Chương 39: Đệ nhị thập chương

Giải quyết xong chuyện của Nhất Diệp cùng Trục Nhật, Tiểu Thất liền thở dài một hơi. Hàn phong lạnh lùng thổi, Tiểu Thất trên người chỉ mặc một kiện tiết y đơn bạc không khỏi rùng mình. Hắn kéo vạt áo, xoay người bước về phòng sưởi ấm.

Vậy mà vừa quay đầu lại, cảnh tượng phía sau đúng là khiến người ta kinh hãi cực độ.

“Sư, sư huynh… Ngươi trở về từ lúc nào?” Tiểu Thất thanh âm run run.

Lan Khánh cả người toàn máu tươi, đứng ở ngay lối vào tiểu viện. Trong tay hắn là hai con sơn kê bị trói chặt bằng dây thừng, xách lủng lẳng, trong đó có một con đã bị cắn đứt đầu, thân mình vẫn đang giật giật.

Lan Khánh miệng đầy huyết đỏ tươi, cặp mắt cũng chuyển màu máu. Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm so với hàn phong còn lạnh hơn, khiến Tiểu Thất càng thêm run rẩy.

Lan Khánh nói :”Từ khi ngươi nói muốn để người nọ thích ngươi, cũng không cần để ý mấy chuyện hỗn tạp ở đây nữa, cùng nhau quay về Phù Hoa cung tiêu dao tự tại.”

“…” Tiểu Thất run run nói :”Ta có nói hai chữ tiêu dao sao?”

“Ngươi không nói, nhưng trong lòng ngươi chẳng phải nghĩ thế sao?” Lan Khánh cười nịnh, cầm sơn kê lên, sau đó vận nội lực, bỗng “Phanh” một tiếng, hai con sơn kê trong tay bỗng chốc trở thành những khối bầy nhầy nào huyết, nào nhục mạt, nhục khối, tạng khí…. Tất cả đều bắn ra tung tóe, bắn cả lên tường, cũng nhiễm lên một thân ô y cùng khuôn mặt trắng ngần của Lan Khánh.

Lan Khánh cười nói :”Ta hôm nay chạy trên núi cả ngày, bắt được mấy con sơn kê béo, vốn muốn mang về cho ngươi ăn, nhưng nếu ngươi phải trở về Phù Hoa cung, cũng muốn nhượng người kia thích ngươi, vậy, những con sơn kê này vô dụng rồi.”

Nói xong, liền nộ khí trùng trùng, xoay người đi thẳng ra ngoài.

Tiểu Thất vừa thấy sắc mặt của Lan Khánh, trong lòng liền chấn động. Hơn nữa nghe Lan Khánh nói, lại mang thần tình thống khổ không cam lòng, lại thêm chút thương tâm, ngực hắn liền đau thắt lại, vội vàng chạy về phía trước.

“Sư huyng ngươi hiểu lầm rồi!” Tiểu Thất nắm lấy cổ tay Lan Khánh, muốn đem hắn trở lại.

“Buông ra!” Lan Khánh gầm nhẹ. Hắn hất tay Tiểu Thất ra, cũng không quản phía trước có cái gì, cứ thể mà lao thẳng tới.

“Sư huynh!” Tiểu Thất hét to một tiếng.

Lan Khánh không nhìn thấy đằng trước, trong lòng chỉ có một ý nghĩ muốn rời đi càng nhanh càng tốt, kết quả, đi được hai bước, đã đập mạnh lên bức tường bên ngoài tiểu viện. Bởi vì lực đạo quá mạnh, nên phát ra âm thanh “Rầm” một cái rất lớn.

Lan Khánh đau đến nỗi ngồi thụp xuống đất, hai tay ôm lấy trán.

“Đụng vào rồi có đúng không? Có nghiêm trọng lắm không, để ta xem, để ta xem nào!” Tiểu Thất vội vàng chạy tới bên cạnh, kéo tay Lan Khánh xuống.

