếu cô ấy là người hiền lành.”
Rồi cô chỉ vào Mắt Rắn.
“Thì cô ta là người xấu xa.”
“Kẻ xấu?”
“Vâng” – Cô gái gật đầu – “Tôi ngửi được mùi “sa đọa” trong cô ta.”
Cô véo mũi và tiếp tục lý luận.
“Cô ta sẽ chết sớm vì tính cách đó thôi”.
“Để xem.”
Seol Jihu cười thầm và kích hoạt Cửu Nhãn. Cậu quan sát Cửa Sổ Trạng Thái của Mắt Rắn,khi nhìn đến Thông Số Chung.
“!”
Cậu thở dốc.
Đôi mắt cậu run rẩy khi xác nhận đặc điểm Xấu Xa (Tàn nhẫn và vô tâm)’.
Đó chưa phải là kết thúc.
Lara Wolff, Mặt Lạnh và Sophie Chalet tương đối giống những gì cô ấy nói. Đối với Maria, chẳng nói ai thì cũng đoán được.
‘Không thể nào….’
“Nghĩ xem.”
Seol Jihu quay lại trố mắt nhìn cô.
“Có đến 4 cặp người xung khắc như lửa với nước thế này, chuyện xung đột không xảy ra mới lạ đó!”
Seol Jihu vô thức gật đầu đồng ý: “Thế nên cô mới nói rằng, nhóm chúng ta được tập hợp tại đây như thế này là có chủ ý, đúng không?”
“Nếu đây mà là trùng hợp thì …” – Seol băn khoăn. Khó có thể nói đây là chuyện trùng hợp được.
“Sao nhỉ? Tại sao lại thế, tại vì sao lại thế? Sao không thế này mà lại là thế kia?”
Vừa mới nãy, mồm cô còn đang bắn liên thanh, nhưng giờ cô ta im bặt và trầm tư suy nghĩ.
“Tôi không biết.” – Cô ấy lẩm bẩm – “Có vẻ như những gì anh vừa nói về ‘nhập vai’ đang làm tôi bứt rứt.”
Seol Jihu thì có gì nói đấy, cậu có nghĩ gì đâu, nhưng cô ấy lại rất nghiêm túc với nó.
“Để chắc chắn, chúng ta cần những mảnh ghép cuối cùng của câu đố.”
Cô kết thúc bài phát biểu và nhìn Seol.
Seol đột nhiên nghĩ về mình
“Nếu là mình thì…”
“Ah”.
Cậu sực nhớ đến người đàn ông vừa mới chết. Theo lý thuyết của cô ấy thì anh ta và cậu chắc chắn là cặp còn lại.
“Oppa, anh đã nghe điều này chưa? Cô gái lén lút thay đổi cách cách xưng hô, nhưng cậu chẳng nhận ra, cậu còn đang mải tập trung vào câu chuyện.
“Nếu anh tụ họp được năm người, luôn có một người là rác rưởi.”
“Tôi nghĩ là tôi đã đọc cái đấy ở đâu đó trên mạng. Mà đợi đã, ý cô tôi là rá…”
“Dĩ nhiên là không.” Cô lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi hy vọng rằng Oppa là một người đáng kính.”
“Tức là tôi là đối lập với rác sao?”
“Vâng. Vì thế mà câu chuyện đang càng ngày càng hấp dẫn.”
Seol Jihu tò mò.
“Thế đấy, chuyện xung đột nảy lửa gần như đã được sắp đặt trước rồi.”
Cô ấy nói đúng. Về kỹ năng, Mặt Lạnh, Mắt Rắn và Maria đều là những người ưu tú, nhưng ba người kia thì ngược lại. Nhưng bù lại, ba người kia thì đều rất xấu nết, còn bọn họ thì lại không.
“Nếu anh theo phe kia, mọi chuyện sẽ rất kinh khủng với bọn em, nhưng em tin rằng anh sẽ lựa chọn hướng đi đúng đắn.”
“….”
“Chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau tìm ra kẻ đứng sau tất cả chuyện này.” – Cô chắp hai tay lại rồi tiếp tục – ”Đó là lý do tại sao em đang rất hiếu kì đây.”
Seol Jihu sẽ hành động như thế nào?!
“Có thể anh sẽ làm một vài người tổn thương, hoặc tệ hơn là anh lợi dụng chuyện này để kiếm lời.”
“Hoặc là..”
“Hoặc là anh đứng ra giải hàn gắn các mối quan hệ, đưa mọi người lại gần nhau hơn rồi dẫn dắt họ.”
Ngay lúc đó, Seol choáng, cảm giác như vừa bị búa phang vào đầu.
“Cửa Sổ Trạng Thái. Anh có thể cho em xem nó không?”
Cô đang có thỉnh cầu, nhưng cậu chẳng còn tâm trí mà quan tâm đến nó nữa. Trong đầu cậu có mấy từ trôi qua, từ thì cậu đã quên từ lâu, từ thì cậu đã khắc sâu trong tâm trí.