“Đau muốn chết…” Lan Khánh rên lên.

Đúng lúc đó, bức tường phía trước phát ra thanh âm quỷ dị, đầu tiên là những tiếng lách tách rất nhỏ, rồi dần dần chuyển thành những tiếng ầm ầm lớn, cả bức tường đổ sụp.

Tiểu Thất nghẹn họng nhìn trân trối.

“Ô ô…” Lan Khánh kêu lên, đau đớn khiến hắn nước mũi đều chảy ra ( mũi??? )

“Nãi nãi cá hùng, đụng mạnh như vậy, đầu óc sẽ không bị làm sao chứ!” Tiểu Thất nóng ruột khẩn trương nhìn trán Lan Khánh, nhưng cái đầu này không hiểu làm bằng cái gì, đụng sập cả tường mà cư nhiên trầy da chảy máu cũng không có, chỉ hơi sưng đỏ một chút.

Tiểu Thất lo lắng xem kĩ lại, rồi móc ra thương dược thoa lên, rồi lại thổi thổi, hỏi nhỏ :”Thế nào, có đau nữa hay không? Nếu như đau quá, ta đi kêu đại phu tới xem cho ngươi a?”

Vì đụng trúng tường, nên đầu óc có chút choáng váng. Lúc thấy đỡ hơn, ngẩng đầu lên, đã thấy ngay khuôn mặt của Tiểu Thất. Lan Khánh hừ một tiếng, không nói câu nào.

Lan Khánh không nói gì, nhưng hai mắt đã hàm chứa lệ quang. Tiểu Thất thực sự không thể chịu nổi Lan Khánh như vậy, trái tim hắn bỗng chốc mềm nhũn ra, âm điệu cũng trở nên ôn nhu không ít, nhẹ giọng nói :”Rất đau có đúng không? Ai, ngươi xem ta nói cái gì, tường cũng bị đụng sụp, nhất định sẽ rất đau! Ta giúp ngươi nhu nhu có được không? Đã thoa dược rồi, giờ nhu nhu một chút, dược liệu sẽ nhanh ngấm hơn, rất nhanh sẽ không đau nữa, ta giúp ngươi được không?”

Lan Khánh không để ý tới Tiểu Thất, chỉ là ngồi xổm trên mặt đất, hai tay khoanh trước ngực, hé mặt ra.

Tiểu Thất ôn nhu xoa nhẹ chỗ lúc nãy vừa giúp Lan Khánh thoa dược, để dược tán đều ra.

Lan Khánh hừ một tiếng, nói :”Giúp ta nhu làm gì, ta đau chết cũng là chuyện của ta, ngươi không phải thích cái tên Nhật Nhật gì đó sao, lại còn muốn cùng hắn trở về Phù Hoa Cung, không muốn cùng ta trở về Quy Nghĩa huyện còn gì! Ngươi nhu ta làm gì, đi mà nhu nhu hắn đi!” Lan Khánh phản ứng y như một tiểu hài tử, đem tay Tiểu Thất hất ra.

Tiểu Thất cũng không lấy làm giận, chỉ đưa tay lên, tiếp tục xoa giúp Lan Khánh.

Lan Khánh cứ hất xuống, Tiểu Thất lại đưa lên.

“Trần Tiểu Kê!” Lan Khánh cả giận nói.

“…” Tiểu Thất ấp úng mấy tiếng, rồi nói :”Ngươi vừa đụng một chút, lòng ta đã muốn nát ra a… Trong tâm ta ngoại trừ ngươi ra, thì chẳng thể có ai nữa hết, ngươi thế nào mà lại nghĩ ta thích Trục Nhật? Mấy lời vừa nãy ta nói, chẳng qua chỉ là để kích Nhất Diệp thôi, ta đang phiền não, nên mới nói như vậy…”

Nghe Tiểu Thất nói thế, Lan Khánh liền ngây ngẩn cả người.

“Bởi vì ngươi thích ta?” Lan Khánh vấn.

“…Ân.” Tiểu Thất gật đầu.

“Ta biết mà!” Hai mắt Lan Khánh sáng lên, hỏa khí tới nhanh mà đi cũng nhanh, vừa nghe người Tiểu Thất thích chỉ có mình, hắn lập tức cười lên.

“Ai…” Tiểu Thất thầm nghĩ, khuôn mặt người này khi cười cũng y như bầu trời đêm pháo hoa, tất cả đều sáng rực lên.

Lan Khánh nói tiếp :”Ngươi phiền muộn là vì sao? Là ai dám khi dễ ngươi? Không cần sợ, có Tiểu Hắc đại nhân ta ở đây, ai mà dám khi dễ ái kê của Tiểu Hắc đại nhân ta, ngươi cứ nói, ta lập tức cho đầu hắn giống y như mấy con sơn kê lúc nãy!” Hắn phát thệ.

“…” Tiểu Thất có muốn cũng không thể nói, người khiến hắn phiền muộn, chính là vị Tiểu Hắc đại nhân trước mắt này a.

Tiểu Thất bất đắc dĩ mà kéo Lan Khánh đứng dậy, nói :”Cả người toàn là huyết kê cùng nhục mạt, trước tiên về phòng tắm rửa sạch sẽ đi đã! Nếu không để người khác thấy, người ta lại tưởng phát sinh thảm án gì cũng nên.”

“Úc.” Lan Khánh còn chưa kịp trả lời, đã bị Tiểu Thất lôi đi.

Tiểu Thất lần này đã quay lại, thì, Tiểu Hắc đại nhân cũng sẽ không tức giận nữa. Tiểu Thất muốn làm gì, thì hắn cũng làm theo hết.

Hình như lúc nãy đụng vào tường, cũng đụng trúng mũi luôn, nên trên đường quay về phòng, máu mũi Lan Khánh liền chảy xuống, khiến Tiểu Thất giật mình vội vàng đưa tay giúp Lan Khánh cầm máu.

Hoán hạ nhân đi chuẩn bị nước nóng xong, Lan Khánh không có trở về khách phòng, mà lại ngồi đợi ngay trong phòng Tiểu Thất.

Hơi nước tràn ngập khắp gian phòng. Sau khi đổi hai bồn nước nóng, rốt cục kê huyết trên người Lan Khánh cũng được gột rửa hết, lúc này, hắn đang nhàn nhã ngồi bên trong bồn tắm, để Tiểu Thất múc từng gáo, từng gáo nước ấm lên thay hắn tắm rửa.

Lan Khánh lấy tay vốc nước, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga tiểu khúc. Tiểu Thất không cần nghe, cũng có thể biết Lan Khánh đang xướng cái gì.

“Của ta, của ta, toàn bộ là của ta…” Lan Khánh cứ như vậy ngâm nga.

Mới lúc nãy ở ngoài tiểu viện, thấy khuôn mặt của Lan Khánh, rồi đến lúc Lan Khánh bị thương, thì hắn đã minh bạch một điều, là từ nay về sau, không thể rời khỏi con người này được nữa.

Hắn quan tâm tới Lan Khánh, mà Lan Khánh tựa như cũng quan tâm tới hắn.

Cho dù Lan Khánh về sau có phát bệnh nữa, lại tiếp tục quên mất hắn, nhưng Tiểu Thất tin rằng, chỉ cần mình còn ở bên cạnh, thì chắc chắn sẽ có một ngày, người này sẽ nhớ lại hắn.

Những gì Lan Khánh đã nói, Tiểu Thất đều còn nhớ hết. Người này trước nói qua sẽ đối hắn tốt, cũng đã thực hiện, tuy có đôi lúc vẫn còn hơi tàn bạo, nhưng vì hắn, cũng đã sửa đi ít nhiều.

Lan Khánh đã vì hắn mà làm được như vậy, chẳng lẽ Bách Lý Thất hắn lại không thể thông cảm cho bệnh của Lan Khánh một chút hay sao.