“Người Thi Hành, Người Đứng Đầu.”
‘Ah….’
Đột nhiên, lại là cảm giác dejavu. Giống như hồi thả mình theo dòng nước ở hồ nước trong Cự Thạch Sơn, cảm giác khao khát khó hiểu làm làm cậu khó cỏ thể diễn đạt nó bằng lời.
Lúc trước, sự mất tập trung đã làm cậu kết nối với cảm giác này. Để không mắc lỗi tương tự, câu đang cố gắng lục lọi ký ức.
Những từ mà cô ấy vừa đề cập: ”Bóng gió”, “Đối tác”,”Đúng đắn”, “Người Thi Hành, Người Đứng Đầu”.
Và cuối cùng cậu nghĩ tới Điều Răn Vàng.
‘Ah!’
Năm từ đó kết hợp lại tia một tia sáng tầng mây u tối trong đầu cậu. Cậu đang định hành động mà chẳng có kế hoạch gì, nhưng cô ấy giúp cậu vạch ra một hướng đi “cực kỳ thuyết phục”.
Đương nhiên cậu không biết cậu đã trả lời đúng chưa, nhưng nó là một cơ hội.
Nhưng cậu cực kỳ tin tưởng vào điều này, vai trò của cậu trong nhóm này.
Một người giàu lòng vị tha nhưng không có kỹ năng.
Một người xấu tính nhưng có kỹ năng.
Một người hòa đồng nhưng không có kỹ năng.
Một người nghĩ mình là trung tâm nhưng có kỹ năng.
Một người hiền lành không có kỹ năng.
Một người nham hiểm nhưng có kỹ năng.
Và còn một người có kỹ năng, nhưng còn đang do dự.
“Họ đang phụ thuộc vào quyết định của mình.”
Cậu có 2 hướng đi. Và câu trả lời đã được đưa ra. Cửu nhãn đã lựa chọn cho cậu.
“Và khi cậu nghĩ tới điều này.”
“Liệu mình có thể không…?”
Cuối cùng cậu nhận ra gánh nặng, áp lực của việc này khó khăn như thế nào.
Họ đều là những người xa lạ. Chưa kể Mặt Lạnh và Mắt Rắn đều là những người khó lường, việc này cực kỳ khó khăn.
Seol Jihu nhắm mắt, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập rộn ràng của mình. Đột nhiên, những lời nói của trưởng làng lúc trước lướt qua đầu cậu.
[Cuộc đời của chúng ta chỉ là một khoảng thời gian.]
[Không có khái niệm đúng hay sai trong việc sinh tồn.]
[Cho dù anh là người đàn ông chính trực hay người có suy nghĩ tiêu cực, anh vẫn phải học hỏi và cố gắng xoay sở để sống sót. Đó là thời thế, cho đến tận bây giờ vẫn vậy.]
Từ đó cậu đã đi đến quyết định cuối cùng. Giờ không phải lúc cậu nghĩ:” Mình có thể làm điều đó không” mà là “Mình phải làm được”.
Cậu mở to mắt
“Làm thôi!!!”
Mắt cậu long lanh khi nhìn cả sáu người họ.
Cùng lúc đó,
“?”
Đang ngồi trên ngai vàng, Trùng Hậu Đế Vương bỗng cảm thấy rùng mình.
Một tay đỡ lấy đầu, lông mày ả nhướng lên, đôi mắt lờ mờ nhìn xung quanh
Trước mắt ả là một khoảng không gian rộng lớn đang nới ra. Xung quanh Thiên đường, là không gian vũ trụ, là hành tinh ả từng sinh sống, rồi vô số vì sao đang hình thành nên một thiên hà.
Tầm nhìn của một vị thần cả về vật chất và tinh thần là một đẳng cấp khác hoàn toàn so với con người.
Với đôi mắt thần thánh của mình, ả quan sự chuyển động và thay đổi của các chòm sao.
“Ta….”
Một cảm giác ngứa ran lan tỏa khắp người. Trùng Hậu Đế Vương, kẻ đã nuốt chửng cả một vị Đại thần, đã phát hiện ra vấn đề bất thường. Thứ làm ả rùng mình chắc chắn không phải là một tồn tại đơn giản.
Tuy nhiên, dù kiểm tra kỹ các ngôi sao, ả không tìm thấy điều gì lạ lùng. Chỉ có một số ngôi sao đang tụ lại gần nhau hơn.
Nhưng ngôi sao ở trung tâm lại không tỏa sáng.
Một ngôi sao đã chết đang thu hút những ngôi sao khác?
Ngôi sao đã chết thì không thể gây ra mối đe dọa nào cho ả.
—Hm….
“Ta nhầm lẫn sao?”
Ả thốt lên một tiếng thở dài rồi nhắm mắt lại một lần nữa.
Và rồi, Trùng Hậu Đế Vương chìm sâu vào giấc ngủ trên ngai vàng.