Đời người mà, ai chẳng có lúc sóng gió. Hắn cũng đã quen đôi lúc Lan Khánh điên điên khùng khùng, huống chi, nếu hắn thực sự ly khai người này, vậy sau này ai sẽ là người chiếu cố Lan Khánh đây, ai có thể bảo hộ cho hắn nửa đời sau bình yên, không làm xằng làm bậy?

Ngày ấy, bằng một viên Bích ly châu, hắn đã bị buộc phải ở bên người này cả đời.

Nhưng sau một thời gian ở chung, người này cho hắn rất nhiều, khiến Tiểu Thất nghĩ, thệ ngôn ngày ấy giờ chính là sở nguyện của hắn. Hắn thực sự muốn ở bên cạnh Lan Khánh, bảo hộ hắn cả đời bình an, cùng nhau sống đến khi đầu bạc.

Nếu đã thích một ai, thì sẽ luôn là thích, dù cho có chuyện gì xảy ra.

Bách Lý Thất hắn hiểu rõ điều này.

“Được rồi, đã tắm xong, giờ đứng lên mặc quần áo nào!” Tiểu Thất cầm khăn đi tới.

Lan Khánh một thân xích lõa từ trong dục bồn đứng lên, da thịt trơn bóng, từng đường cong nét lượn ẩn hiện trên cơ thể rắn chắc, đôi mắt mông lung như làn nước, hai gò má mang theo hơi nước nóng mà ửng hồng lên.

Một Lan Khánh như vậy, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ, đôi phượng mâu nhẹ nhàng lướt về phía Tiểu Thất, khóe miệng khẽ nhếch lên vẽ thành nụ cười nhạt, làm Tiểu Thất đỏ mặt chân tay luống cuống, ánh mắt không biết phải đặt chỗ nào.

“Ta thế nào lại thấy ngươi có vẻ rất quen chuyện hầu hạ người khác? Trước đây cũng đã từng làm qua nên thuận tay sao? Ân? Ngươi trước đây đã từng giúp ai tẩy?” Thanh âm Lan Khánh mềm nhẹ như tơ, nhưng lại mang theo cả tầng ngoan ý.

Tiểu Thất vội vã dùng khăn quấn quanh người Lan Khánh, giúp Lan Khánh bước ra khỏi dục bồn, nói :”Đại nhân oan uổng a, tiểu nhân cả đời này đây là lần đầu tiên giúp người khác tắm rửa a!”

Lan Khánh đi tới trước giường ngồi xuống. “Nếu như để ta biết, ngươi đã thay ai làm việc này, thì nhất định phải chết.”

“Ai chết cơ, người tẩy hay người được tẩy?” Tiểu Thất vấn.

Lan Khánh liếc nhìn Tiểu Thất, nói :”Cả hai.”

“Ai..” Tiểu Thất thuyết :”Ta thực sự chưa từng giúp ai tẩy bao giờ.”

“Hanh.” Lan Khánh hừ một tiếng.

Tiểu Thất gọi người tới khiêng bồn tắm ra ngoài, đợi hơi nước trong phòng tản đi bớt, thì liền cầm một bộ tiết y trên tay, nói :”Đây là y phục sạch, ngươi mau mặc vào a!”

Lan Khánh chậm rãi đứng lên, chiếc khăn đang quấn trên người nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hắn liếc mắt nhìn Tiểu Thất, nhẹ giọng nói :”Ngươi tới mặc cho ta.”

Tiểu Thất lần thứ hai nhìn thấy cơ thể trần trụi của mỹ nhân, cả người không khỏi run lên.

“Ách…” Con mắt hắn lúc này không biết nên nhìn ở đâu.

Lan Khánh thoáng nhìn qua người này, cảm giác khó chịu nhiều ngày nay đều yên tiêu vân tán ( tan thành mây khói ). Chỉ cần Tiểu Thất cùng hắn nói chuyện, tâm tình hắn sẽ tốt lên nhiều. Chính vì thế, hắn liền cười cười, tiến lên cắn vào môi Tiểu Thất.

Mặt Tiểu Thất đỏ lên, nói :”Không mặc quần áo vào sẽ bị lạnh đấy.” Nhưng mà đương lúc Tiểu Thất vòng qua, muốn giúp hắn mặc tiết y vào thì, Lan Khánh lại cảm thấy sự ấm áp tỏa ra từ trên người Tiểu Thất, lòng chợt rung động, giọng có chút khàn nói :”Ta đột nhiên lại không muốn mặc.”

Lan Khánh ôm trụ Tiểu Thất, nhẹ nhàng hôn, hại Tiểu Thất hai tay đang vòng phía sau Lan Khánh cũng không biết nên ôm lấy hay tiếp tục giúp hắn mặc áo vào.

Lan Khánh mặc kệ Tiểu Thất, lần thứ hai hôn xuống đôi môi Tiểu Thất, đầu lưỡi cố sức mở miệng Tiểu Thất ra, liếm khắp vòm miệng, quất quýt với đầu lưỡi ấm áp, sau đó liền thuận tay đẩy Tiểu Thất ngã lên giường, tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo.

“Sư, sư huynh…” Tiểu Thất lúng túng chẳng biết phải làm sao, liên tục nói lắp.

Lan Khánh ngừng một chút, đôi phượng mâu mang theo ánh sáng bình tĩnh nhìn Tiểu Thất. “Làm sao?” Hắn vấn.

“Ai… Ngươi là muốn… cái kia sao?” Tiểu Thất xấu hổ nói.

“Ngươi nói cái này?” Lan Khánh áp chính hạ thân mình lên người Tiểu Thất.

Tiểu Thất thoáng run một chút. Hạ thân Lan Khánh không hiểu từ lúc nào mà đã kinh ngạnh không ngờ, vừa rồi lúc tắm vẫn còn bình thường, vậy mà lúc này đã như vậy, thật khiến Tiểu Thất khiếp sợ không ít.

“…” Tiểu Thất đỏ mặt, một hồi sau mới nói :”Không nên… Phòng Nhất Diệp ở ngay sát vách, tường ở đây lại mỏng, có động tĩnh gì cũng sẽ bị người ta nghe thấy hết… Hay là ngươi hãy nhẫn một chút, đợi chúng ta quay về nha môn đã… Được không?”

Lan Khánh cầm một tay Tiểu Thất khoác lên vai mình, rồi cầm lấy tay kia, kéo tới địa phương đã trướng đến phát đau của mình.

“Ngươi cho là đã như vậy, ta còn có thể nhẫn được sao?” Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, sau đó chậm rãi nở nụ cười cổ hoặc nhân tâm. Hắn dùng thanh âm ôn nhu hết mức, đến nỗi xương cũng phải mềm ra, nói :”Không thì, ngươi trước tiên giúp ta nhu nhu xem sao, ngươi nhu một chút, xem nó có đáp ứng hay không rồi nói tiếp.”

“Nhu… Nhu nhu?” Tiểu Thất khuôn mặt đỏ rực lên.

Lan Khánh cầm tay Tiểu Thất, kéo tới bên dưới tiết khố chính mình. Khi bàn tay ấm áp đụng tới phân thân nóng hổi, Tiểu Thất liền run lên một chút, còn Lan Khánh thì cúi đầu, rên lên mấy tiếng.

Lan Khánh mị nhãn như tơ, nhàn nhạt liếc Tiểu Thất một cái, Tiểu Thất cũng không biết mình trúng loại tà thuật gì, Lan Khánh không ép hắn, mà hắn cũng cầm lấy phân thân kia, chậm rãi vuốt ve.

Tiếng thở dốc từ khe khẽ nhẹ nhàng dần dần trở thành dồn dập nặng nề, động tác trong tay cùng tứ chi giao triền cũng từ nhẹ nhàng mà trở nên kịch liệt.

Ngay lúc phân thân của Lan Khánh khiêu động lưỡng hạ, Tiểu Thất cho rằng hắn sắp phát tiết, thì Lan Khánh bỗng quay sang cười tà với Tiểu Thất, lời nói đầy ám muội :”Thật không có biện pháp, nó nói với ta là không chịu, cho nên ta sẽ không đợi nữa.”

“A?” Tiểu Thất bị Lan Khánh vuốt ve tới động tình, trong đầu lúc này là một mảnh mơ hồ, cũng không nghe rõ Lan Khánh đang nói gì.

Lan Khánh hôn Tiểu Thất, đầu lưỡi liếm qua hai chiếc răng nanh, quấn lấy đầu lưỡi mà hấp duyệt, tay nhanh chóng xả hạ tiết khố của Tiểu Thất, nâng đầu gối lên, cả người chen vào giữa hai chân Tiểu Thất, rồi không nói một tiếng, thắt lưng động một cái, phân thân sưng trướng như thiết trụ liền vùi vào trong cơ thể Tiểu Thất.

“Ân…” Đau đớn bất chợt khiến Tiểu Thất rên lên một tiếng, mà nội bích chật hẹp bỗng dưng bị xâm nhập, cũng gắt gao cuốn lấy Lan Khánh.

Lan Khánh lúc này như tên đã lên dây, lại bị giảo trụ như thế, cả thân mình giật mạnh một cái, xuất ở trong cơ thể Tiểu Thất.

Lan Khánh sảng khoái thở ra một hơi, rồi áp mặt xuống cọ cọ Tiểu Thất :”Có đúng hay không rất đau?”

Tiểu Thất thở hổn hển, thanh âm nghẹn lại trong họng, không có cách nào nói ra.

Lan Khánh thở dài nói :”Thế nhưng ta thật thoải mái…”

“Ô…” Thật đáng giận mà. Tiểu Thất khóc không ra nước mắt. Hắn vì sao lại có thể nhẹ dạ mềm lòng với người này chứ, thật sự là tự đi tìm khốn khổ mà.

Lan Khánh dừng chưa được bao lâu, thì ngay lúc đó, phân thân vẫn vùi trong cơ thể Tiểu Thất đã có dấu hiệu khôi phục, hắn chậm rãi trừu xuất, rồi chậm rãi tiến nhập, lần này, do có trọc dịch lưu lại lúc trước, nên tiến xuất cũng dễ dàng hơn nhiều.

Lan Khánh hôn lên môi Tiểu Thất, rồi kéo dần tới phía tai. Da thịt Tiểu Thất vừa mềm mịn lại dẻo dai, cảm giác khi cắn thật vô cùng thích thú.

Lan Khánh hung hăng cắn, hôn, hàm trứ, động tác dưới thân cũng dần trở nên hung mãnh, thắt lưng Lan Khánh điên cuồng luật động, tốc độ ngày càng nhanh, khiến Tiểu Thất khó có thể chống đỡ.

Tiếng rên rỉ cứ từng chút, từng chút từ trong cổ họng trào ra, có chút khàn khàn, lại có cả ngọt ngào. Lệ thủy tràn ra từ khóe mắt, hai tay ôm lấy tấm lưng Lan Khánh. Lan Khánh cười thỏa mãn, càng không ngừng ôm hắn, cắn hắn.

Trên người Tiểu Thất lạc hạ vô số dấu tích khắc sâu, cho hắn biết, cả đời này hắn thuộc về người nào.

Mà người kia, cũng vĩnh viễn thuộc về hắn.

“Tiểu Thất…” Lan Khánh thấp giọng gọi tên hắn.

Thanh âm như thủy, tự thủy ôn nhu.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh tròn hai ngày không ra khỏi phòng, ba bữa cơm đều là hạ nhân mang tới cửa, rồi Lan Khánh đem vào bên trong.

Đến ngày thứ ba, khi Tiểu Thất mang theo hành lý cùng Lan Khánh đứng trong đại sảnh, Nhất Diệp vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt đã ngay lập tức thay đổi…Tiểu Thất thật muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống ngay lập tức…

Đã nói là tường mỏng mà… Quả thực đã bị nghe thấy hết…

Sau khi cáo biệt cùng Nhất Diệp, Lan Khánh đã mang Tiểu Thất quay trở về Quy Nghĩa huyện.

Trên đường đi, Tiểu Thất đã thư qua tin lại mấy lần với Tiểu Xuân, nói tình hình hiện nay của Lan Khánh, Tiểu Xuân cũng đã gửi tới dược phương ( đơn thuốc ), nói là cấp cho Lan Khánh dùng để dưỡng thân thể, mà Lan Khánh cũng đã chống đỡ được ba năm, tiếp sau chỉ cần chú ý một chút là được. Trong phong thư cuối cùng, Tiểu Xuân nói là đã về tới Thần Tiên cốc, nói mọi người trong cốc vẫn rất khỏe mạnh, Tiểu Thất không cần phải lo lắng.

Đường về Lan Khánh không vội vã, mà cùng Tiểu Thất vừa đi vừa ngoạn, ở đây nhìn ở kia ngắm, Tiểu Thất trong lòng không có chuyện gì cũng thoải mái nhiều, liền cùng đại sư huynh nhà hắn rong chơi đây đó. Vì vậy khi quay về Quy Nghĩa huyện, cũng đã qua ba tháng.

Hôm nay trở về lại vừa vặn là một ngày nghỉ, nha môn không làm việc.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh vừa bước vào nha môn, Oa tử cùng Cái tử đang quét sân ngẩng lên thấy bọn họ, liền kinh ngạc rồi chạy ngay vào bên trong, vừa chạy vừa hô to :”Thất ca đã trở về — đại nhân, Nam tiên sinh, Kim ca Trung ca Báo ca Quốc ca, Thất ca đã trở về –”

Lập tức cả nha môn như muốn nổ tung ra, quả thực vô vùng phấn khởi, mọi người đều hò reo, mấy tiểu bộ khoái vui vẻ hô :”Thất ca Thất ca!”, thiếu chút nữa là đem cả pháo ra đốt, ăn mừng Tiểu Thất trở về.

Thi Vấn cùng Nam Hương đang ăn cơm cũng chạy ra, Thi Vấn vừa thấy Tiểu Thất, đã tràn đầy vui mừng, nói :”Hảo, trở về là tốt rồi.”

Nam Hương thì lại cười mỉm nói :”Công tử vất vả rồi.”

“Hanh hanh.” Lan Khánh thuyết :”Cũng không tốn sức cho lắm.”

Kim Trung Báo Quốc đang ngồi tại ban phòng nghe huyên náo cũng chạy ngay ra, bọn họ nhìn thấy Tiểu Thất, cũng vô cùng vui mừng chạy tới đón, mỗi người một quyền đánh vào ngực Tiểu Thất.

An Quốc cười lớn :”Tử tiểu tử, chịu mò về rồi sao!”

Trần Báo thuyết :”Ta đã nói mà, Tiểu đầu nhi bỏ đi, chắc chắn là đi tìm Tiểu Thất, các ngươi không nên lo lắng mà.”

Đinh Kim cười nói :”Các ngươi chắc cũng đói bụng rồi, để ta đi phân phó trù phòng làm chút đồ ăn.”

Lý Trung thì lại cảm động không nói nên lời, hắn nhìn Lan Khánh, rồi lại nhìn Tiểu Thất, vỗ vỗ vai, hồi lâu mới mở miệng được :”Được rồi được rồi, chung quy cũng là sau cơn mưa trời lại sáng.” Sau đó, ngấn lệ nhìn Lan Khánh :”Sau này phải hảo hảo đối hắn a!”

Lan Khánh lầm bầm hai tiếng, nói :”Ta vốn vẫn hảo hảo đối hắn!”

Tiếp theo, tiểu sơn trư không biết có phải ngửi được vị đạo của Tiểu Thất, liền chạy vọt từ trong nội nha ra, cọ cọ vào chân Tiểu Thất, kêu “Hầu hầu” liên tục.

Ổ chim mà Lan Khánh cùng Tiểu Thất nuôi, giờ đại điểu mang theo tiểu điểu, tất cả đậu ở trên mái hiên đại đường, chiêm chiếp kêu nhìn bọn hắn.

Tiểu Thất một tay ôm Tiểu Trư lên, nhếch môi cười, hướng mọi người nói :”Không đi thì cũng không biết đại gia ta được mọi người yêu quý thế nào, không chỉ có nha môn trên dưới, mà ngay cả Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh cũng tự mình đi ra nghênh tiếp, đại gia ta quả thật là rất có mặt mũi a!”

Mọi người tiếp đón ồn ã vui vẻ, thời gian gần đây nha môn không có hai người bọn họ, chẳng biết Quy Nghĩa huyện trở thành cái gì nữa! Lại thêm gần đây còn mấy kiện án chưa giải quyết, Thi đại nhân cũng đang không biết làm thế nào, giờ hai bọn họ trở về, vậy là rất tốt rồi!

Chỉ cần trong nha môn mọi người liên thủ, trên dưới một lòng, vô luận là án gì, đại tặc tiểu tặc, nhất định đều có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, phá mọi oan án, hoàn trả cho người tốt sự công bằng, đem lại sự bình yên cho bách tính.

Mùa hạ năm sau, Thi Vấn phá liên tiếp nhiều kỳ án, được đề bạt thăng ba cấp, cũng được triệu về kinh thành. Nhưng Thi đại nhân lại nghĩ cho bách tính, khéo léo từ chối điều lệnh, tiếp tục ở lại Quy Nghĩa huyện.

Sang đông, triều đình truyền tới một đạo thánh chỉ, một thanh thượng phương bảo kiếm, thượng trảm hôn quân, hạ trảm sàm thần, mà người tiếp chỉ ở đây, chính là Thi Tiểu Hắc.

Thánh chỉ viết : Thi Tiểu Hắc cứu giá có công, hơn nữa thân phụ Thi Vấn một lòng vì dân từ chối quan to lộc hậu, đặc phong Thi Tiểu Hắc làm nhị phẩm Tuần án Ngự sử, ban thưởng thượng phương bảo kiếm một thanh, thay mặt thiên tử đi tuần thú thiên hạ, trợ giúp phá oan án, bách quan không được gây trở ngại. Khâm thử —

Từ đó về sau, ở Quy Nghĩa huyện, ngoại trừ một Huyện lệnh đại nhân, lại có thêm một Tuần án Ngự sử đại nhân.

Hai người thanh như nước, minh như gương, mục quang nhược cự ( ánh mắt sáng như đuốc ), công chính nghiêm minh. Nhất phụ nhất tử, phụ được bách tính ngợi xưng là “Thi thanh thiên”, chỉ cần có hắn, thì nhân gian tất kiến thanh thiên. Còn tử, được gọi là “Tiểu thanh thiên”, mặc dù đôi lúc có hơi điên điên, nhưng chẳng qua cũng là vì dân.

Bên cạnh đó, lại có thêm sư gia Nam Hương thông minh tuyệt đỉnh, đa mưu túc trí, cùng tứ đại kim cương Kim Trung Báo Quốc võ công trác tuyệt, còn có người mấy ngày trước mới lên chức bộ đầu – thánh thủ dịch dung Trần Thất, và Tiểu Trư cùng tiểu điểu đứng đầu về truy tung thuật. Một nha môn thanh trong như nước, trảo tẫn gian tà, trừ ác bá, biến một địa phương phía Tây Nam xa xôi giặc cỏ hoành hành thành một tiểu trấn an bình, sung túc.

—- Chính văn hoàn —